Không ngờ Đông Phương Thuần lại chặn Hí Giang ở ngoài cốc.Tính y luôn tùy tiện, lúc ở cùng Thẩm Trường Hành thì giống như hai thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng lúc này y lại bình tĩnh, nghiêm túc nói với nàng: "Cô ở lại cùng A Hành đi, hắn không còn nhiều thời gian nữa."
Hí Giang lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Đông Phương Thuần nhìn chăm chú vào đám hoa tử vi rũ xuống bên ngoài đình, tiếng nói nặng nề: "Chắc cô cũng biết thân phận của A Hành, con trai độc nhất của chưởng môn phái Luận Kiếm."
Hí Giang chợt giương mắt, dáng vẻ trước giờ lạnh tanh lại có vài phần khó tin. Hắn kinh ngạc khi thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, cười cười: "Thì ra cũng không biết, xem ra A Hành không thích lầm người. Thực ra đó cũng không phải là thân phận tốt đẹp gì, tổ mẫu của A Hành rồi đến mẹ của hắn cũng không sống quá hai mươi tư tuổi, bây giờ tỷ tỷ duy nhất của hắn cũng mắc bệnh của gia tộc nhiều năm về trước, có lẽ không qua được mùa đông năm nay."
"Chứng thèm ngủ. Theo thời gian đưa đẩy, bọn họ sẽ thèm ngủ, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ít, cho đến chết. Ba ănm trước đây tỷ tỷ của A Hành đã rất ít khi xuống giường, tôi nghiên cứu nhiều năm vẫn bó tay."
"A Hành đã hai mươi, có lẽ sang năm sẽ xuất hiện chứng thèm ngủ, cho nên hắn mới được du ngoạn một mình, hắn sợ mình không còn cơ hội nữa."
Hắn chỉ muốn trong thời gian còn có thể đi lại, đạp khắp núi sông, kết giao bằng hữu, và còn, dồn hết tâm trí mà yêu một người.
"Không thể chữa khỏi sao?"
"Trước mắt thì không thể, về sau ai nói chuẩn được đâu. Trước khi sư phụ mất đã nói cho tỷ phu của A Hành, trong cổ thư ghi chép thiên hương có thể thức tỉnh người thèm ngủ, anh rể hắn tìm thiên hương suốt mấy năm, sau đó mang về nhưng không hề có tác dụng."
Đột nhiên hoa mắt một hồi, nàng lảo đảo mấy bước suýt chút nữa ngã sấp xuống, sắc mặt trắng bệch dường như không có huyết sắc. Đông Phương Thuần không ngờ chuyện này đối với Hí Giang lại là đả kích lớn như vậy, y nhìn nàng luôn lãnh đạm, còn tưởng rằng sẽ không động tình, thì ra lại nặng tình như thế.
Y đưa tay đỡ lấy Hí Giang, hơi xúc động: "Tôi nói những thứ này với cô, chỉ hy vọng lúc A Hành đi không có gì phải hối hận. Với tính tình đó của hắn, nhất định sẽ không nói gì cho cô."
Một lúc lâu sau, nàng khôi phục lại sự hờ hững trước giờ: "Được."
Hí Giang đi rồi lại quay lại khiến Thẩm Trường Hành vô cùng kích động, dùng lời của Đông Phương Thuần mà nói thì cốc Bách Thảo là một nơi thích hợp nói chuyện yêu đương, tuy Thẩm Trường Hành từng nói hắn muốn đi khắp sông ngòi, nhưng dường như chỉ cần có nàng bên cạnh, dù cho cả đời đợi ở chỗ này cũng không sao cả. Nhưng cả hai đều biết, cái gọi là cả đời, với hắn mà nói cũng chỉ có ba bốn năm mà thôi.
Sau khi độc còn dư trong cơ thể Thẩm Trường Hành đã thanh lọc hoàn toàn, Hí Giang ở bên hắn nửa tháng trong cốc, sau đó hắn nhận được thư tín của phụ thân không thể không quay về, lòng hắn thầm muốn mời nàng đi cùng, lần này nàng lại không bằng lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, Hí Giang chưa từng hứa hẹn điều gì, hai tháng làm bạn này đã xem như là trời cao ban ân lớn. Lúc gần đi nàng bẻ một cành hạ cẩn (ảnh dưới cmt) cho hắn, ánh mắt nhìn về phía bầu trời lam mù sương: "Tôi sẽ đến tìm huynh."
