Người nhà họ Dương vẫn còn đứng ở cửa, nội dung cuộc đối thoại của bọn họ truyền đến tai cô không sót một chữ, thế nhưng cô lại hoàn toàn không có tâm trạng đi chú ý bọn họ đang nói cái gì, trong mắt cô bây giờ đều là khuôn mặt tuấn tú cố gắng bảo trì sự bình tĩnh nhưng lại nhịn không được để lộ ra một chút ảo não của người bên trên.
Tuy rằng có chút rất xấu hổ nhưng sự kích động trong lòng kia làm thế nào cũng không lừa được bản thân, giờ phút này Thẩm Như Như rốt cuộc hiểu rõ cô đã thay lòng đổi dạ mất rồi!
—
Nhớ lại mấy tháng trước cô còn rầu rĩ không vui vì Dư Bích không hiểu tình ý của mình, không nghĩ tới lúc này còn chưa tới nửa năm mà bản thân đã đi thích người khác rồi.
Cô chớp chớp mắt, nghĩ thầm, bản thân mình như vậy có phải quá lạm tình hay không.
Đang miên man suy nghĩ, Từ Dẫn Châu bỗng nhiên xoay người kéo cô đứng lên: “Bọn họ lên xe rồi, mau đứng lên đi, động tác nhỏ giọng một chút, đừng để bị phát hiện.
Thẩm Như Như lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới mình còn có chính sự, lập tức dứt bỏ tạp niệm trong lòng rồi nhanh chóng đứng lên nhìn về phía cửa lớn, cô chỉ thấy Dương tổng đang ôm con trai mình vào trong xe, động tác của anh ta thoạt nhìn qua liền biết rất tốn sức.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con trai, anh ta đóng cửa xe rồi tự mình đến vị trí ghế lái chuẩn bị ngồi vào, động tác khom lưng chui vào xe của anh ta vô cùng khó khăn, giống như bị thứ gì đó mắc kẹt. Trong mắt người bình thường thì đây chỉ là một hình ảnh rất bình thường, nhiều lắm sẽ suy đoán thắt lưng của chủ xe có thể không tốt lắm, thế hưng khi đến mắt của Thẩm Như Như thì hình ảnh liền có chút khiếp người. Cô chỉ thấy trên vai Dương tổng có một nữ quỷ mặc váy đỏ, kiểu dáng quen thuộc, giày cao gót quen thuộc, cô liếc mắt một cái là có thể xác định đó là Viên Nghệ, cái khác với lúc trước chính là, hôm nay Viên Nghệ không mang một gương mặt hoàn hảo, mặt của cô ấy huyết nhục mơ hồ không còn thấy rõ ngũ quan.
Cô nhớ tới cái đêm A Quý tổ chức hôn lễ, ban đầu cô ấy xuất hiện hù dọa tài xế taxi thì chính là khuôn mặt này. Nữ quỷ váy đỏ cao hơn một mét bảy ngồi chéo chân ở sau cổ Dương tổng, nếu như không để ý đến gương mặt của nữ quỷ thì hình ảnh này có thể nói là tuyệt đẹp.
Xe vừa khởi động, Viên Nghệ đang vặn vẹo chen chúc trên ghế lái, tròng mắt mất đi hốc mắt bỗng nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu một cái rồi bất giác nở nụ cười.
Chuông cảnh báo của Thẩm Như Như rung lên, rốt cục phản ứng lại, từ phía sau cây đuổi theo: “Tôi phải ngăn cản cô ấy!” Một khi giết chết người, Viên Nghệ sẽ biến thành ác quỷ, mà đã là ác quỷ thì không có cách nào đầu thai, mà ác quỷ khi bị đạo sĩ trừ tà bắt được thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Khi chiếc xe thương vụ màu đen chạy ra giao lộ phía trước, bốn chiếc xe vệ sĩ vẫn lẳng lặng chờ đợi ở đó đồng thời khởi động một trước một sau đi theo với mục đích bảo vệ xe của Dương tổng ở giữa, chỉ chốc lát sau năm chiếc xe liền biến mất khỏi tầm mắt.
Hai chân bất luận có nhanh như thế nào thì cũng không đuổi kịp bốn cái lốp xe, Thẩm Như Như bình tĩnh quay đầu chạy về hướng ngược lại, xe của cô dừng ở cửa Quan gia, động tác nhanh một chút có lẽ còn có thể đuổi kịp. Chờ cô vội vội vàng vàng lái xe đuổi theo thì năm chiếc xe kia đã sớm chạy được một đoạn, căn cứ vào đèn xe di động trên quốc lộ Bàn Sơn mà phán đoán, bọn họ lập tức sẽ đến khúc cua ở Vân Vụ sơn. Khúc cua lớn là một đoạn quốc lộ nằm ở phía trên vách núi của vịnh, bên cạnh rào chắn chính là vách núi cao mấy chục mét, dưới vách núi là nước biển và bãi đá, nếu Viên Nghệ muốn đối phó với họ Dương, nơi đó là nơi thuận tiện nhất để xuống tay.
