Vừa về đến nhà, Chu Thần lập tức tắm rửa, đến khi thư thái đi ra thì đã thấy phòng trong im ắng, có vẻ Chu Giai ngủ mất rồi.
Bóng đèn đầu giường tỏa ra ánh vàng dịu ấm áp, Chu Thần rút từ ngăn kéo dưới cùng của bàn cạnh giường một quyển vở màu đen, ngón tay mân mê trên bìa, chậm rãi vuốt phẳng mấy lần, rồi đột nhiên cầm vở đập mạnh vào đầu.
“Ây da… Đau muốn chết!” Chu Thần ôm đầu xoa xoa, sau đó liền chui vào trong ổ chăn, ép chính mình đi vào giấc ngủ.
Thật ghê tởm, sao y cứ mãi cố chấp rằng Sở Thiên Dịch không phải hoàn toàn không có tình ý với y, nếu như cứ ôm hy vọng kiểu này, chẳng phải y sẽ ế cả đời sao…
Thêm vài buổi tăng ca nữa, rốt cục cũng điều chỉnh xong toàn bộ đơn giá.
Sở Thiên Dịch mời những người phải tăng ca ăn một bữa, dĩ nhiên mọi người đều hoan nghênh.
Chu Thần gọi về nhà nói cho Chu Giai rằng y muốn ăn ở ngoài, bảo nàng tối nay tự sinh tự diệt. Bên kia đột nhiên thốt ra một câu: Có phải đi ăn cùng anh Thiên Dịch không? Chu Thần ậm ừ, điện thoại liền truyền đến tiếng thét chói tai, sau đó hùng hổ yêu cầu y về nhà.
“Em lên cơn điên vì cái gì!?”
“Không được không được! Tui phải giúp Tiểu Huy trông chừng anh Thiên Dịch.”
Chu Thần chán nản: “OK, vậy sau này đi mà gọi Trần Á Huy là anh hai a! Nhiều người cùng đi như vậy, em dù quản được anh nhưng cũng không thể khống chế cả đám người kia, thế nào, thằng nhóc họ Trần kia còn không cho phép sếp bọn anh tiếp xúc đàn ông khác sao?”
“Không phải thế, mà bởi vì anh…”
“Anh làm sao?”
“Bởi vì anh đẹp trai nhất đám á.”
Chu Thần nhìn điện thoại dở khóc dở cười, những người khác thấy vậy đều tỏ ra kinh ngạc.
Y đành phải lấy tay che loa ngoài, nhỏ giọng uy hiếp: “Em còn tiếp tục lảm nhảm, anh sẽ không mua đồ ăn mang về nữa, tự đi mà tìm cái ăn!”
Mỉm cười cúp máy, y khẽ xin lỗi rồi đi theo mọi người đến một nhà hàng gần đó.
Cả bữa tiệc cũng chỉ có màn uống rượu, ăn món nhậu, bù khú với nhau vài câu không đầu không đuôi. Có vài người khôn ngoan vây quanh Sở Thiên Dịch nói chuyện.
Tất cả mọi người đều biết, tính cách Sở Thiên Dịch lúc làm việc và lúc tan tầm khác nhau hoàn toàn. Tuy trong lúc làm việc nghiêm túc trách móc nặng nề, đến giờ tan tầm hắn lại trở nên bình dị gần gũi hơn nhiều; vì thế họ đều nắm chặt cơ hội này để trò chuyện nhiều một chút, mặc dù có chút toan tính, thiết lập quan hệ tốt với sếp vẫn là việc vô cùng cần thiết.
Muốn nói chuyện trên bàn nhậu thì phải uống rượu… Phiền não của Sở Thiên Dịch là đây.
Vốn tửu lượng của hắn đã không tốt lắm, hiện người yêu ở nhà lại quản rất nghiêm, có một chút hơi rượu thì không sao, nhưng uống say thì đảm bảo đêm nay lại ngủ sô pha.
Nhưng có người mời rượu sao hắn có thể từ chối, nhất là đám người kia cứ liên tục mời hết chén này đến chén nọ, muốn trốn cũng không xong.
Ném một ánh mắt cầu cứu về hướng Chu Thần, đây hoàn toàn chỉ là thói quen của hắn.
Mà Chu Thần nhận thấy ánh mắt đó liền che chắn trước mặt hắn, cũng hoàn toàn chỉ là ăn ý.