Thẩm Trường Hành cắn răng, rốt cục lấy dũng khí nghiêng người ôm lấy nàng, thật ra hắn cao hơn nàng một cái đầu, ôm nàng như vậy, dường như có thể thay nàng ngăn trở tất cả tai nạn.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ phải sống thật tốt."
Phụ thân cho đòi hắn về nhà là vì bàn bạc hôn sự của tỷ tỷ Thẩm Trì, Đông Phương Thuần nói Thẩm trì sợ rằng không qua được mùa đông năm nay, mặc dù như thế, đại sư huynh Khương Hòa của phái Luận Kiếm là thanh mai trúc mã từ nỏ vẫn muốn kết hôn với nàng ấy, trên đời này từ trước đến nay đều không thiếu người thâm tình.
Thời gian định ở đông chí, bởi vì Thẩm Trì yêu tuyết. Khương Hòa là người mà Thẩm Trường Hành sùng bái từ nhỏ, hắn đã từng nghĩ, sau này muốn đối đãi với người yêu như đjai sư huynh, bất kể hoàn cảnh có ra sao, cũng chẳng rời chẳng bỏ.
Có lúc hắn sẽ tự nói một mình bên cạnh tỷ tỷ đang ngủ mê man, nói cuộc gặp gỡ bất ngờ mấy tháng nay, nói hắn gặp gỡ cô ngương tựa như tiên nữ, hắn muốn lấy nàng nhưng lại không muốn làm nàng lỡ dở.
Đêm tháng tám hạ mưa nhỏ giăng đầy, Thẩm Trường Hành đi ra từ viện của tỷ tỷ, chợt nghe tiếng người bên ngoài hô lớn, đệ tử đi qua nói sơn trang có thích khách, giao thủ với đại sư huynh bị thương chạy mất rồi. Hắn lo lắng thích khách sẽ xông đến nơi đây làm tổn thương Thẩm Trì, dứt khoát coi chừng ở bên trong phòng.
Chẳng bao lây, cửa sổ đột nhiên lạch cạch một tiếng cực khẽ, có người rơi xuống mặt đất, hắn đột nhiên xoay người, giữa ánh nến lay động quần áo màu đỏ tía như mực khắp nơi, ánh lửa chiếu ra nửa tấm mặt nạ cáo bằng bạc.
Cùng lúc đó, viện ngoài truyền tới tiếng nói lo lắng của Khương Hòa: "A Hành, đệ còn ở đó chứ?"
Trường kiếm không bất ngờ đưa tới, hắn dùng một tay giữ mũi kiếm, máu tươi theo năm ngón nhỏ xuống, giọng nói lại bình thản như thường: "Đệ ở đây, đại sư huynh huynh đi bắt thích khách đi, tỷ tỷ ở đây có đệ coi chừng rồi."
Khương Hòa đáp một tiếng rồi đi mất, bốn phía yên tĩnh trở lại, hắn chậm rãi giương mắt chống lại tầm mắt của nàng ta, ở trong đó có sự hờ hững đối với vạn vật, bao gồm cả sinh mệnh.
Thẩm Trường Hành đẩy cửa sổ ra, cẩn thận nhìn ra ngoài: "Bay qua chỗ tường này rồi đi về phía trái có một con đường nhỏ đầy bụi gai, xuyên qua đường nhỏ đó là có thể đến phía sau núi, ngươi đi đi."
Nàng thu kiếm nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất ở trong màn đêm. Hắn đứng chắp tay, một lúc lâu, mặt không thay đổi đóng cửa sổ.
Ngày hôm sau mới biết tối hôm qua nữ la sát đánh lén phái Luận Kiếm, cũng may Khương Hòa kịp thời phát hiện. Bởi vì không biết mục đích của ả, đại yến mời tân khách của tiệc cưới vốn định để cho an toàn bèn đổi thành chỉ mời mấy vị người thân, để ngừa nữ la sát sinh thêm sự cố.
Cuối tháng chín, Thẩm Trường Hành và phụ thân đến Dương Châu đưa thiếp cưới cho cữu phụ, vừa hay gặp trận đấu lôi đìa mỗi năm một lần của Dương Châu, từ sau khi cả Chú Kiếm sơn trang bị tàn sát dần điêu linh, cữu phụ của Thẩm gia từng bước trở thành thế lực mới của Dương Châu, năm rồi chỉ tỷ võ lôi đài cũng khiến người ta hâm mộ.
Cữu phụ chỉ vào cô nương múa kiếm trên đài hỏi Thẩm Trường Hành: "Cháu cảm thấy cô nương này thế nào?"