Thẩm Như Như càng gấp thì ngược lại càng trấn định, trong đầu nhanh chóng xẹt qua mỗi loại khả năng cùng phương án để đối phó, dưới chân đạp mạnh chân ga, lốp xe ma sát trên quốc lộ phát ra tiếng vang chói tai. Khi xe sắp chạy ra khỏi giao lộ trước cửa nhà Dương gia thì có một bóng dáng màu đen từ ven đường đi ra, cô đột nhiên đạp thắng xe, bởi vì lực quá mạnh mà suýt nữa đa bị văng ra ngoài, cũng may mà cô thắt dây an toàn. Từ Dẫn Châu mở cửa ngồi vào, nhiệt độ trong xe trong nháy mắt giảm xuống một mảng lớn, anh không nhanh không chậm cài dây an toàn, giọng nói hơi có vẻ vô lực, thanh âm trầm trầm: “Đi vòng qua đường nhỏ sẽ gần hon.”
“Đường nhỏ?” Vẻ mặt Thẩm Như Như nghi hoặc bởi vì cô từng ở đây một thời gian nhưng chưa bao giờ biết hóa ra xuống núi còn có thể đi con đường nhỏ khác, mà con đường đấy lại có thể cho xe qua.
Từ Dẫn Châu chỉ một phương hướng sau đó mới trả lời: “Ừ, lái sang bên kia, hiện tại đi qua, hẳn là có thể đến sớm hơn bọn họ một bước”
Đối với lời nói của anh, Thẩm Như Như không sinh ra một chút hoài nghi, cô chuyển động tay lái lái xe về hướng đó.
Con đường nhỏ ẩn trong một rừng cây, không có dấu vết bị con người đụng vào, nhưng từ dấu vết trên mặt đất có thể thấy được nơi này kỳ thật thường xuyên có xe cộ qua lại.
Xe việt dã màu tím nhanh như chớp xuyên qua từng cánh rừng, mặt đất gồ ghề khiến cho xe xóc nảy rất lợi hại, có nhiều lần Thẩm Như Như thiếu chút nữa không nắm được tay lái. Cô nhìn cánh rừng phía trước càng ngày càng gần và con đường núi thấp thoáng có thể thấy được mà cảm giác mình như đang nằm mơ.
Bình thường Thẩm Như Như lái xe vô cùng chú trọng vấn đề an toàn, là một người ngoan ngoãn luôn tuân thủ luật giao thông, cô thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ đua xe trong núi rừng. Một giây sau, xe nhanh chóng xuyên qua rừng cây, chắn ngang đường núi.
Thẩm Như Như đạp thắng xe lau mồ hôi lạnh trên trán, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa sẽ lao ra khỏi rào chắn.
Lúc này, năm chiếc xe từ trên núi xuống bên phải vừa vặn chạy tới nơi này, nhìn thấy giữa đường có một chiếc xe chắn, lập tức nhấn còi hai cái. Từ Dẫn Châu hạ cửa kính xe xuống, tầm mắt xuyên thấu qua hai chiếc xe bảo vệ trước mặt dừng lại trên chiếc xe thương vụ phía sau, anh hơi họ một tiếng nói: “Có chút chuyện muốn nói với Dương tổng, có thể dừng lại chút được không?”
“Các người là ai, tìm tôi có chuyện gì?” Thanh âm của Dương tổng nghe thập phần bị đè nén, phảng phất như bị thứ gì đó ngăn chặn yết hầu.
Thanh âm của bà Dương rõ ràng hơn nhiều, chị ta từ cửa sổ xe bên cạnh thò ra nửa cái đầu, ngữ khí thập phần bất mãn: “Tìm người nói chuyện chính là thái độ như vậy sao, nửa đường chặn xe thì gọi là nói chuyện hả, bất lịch sự vừa thôi chứ, nếu muốn nói chuyện thì phải hẹn trước, có hiểu hay không? Mau tránh ra, còn chặn đường nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Từ Dẫn Châu đối với sự uy hiếp của người phụ nữ mà mắt điếc tai ngơ, anh vẫn duy trì tư thế ban đầu như trước, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, thản nhiên nhìn Dương tổng sau kính chắn gió, sau đó ghế vào tai anh ta cũng như vào tai Viên Nghệ: “Tôi muốn hỏi Dương tổng một chút, anh có gặp qua một cô gái tóc dài mặc váy đỏ hay không, chúng tôi tới là muốn dẫn cô ấy đi”
“Cô gái nào?” Dương tổng đầu tiên là biểu hiện ra một bộ dáng nghi hoặc, sau đó không biết nghĩ tới cái gì sắc mặt biến hóa liên tục: “Cậu rốt cuộc là ai!”
Trong mắt của anh ta tràn đầy kinh nghi cùng sợ hãi, mặt cơ hồ kinh ngạc đến biến hình.
Vợ anh ta nhíu mày, bất thiện nhìn chồng mình: “Anh có chuyện gạt tôi?!” Người ngoài còn chưa làm gì, nội bộ hai vợ chồng đã bắt đầu nổi lên tranh chấp.