“Sở lão bản của chúng ta tửu lượng không tốt, mọi người đừng rót rượu nhiều quá.” Chu Thần cầm lấy một chai rượu, cười tủm tỉm đứng bên cạnh Sở Thiên Dịch.
Có vài người uống say mơ mơ màng màng, to gan cầm lấy chén mời tiếp.
“Tốt thôi,” Chu Thần rót rượu vào trong cái chén rỗng, “Rượu mời sếp, tôi sẽ uống hết thay anh ấy… Anh vừa kính một chén, tôi uống liền 3 chén mừng công! Đi, khi nào tôi gục thì sếp cho mọi người xử lý, haha.”
Chu Thần bắt đầu bày bia rượu ra trước mặt mình, xếp xong hai hàng liền cùng những người xung quanh vừa nói chuyện xã giao vừa uống rượu.
Sở Thiên Dịch thấy lực chú ý của mọi người đều đã chuyển sang Chu Thần, liền thở hắt ra một hơi, sau lại nghĩ tới chuyện y bị dị ứng, nhân lúc đối phương đang rót rượu nhắc y uống ít thôi.
“Không sao đâu.” Chu Thần quay đầu nhìn hắn, sau đó rũ mắt, thấp giọng nói: “Ờ… Cảm ơn.”
Sở Thiên Dịch bỗng phát hiện lông mi của Chu Thần rất dài, hình như dài gấp đôi người thường, còn rất dày, khi chớp mắt thực sự như phiến quạt nho nhỏ.
Có lẽ do uống rượu hơi nhiều, hắn nhìn một bên mặt của Chu Thần, cảm giác có vẻ quyến rũ ma mị làm người ta nhìn không ra.
Hắn nhớ kỹ mẹ mình từng chỉ vào nữ diễn viên trong TV nói: Nhìn cô này mà xem, mi dài như vậy rõ ràng số khổ phúc bạc.
Thế nhưng cô gái kia thực sự rất đẹp, thoạt nhìn có chút mỏng manh, lại làm đàn ông có dục vọng muốn bảo hộ, như Chu Thần vậy.
Sở Thiên Dịch quay đầu, không dám nhìn nữa, sợ hãi chính mình sẽ làm ra chuyện gì đó; xem ra tửu lượng của hắn thật quá kém.
Qua ba lượt rượu, bàn cơm rốt cuộc từ từ yên tĩnh.
“Cậu có sao không?” Sở Thiên Dịch hỏi Chu Thần.
“Không sao.” Chu Thần thấy ánh mắt hoài nghi của Sở Thiên Dịch, không khỏi nhớ tới lần trước uống say lên cơn điên, xấu hổ cười nói: “Chậc, lần kia chắc là do tôi uống rượu lúc bụng rỗng…” Nói xong, y thoáng ghé sát vào bên tai Sở Thiên Dịch thì thầm: “Lần này tôi phải ăn no rồi mới dám uống.”
Hơi rượu nồng đậm phảng phất bên tai, thân thể tự dưng có phản ứng kỳ dị, Sở Thiên Dịch giật mình một cái, mất tự nhiên cười cười.
Chu Thần nốc nốt chút bia còn lại trong chai: “Muốn chuốc ta say? Các ngươi đều quá non.” Y nới lỏng cà vạt, cảm thấy khó chịu liền cởi hẳn ra. Đầu tóc vốn chải chuốt ngay ngắn cũng đã rũ hết xuống, tổng thể tạo nên một nét nhu hòa đến lạ lùng.
Sở Thiên Dịch không biết nếu tiếp tục ngắm Chu Thần như vậy, hắn còn có thể phát hiện thêm khía cạnh nào khác càng làm hắn thêm kinh ngạc hơn nữa; nhưng hắn thật sự không dám nhìn tiếp. Đến khi đi ra ngoài thanh toán, chính hắn lại nhịn không được quay đầu lại liếc trộm Chu Thần đang dựa trên cánh tay đặt trên bàn, nhìn thoáng qua làm hắn nhớ tới y lúc ngồi trong chiếc xe đỏ, có chút biếng nhác mà đầy mê hoặc.
Hai người uống rượu nên không thể lái xe, đành phải gọi taxi.
