Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 189



Mọi người đều giải tán, Thẩm Như Như trở lại phòng dành cho khách, sau khi tắm rửa liền nằm xuống giường, cô cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, rượu Tam Thanh thật là mạnh, cô mới uống hai ngụm đã cảm thấy say rồi.

Thẩm Như Như mơ màng chìm vào trong giấc ngủ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đánh nhau, động tĩnh rất lớn. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra xem là ai đang đánh nhau, vừa kéo rèm ra đã bị gương mặt người dán trên cửa kính doạ cho nhảy dựng. Đó là gương mặt của con rối, gương mặt trắng bệch với đôi mắt đen láy và hai chấm đỏ trên má đang dán vào cửa kính nhìn cô.

Thẩm Như Như không biết nó đứng ở đây từ bao giờ và vì sao lại muốn quan sát phòng ở của cô, trong lòng cô trầm xuống, đang muốn hỏi nó có chuyện gì thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói sốt ruột của Tuệ Trí

từ bên ngoài truyền tới: “Quan chủ, bên ngoài có rất nhiều người đang đánh nhau, cô nhanh ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì”

Thẩm Như Như không trả lời, cô ở phòng dành cho khách ở tầng một, bên ngoài cửa sổ chính là sân, đứng ở bên cạnh cửa sổ là có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng trong sân. Trong sân đã náo loạn, cô ước lượng có ít nhất hai mươi người tham dự, cũng không biết đã xảy ra mâu thuẫn gì mà lại đánh ác liệt như vậy. Lúc này bảo cô đi qua, tìm đánh sao? Thẩm Như Như lại nhìn về phía con rối đang dán mặt trên cửa sổ nhìn trộm, cô kéo rèm, bật đèn, khoác áo vào rồi mới ra mở cửa: “Tại sao bọn họ lại đánh nhau?”

Hành lang tối đen như mực, vừa mở cửa thì đèn cảm ứng đã bật sáng, Tuệ Trí kéo cô đi ra ngoài, dáng vẻ rất vội vàng: “Tôi cũng không biết, vừa rồi tôi bị đánh thức thì đã thấy bọn họ đánh nhau rồi.

Thẩm Như Như cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, im lặng đút tay còn lại vào trong túi: “Ban đêm ở trên núi thật là lạnh”

Tuệ Trí không đáp lời, kéo cô chạy nhanh về phía cổng lớn, tất cả những phòng khách mà bọn họ đi qua đều đóng chặt cửa, không biết người bên trong đã chạy đi đánh nhau hay là vẫn đang chìm trong mộng đẹp. Mắt thấy sắp đi tới trước cửa, Thẩm Như Như bỗng nhiên dừng bước, mặc cho Tuệ Trí có kéo tay thế nào cũng không nhúc nhích. Tuệ Trí quay đầu nhìn cô, trong bóng tối vẻ mặt tối tăm không rõ: “Quan chủ, sao không đi?”

“Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, không muốn đi ra ngoài, cậu gọi điện thoại thông báo cho Phất Xuân, bảo hắn tới xử lý.” Thẩm Như Như nhìn anh ấy nói.

Tuệ Trí khuyên nhủ: “Bên ngoài đánh dữ như vậy, Phất Xuân làm sao cân nổi? Quan chủ, bùa chú của cô uy lực rất lớn, đi ra ngoài làm bọn chúng kinh sợ một chút, chỉ vài phút thôi, không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của cô đâu?”

Sức lực tay anh ấy rất lớn, chặt chẽ cầm cánh tay cô, giống như một tảng đá lạnh như băng mà cứng rắn. Thẩm Như Như đối diện nhìn anh ấy mà lẳng lặng trong chốc lát, tay kia từ trong túi rút ra, ba thanh tiểu kiếm hiện huỳnh quang nhanh chóng bay lên trời, hai thanh hướng mặt của anh ấy mà đâm tới, một thanh hướng cánh tay của anh ấy mà lao vào, trong nháy mắt, cánh tay đang mạnh mẽ bắt lấy tay của cô bị hạ xuống, trong nháy mắt buông lỏng ra: “Đoong” một tiếng, tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng gỗ va chạm trầm đục.

“Tuệ Trí” chật vật tránh thoát hai thanh phi kiếm khác, vươn tay kia ra túm lấy cô, cô lập tức điều khiển phi kiếm phát ra công kích hung ác về phía anh ấy, số lượng phi kiếm dần dần tăng, công kích như mưa rền gió dữ bao bọc anh ấy kín không kẽ hở, chỉ trong chốc lát: “Tuệ Trí” trước mắt đã bị phi kiếm chém đến thất linh bát lạc, biến thành mấy đoạn gỗ đen như mực rơi lả tả trên mặt đất, đầu gỗ ùng ục lăn đến sau cửa, hoàn toàn mất đi sinh khí.

