“Còn đầy ra đấy.” Thẩm Như Như vào nhà lấy cho ông ta: “Ông muốn mấy cái?”
Người đàn ông trung niên thở hồng hộc theo vào, cảm nhận được hơi mát trong phòng lập tức thoải mái thở dài, nhếch miệng cười nói: “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”
Động tác trong tay Thẩm Như Như dừng lại, nhướng mày: “Chú à, chú là bạn của Lâm Hạo?”
Người đàn ông trung niên hơi xấu hổ cười cười: “Tôi là anh họ nó.”
Anh họ? Hai anh em tuổi tác cách nhau thế này có hơi lớn rồi nhỉ……
Nhắc tới cái người tên Lâm Hạo này, người của cả trấn Mộ Nguyên đều biết. Là người yêu thích thám hiểm có tiếng, tuổi còn trẻ đã không chịu đọc sách cũng không đi làm, tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ học chạy khắp trời nam đất bắc, nói là thử thách đủ loại vận động mạo hiểm. Cha anh ta là tổng giám đốc của một công ty lớn duy nhất ở trấn Mộ Nguyên, hai năm trước đã bị anh ta chọc tức đến mức đột quỵ nằm liệt giường, muốn cắt đứt quan hệ cha con với anh ta. Chuyện này lúc ấy làm ầm ĩ cả lên, trở thành tin tức sốt dẻo nhất trong năm của trấn Mộ Nguyên.
Cha đã tức giận đến ngã bệnh, con trai đương nhiên không thể coi như không thấy, Lâm Hạo lúc đó liền ngoan ngoãn trở về công ty gia đình để đi làm, học tập kiến thức quản lý, bất đắc dĩ bắt đầu cuộc sống văn phòng. Có điều anh ta căn bản không có năng lực trong chuyện này, làm chưa được nửa năm đã không ngồi yên nổi, tật cũ tái phát, tìm mọi cách chạy ra ngoài. Cha anh ta hoàn toàn thất vọng, dứt khoát giao công ty cho người có chuyên môn thuê ngoài để quản lý, mặc kệ anh ta, để anh ta tự sinh tự diệt.
Không ngờ Lâm Hạo thật sự làm ra được chút tên tuổi ——
Anh ta không chỉ trở thành người nổi tiếng trên các trang video truyền thông nước ngoài, còn được mời đóng vai chính trong một bộ phim phiêu lưu về leo núi tuyết, trở thành người nổi tiếng trong giới mạo hiểm.
Nhưng anh ta cũng vì vậy mà phải trả giá.
Hai chân của anh ta bị thương trong quá trình quay phim, gây ra tổn hại nghiêm trọng, sau khi quay phim kết thúc, anh ta cũng không thể nào tiến hành bất cứ hoạt động thám hiểm và vận động mạo hiểm nào nữa. Trên một mức độ nào đó mà nói, anh ta cũng coi như gặp báo ứng rồi. Ban đầu chọc cho cha mình nằm liệt, giờ mình cũng trở thành nửa người tàn tật.
Lâm Hạo hiện giờ thành thật ở trong công ty nhà mình làm một chức quản lý nhỏ, lượng vận động lớn nhất mỗi ngày chính là dạo bộ sau bữa cơm.
Sở dĩ Thẩm Như Như quen biết Lâm Hạo, chính là vì anh ta ăn xong dạo bộ dạo đến tận Kính Hoa Duyên. Lúc ấy Lâm Hạo vào cửa hàng ngắm hoa, cảm thấy không khí trong cửa hàng vô cùng mát mẻ, tiếp đó phát hiện trên kệ hoa dán không ít bùa, liền nghe ngóng với Thẩm Như Như, sau đó mua một lá bùa mát mẻ.
Lúc anh ta mua xong ra khỏi cửa, dì Phan hàng xóm vừa hay nhìn thấy, cho nên tám chuyện với Thẩm Như Như một hồi.
Lâm Hạo cho đến hiện tại là khách hàng đầu tiên cũng như duy nhất đã mua bùa mát mẻ, cho nên vừa nghe thấy người đàn ông trung niên nhằm thẳng vào bùa mát mẻ mà tới, Thẩm Như Như liền đoán ra là có liên quan tới Lâm Hạo, cô đầy bụng thắc mắc: “Ông mua nhiều vậy để làm gì?”
Lý Mạnh Huy cũng không giấu giếm, thoải mái nói: “Có một hoạt động, phải đi tới sa mạc Tây Bắc một vòng, chỗ đó nóng, mua ít bùa mát mẻ hạ nhiệt độ.”