Một chiếc vừa tới, Chu Thần liền mở cửa xe: “Sếp cứ đi trước đi, tôi còn phải đem mấy tên ma men kia về nhà nữa.”
Ngoài dự đoán của y, hôm nay Sở Thiên Dịch không có tự giác lên xe, trái lại đứng ngoài cửa xe nói: “Tôi với cậu cùng nhau tiễn mọi người về đi.”
“Thế này sao được,” Chu Thần kéo kéo khóe miệng, hôm nay trời nổi gió độc chăng, “Anh đi nhanh đi, kẻo người ở nhà mong.”
Bị Chu Thần nói như vậy, Sở Thiên Dịch buồn bực, nghĩ đến việc trong mắt Chu Thần chính mình lại sợ một thằng nhóc, bụng liền một trận khó chịu. Thế nhưng y nói đúng, về nhà muộn người kia tất nhiên sẽ lại gây chiến tranh lạnh một hồi.
Chu Thần nhìn ra hắn đang do dự, liền đẩy mạnh người lên xe, nói địa chỉ cho tài xế xong liền đi mất hút, miễn cho mình cứ đứng chềnh ềnh trước mặt làm hắn áy náy, huống hồ hiện tại y cũng cảm thấy chuếnh choáng, tựa hồ không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Tửu lượng của y thực sự cũng không tốt cho lắm.
Hít sâu một hơi, y xoay người đi vào; vẫn còn có vài người đang đợi y tống về nhà.
Sinh hoạt lại về quỹ đạo bình thường, ngày làm 8 tiếng*.
(*Nguyên gốc là 朝九晚五 = “9 to 5” trong tiếng Anh, tức là đi làm lúc 9h sáng, 5h chiều tan ca. Ý chỉ cuộc sống công nhân viên chức bình thường)
Chu Thần thấy con bé nhà mình càng ngày càng kỳ quặc, rốt cuộc không nhịn được nữa vỗ bàn nói: “Em có gan nhìn anh như thế này lần nữa xem!?”
Chu Giai rụt cổ, vùi đầu vào đống thức ăn, thầm nghĩ anh hai keo kiệt, YY một chút mà cũng không được sao!
Càng nghe càng thấy lạ, con bé này gần đây đối với người nào lại thân thiết như vậy? Đối phương hình như cũng không phải là nam, nếu không cái giọng rên rỉ của cô em gái hám sắc của y đã làm cậu ta nổi da gà rồi, thế nhưng cô nàng này nói chuyện gì với bạn gái vậy?
Chu Thần dập tắt điếu thuốc, chậm rãi tới gần bên cạnh Chu Giai, dỏng tai nghe ngóng.
A! Nguyên lai Trần Á Huy cùng Sở Thiên Dịch còn có hội ủng hộ sao? Em gái nhà mình dĩ nhiên lại còn là hội trưởng? Thảo nào nằng nặc đòi y cách xa Sở Thiên Dịch một chút…
Chu Thần siết chặt nắm tay, thầm hận Chu Giai đầu óc ngày càng hủ bại; tiếp thu rồi chấp nhận thì cũng được đi, nhưng tại sao lại còn đeo băng rôn ủng hộ? Mà hình như người trong hội cũng không ít? Còn có đạo lý gì nữa không?
Lắc đầu không muốn quan tâm, nhưng đối với việc có người bảo hộ tình cảm giữa Sở Thiên Dịch và Trần Á Huy, y thật sự canh cánh trong lòng.
Đột nhiên nhớ tới ở cửa còn một túi rác chưa đổ, nhân tiện đi ra ngoài hít thở không khí, y liền cài áo ngủ vào, cầm theo chìa khóa xuất môn.
Y vừa đóng cửa thì thấy hàng xóm bên cạnh vừa mới đến cũng ra ngoài.
“Hi.” Nhân lúc đối phương chưa nhìn đến, y liền bắt chuyện.
Người nọ ngẩn ra, mặt ngơ đáp lại buổi tối tốt lành.
Y nhìn thấy trong tay anh ta cũng cầm một cái túi plastic đen, liền bấm nút thang máy rồi đứng chờ ở bên cạnh nói: “Anh đi đổ rác à?”
“Ừ.”
Chu Thần vươn cánh tay phải: “Tôi là Chu Thần.”
Bên kia cũng không quá bất lịch sự như lần đầu gặp mặt (ở chap 8), bắt tay y nói: “Quý Tử Mặc.”