Thẩm Như Như chuẩn bị dùng [bùa toái tinh] để nó thiêu hủy sạch toàn bộ hậu hoạn về sau, nhưng mà sờ sờ túi tiền mới phát hiện ra do đi quá vội vàng nên trên người không mang theo bùa chú, cô đành phải đứng tại chỗ

chờ một lát, xác định anh ấy thật sự không dậy nổi, lúc này mới thu cất kiếm xoay người trở về phòng, đối với tiếng đánh nhau trong viện mắt điếc tai ngơ.

Trong ngọn núi này người duy nhất biết điều khiển người gỗ chính là Dư lão tiên sinh, vừa rồi người gỗ kia không có gì bất ngờ xảy ra khẳng định là bút tích của ông ấy, ai biết đám người bên ngoài kia là thứ gì. Họ càng muốn đưa cô ra ngoài, thì cô càng không thể ra ngoài. Lúc đi qua phòng Tuệ Trí, Thẩm Như Như dừng bước, đi tới gõ cửa, gọi vài tiếng kêu tên Tuệ Trí.

Một lát sau trong phòng truyền đến động tĩnh, Tuệ Trí mở cửa phòng, trên trán còn đeo băng đô cùng áo ngủ đồng bộ tơ lụa bịt mắt, anh ấy lúc này mới nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, vẻ mặt không hiểu: “Quan chủ? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Như Như thấy anh không sao liền thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Không rõ lắm, chúng ta đừng xen vào việc của người khác, chờ trời vừa sáng thì lập tức xuống núi, Dư lão tiên sinh có vấn đề.”

Cô đang nghĩ nên giải thích với anh ấy như thế nào, không ngờ Tuệ Trí lại không chút do dự gật đầu: “Quả thật không thích hợp lắm, tôi thấy cũng đừng đợi trời sáng, bây giờ đi thôi, tôi đi thay quần áo, còn cô về lấy hành lý đi.”

Thẩm Như Như lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc, hành lý của cô không nhiều lắm, thu dọn 2 3 phát là xong. Nhét một ít bùa công kích vào túi quần, cô đeo túi chuẩn bị rời đi. Lúc này cửa phòng bỗng nhiên không gió tự động: “Két” một tiếng đóng chặt lại, cô dùng sức bẻ tay nắm cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

Trong lòng cô dâng lên một sự cáu giận, móc ra ( bùa dẫn lôi hướng vào khóa cửa dán lên, một đạo sét đánh xuống khóa cửa trực tiếp bị phá hỏng, cánh cửa nứt thành hai nửa, trong đó một nửa đập xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn, kinh động mấy người đạo hữu trên lầu.

Ngô đạo hữu ở phòng ngay sát vách cạnh cô, nghe thấy động tĩnh liền mở cửa đi ra xem, đạo hữu, sao cô lại phá cửa thế này?”

kinh ngạc nói: “Thẩm Nói xong lại ồ một tiếng, quay đầu hướng trong phòng nhìn: “Bên ngoài sao lại có tiếng đánh nhau, tối nay còn sắp xếp hoạt động khác sao?”

Thẩm Như Như giẫm lên cánh cửa không lên tiếng trả lời, tầm mắt từ trên mấy cánh cửa đóng chặt đối diện nhất nhất xẹt qua, hỏi: “Mấy phòng này là do ai ở?” Ngô đạo hữu sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng nói: “Hình như là mấy vị đạo hữu đến từ Tam Thanh cung thành phố A, lúc ăn cơm tối ngồi ở bàn bên cạnh á. Tôi không quen lắm, trước kia chưa từng tiếp xúc với bọn họ… Aiya, cô hỏi cái này làm gì?”

“Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, bọn họ một chút phản ứng cũng không có, không thấy kì lạ sao?”

Ngô đạo hữu: “… Có lẽ người ta ngủ sâu chăng?”

Vừa dứt lời, liền thấy Thẩm Như Như đã dẫn lôi tới cửa đối diện bổ ra.

Ngô đạo hữu: “?”

Phong cách làm việc của vị Huyền Thiên Quan chủ này thật sự là mạnh mẽ vang dội, cũng không sợ đắc tội với người khác. Cửa phòng vừa bị bổ ra, trong phòng tối như mực, cũng không có động tĩnh, lúc này Ngô đạo hữu cũng nhận ra không đúng lắm, anh ấy tiến đến bên cạnh Thẩm Như Như, nhìn chằm chằm vào trong phòng, trong lòng lo sợ bất an: “Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ bọn họ ra ngoài đánh nhau rồi sao?”

“Không biết. Thẩm Như Như lắc đầu, đang muốn đi vào nhìn xem, một bóng đen từ trong phòng tối đi ra, chính là Hà đạo hữu của thành phố A. Hắn mặc 1 bộ đạo bào, lưng đeo kiếm, hoàn toàn không giống bộ dạng vừa bị đánh thức, nhìn chằm chằm Thẩm Như Như cùng Ngô đạo hữu: “Hai người vậy mà phá hư cửa của tôi, cố ý khiêu khích sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.