“Hoạt động gì thế?” Thẩm Như Như có chút tò mò, cô nhét mười lá bùa mát mẻ vào túi phúc đưa cho ông ta: “Có đủ không?”
“Lấy thêm chút nữa đi.” Lý Mạnh Huy đếm số lượng, nói: “Nhóm của chúng tôi đại khái có hai mươi hai người, ít nhất phải hai mươi hai tấm. Lần này chủ yếu đến đó để quay một bộ phim tài liệu ngắn, để đạt được hiệu quả tốt nhất, có thể phải sống trong sa mạc hơn một tháng.” Khi ông ta nói đến những điều này, không nén được thể hiện ra chút tự đắc và phấn khích.
Thẩm Như Như lại nhét thêm mười hai lá bùa mát mẻ vào trong túi, ngoài ra thêm mười lá bùa tịnh thủy: “Thứ này ông tuyệt đối sẽ dùng đến.”
Lý Mạnh Huy không từ chối, ông ta rút điện thoại ra quẹt mã thanh toán, vẻ mặt đầy cảm khái: “Hoạt động lần này của chúng tôi rất hiếm có, nếu như mọi việc thuận lợi, nói không chừng sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lịch sử của phim tài liệu!”
“Mọi người nhất định phải chú ý an toàn.” Thẩm Như Như nói, đừng có mà góp thêm viên gạch cho bản tin xã hội.
“Không sao, chúng tôi vốn dĩ tham gia với một trái tim mạo hiểm!” Lý Mạnh Huy có chút kích động: “Cho dù là cống hiến cho nghệ thuật, cũng là một chuyện khiến người ta cảm động!”
Thẩm Như Như giật giật khóe miệng, cuối cùng bật ra được một câu: “Đích thực khiến người ta cảm động.”
Tám giờ tối.
Thẩm Như Như đứng dậy khỏi thảm tập yoga, tắt bản nhạc êm dịu, mặc áo khoác và lên lầu dâng hương cho Vô Lượng Tổ Sư.
Sáng nay cô đã dậy trễ, chỉ có thể đến tối bù vào.
Dâng hương là một chuyện hết sức chú trọng, đặc biệt là chú trọng thời gian.
Buổi sớm không nên trễ quá tám giờ, buổi tối không nên sớm hơn tám giờ. Rốt cuộc tại sao phải đặt ra khoảng thời gian như vậy, cô cũng không hiểu, chỉ quan tâm làm theo là được.
Đứng trước bàn thờ, Thẩm Như Như thắp ba nén nhang vái ba cái trước tượng thần tổ sư, cắm vào trong lư hương.
Nhìn tượng thần trong thần điện, cô nhớ tới nghi ngờ liên quan đến Từ Dẫn Châu: “Tổ sư gia, đệ tử có một vấn đề không hiểu. Trên đời này có người bẩm sinh có thể thấy quỷ không?”
Một đạo hư ảnh lơ lửng phía trên tượng thần, chính là Vô Lượng Tổ Sư, ông giẫm lên rùa đen, tay cầm trường kiếm, vuốt chòm râu dài nói: “Đương nhiên, người bẩm sinh âm thể tuy hiếm nhưng vẫn nhiều hơn người bẩm sinh linh thể một chút xíu, chẳng qua người bạn đó của con có chút đặc biệt.”
Thẩm Như Như không hề thấy lạ tại sao tổ sư gia lại biết Từ Dẫn Châu, tuy rằng cô vẫn chưa nhắc đến, nhưng dù sao anh đã từng đến Kính Hoa Duyên, tổ sư gia khẳng định sớm đã biết rõ.
“Anh ta làm sao mà đặc biệt?”
“Anh ta có thể nhìn thấy quỷ, không phải vì âm khí nặng, mà vì sát khí. Cơ thể thiên sát chục ngàn năm hiếm gặp một lần, lúc vừa sinh ra chính là đồ bổ thượng hạng cho quỷ quái, nhưng chỉ cần qua được khoảng thời gian đó, sau khi trưởng thành, chính là thiên địch của quỷ quái. Người bạn này của con sát khí vô cùng dày đặc, hẳn đã ăn không ít quỷ quái. Xác thịt người phàm quanh năm bị sát khí thấm vào, có thể sống tới giờ cũng coi như kỳ tích, không tới mấy năm nữa, thân thể rách nát này của anh ta nhất định sẽ hoàn toàn tổn hại.”
“……Không có cách nào cứu chữa sao?”
“Anh ta do sát khí sinh ra, tự nhiên cũng nên chết vì sát khí, nhân quả luân hồi, mệnh trời đã vậy, con không cần bận lòng.”