Chu Thần cũng không biết nói thế nào cho phải, anh hàng xóm mới này hình như không thích tiếp xúc với người khác; luôn luôn là y nói một câu, đối phương cũng đáp lại một câu.
Sau khi hai người lên lầu, Chu Thần khách sáo nói: “Sau này nhớ ghé qua tôi chơi nhé.”
Quý Tử Mặc gật đầu, cuối cùng cũng biểu lộ nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt.
Sau khi trở lại, Chu Thần nhận được điện thoại của Khương Phàm, bên kia hỏi y lúc nào thì đến quán bar của hắn.
Y vỗ đầu, quên béng mất chuyện này.
“Đối thủ mới mở đối diện vẫn còn rất náo nhiệt?”
“Đúng vậy.”
Chu Thần có thể tưởng tượng ra hình dạng khúm núm của Khương Phàm, ha ha cười hai tiếng, nói: “Ngày mai tớ đến xem sao.”
“Thật không?”
“Thật, đừng quên chuẩn bị rượu ngon đón chào đấy.”
“Chu Thần a… Sao cậu lại có thể đáng yêu đến vậy! Muah~” Khương Phàm ngay tức khắc tràn đầy sức sống. Những chuyện tiếp theo hắn đều nói đến cao hứng bừng bừng.
Tối ngày hôm sau, Chu Thần đỗ xe trước cửa quán bar của Khương Phàm, đút tay vào túi quần tựa ở cạnh cửa quán hướng phía đối diện nhìn vài lần, rất dễ dàng thấy ngay không xa phía trước cửa đỗ vài chiếc xe ô tô xịn, lại nhìn trang trí bên ngoài liền biết đó chính là cái quán phiền phức mà Khương Phàm nhắc tới.
Nhưng nhìn từ bên ngoài, cảm giác phong cách thẩm mỹ cũng không đến nỗi tệ. Khách ở đó thân phận tựa hồ cũng khá cao.
Một vài người đi ra từ con hẻm bên cạnh quán, ăn mặc đồng bộ; mấy người trong đó thật ra mặc đồ rất thoải mái, chỉ là người bên phải cứng ngắc như trát thạch cao trên cổ, thần sắc trên mặt cũng không tốt lắm, mang theo lệ khí rất nặng.
Người đó vô tình hướng mắt nhìn thẳng về phía Chu Thần.
Y sửng sốt, nghĩ nếu né tránh thì có vẻ làm bộ quá mức, coi như vô tình nhìn thấy đi; ánh nhìn của y dừng mấy giây trên người kia liền chuyển dời.
Sau y lại thấy nam nhân kia bị một người có vẻ là vệ sỹ đưa lên một chiếc xe màu đen, chiếc xe liền rồ ga phóng vọt qua người y.
“Cậu đã điều tra lai lịch của cái quán kia chưa?” Chu Thần tìm được Khương Phàm liền hỏi.
“Mặc kệ thằng chủ có địa vị gì, chỉ cần bác tớ còn sống, tớ còn phải sợ hắn sao?”
Chu Thần nhức đầu, nghĩ thầm cũng đúng, vả lại bác của Khương Phàm thoạt nhìn còn có thể sống hơn mười hai mươi năm nữa, y liền không nói gì thêm.
“Hồi còn học đại học cậu chẳng phải là phó chủ tịch của câu lạc bộ cái gì Smile đó sao?”
“Đúng vậy.” Chu Thần hất tóc đáp.
“Đó là…”
“Đó chỉ là câu lạc bộ aerobics thôi, cảm ơn.”
“Tớ biết là cậu biết khiêu vũ mà, giúp tí đi, đã lâu không thấy cậu nhảy rồi, cho ông anh này được chiêm ngưỡng lần nữa đi mà.”
“Vậy tớ được cái gì?” Chu Thần ngẩng đầu chất vấn.
“Kinh hỉ.” (=vui đến bất ngờ)
“Tớ sợ chỉ có kinh chứ không có hỉ…” (*Chu Thần chơi chữ, chỉ có kinh hãi chứ chả thấy vui)
Chu Thần dưới sự van nài lai dai như đỉa của Khương Phàm, rốt cuộc đồng ý hóa trang, đội tóc giả thay quần áo, sau đó lên sân khấu chơi đùa một phen.