Thẩm Trường Hành nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt chỉ rơi ở nơi xa trong lơp lớp mây vàng: "Cháu đã có người ngưỡng mộ trong lòng."
Đang khi nói chuyện, tiếng đánh nhau từ xa đến gần, nghe một người hô to: "Bắt lấy nữ la sát! Đừng để ả chạy mất!"
Người có mặy không khỏi nhất tề đứng dậy đến vây quanh. Đệ tử cung Lăng Tiêu bao vây tiêu trừ mấy lần, lần này cuối cùng cũng khiến nàng ta trọng thương, truy đuổi dọc đường đến tận đây.
Trên khu đất trống lớn như vậy, nàng ta ôm vết thương phần bụng chậm rãi lui lại, Thẩm Trường Hành chợt rút bội kiếm ra, rống lên "Ta phải báo thù cho tiên nữ tỷ tỷ!" rồi vọt tới, trong nháy mắt bội kiếm rơi khỏi tay lại còn bị bắt.
"Hành nhi!" Thẩm phụ cất bước về phía trước, nữ la sát kề mũi kiếm gần cổ của hắn, tiếng nói trầm trầm: "Đừng tới đây, bằng không ta sẽ giết hắn."
"Không ai được tiến lên!" Chưởng môn phái Luận Kiếm nói, người ở đó không thể không cân nhắc, chỉ đành mở to mắt nhìn nữ la sát lấy Thẩm Trường Hành làm uy hiếp, chạy ra khỏi thành.
Ra khỏi thành rồi nàng ta đẩy Thẩm Trường Hành lui về phía sau, thi triển khinh công bay vọt đi, hắn cắn răng đuổi theo, cho đến lúc tới bên vách đá, hắn đã thở không được, nàng xoay người nhìn hắn, tiếng nói không hề dồn dập: "Không muốn chết thì mau cút đi."
Thẩm Trường Hành mím môi, từng bước tới gần, cách nàng năm bước thì dừng lại: "Đan dược của Đông Phương Thuần còn đủ không?" Móc từ trong lòng ngực ra một bình sứ đưa tới, "Đây là đan dược tôi mới nhờ hắn luyện, chữa thương hiệu quả hơn trước đấy."
Gió núi tháng chín mang theo cảm giác mát mẻ, vách đá lộ ra mấy cành dâm bụt màu trắng, vắng ngắt như đã chết vậy, tiếng nàng thờ ơ như nước tuyết: "Biết từ lúc nào?"
Hắn đến gần nàng, có thể thấy rõ vết thương kinh khủng trên mặt nàng.
"Lần tỷ sử dụng lưu độc. Lúc giết người, đá về phía sau vào cẳng chân rồi xoay một vòng trên không trung rơi xuống đầu người kia, hai tay cầm kiếm đâm vào đầu của hắn, giống hệt chiêu thức lúc tỷ chém mãnh hổ."
Thẩm Trường Hành thiện lương ngây thơ, song hắn cũng không ngu dốt. Khi hắn cầm kiếm nhằm về phía nàng, kiếm của nàng cố ý trật một phần, không phải hắn không nhìn ra. Trước khi hôn mê hắn nghĩ, ông trời muốn đùa hắn lớn thế nào.
Chỉ là không ngờ Hí Giang sẽ cứu hắn, khi hắn tỉnh lại thấy nàng, vẫn là y phục trắng dáng vẻ thanh lệ lúc mới gặp gỡ. Hắn chọn cách lừa mình dối người, hắn giả bộ không biết tiên nữ tỷ tỷ mến mộ trước mắt này chính là nữ la sát tiếng xấu đồn xa, nhưng thời gian ở chung càng ngày càng nhiều, hắn lại không giả bộ được.
Tiên nữ tỷ tỷ mình yêu sâu đậm, nhớ mãi không quên, tương tư đến tận xương chính là nữ la sát mình thề muốn chính tay mình giết.
Nhưng Thẩm Trường Hành không nhìn ra dấu vết làm ác nào trên người nàng, hắn cố chấp tin tưởng, đây mới là dáng vẻ chân thật của nàng. Nàng không phải thế ma đầu lòng dạ độc ác trong miệng người đời, nàng chỉ là một cô nương đáng thương chẳng biết đã trải qua điều gì mới trở nên cực đoan như vậy.
Là cô nương mà hắn yêu.
Mây xanh nhạt xa, núi giăng mù sương, ngón tay của hắn tháo mặt nạ cáo bằng bạc xuống, lộ ra dung mạo đẹp đẽ dưới nửa tấm mặt nạ, lông mi mảnh dài, đôi mắt dịu dàng.
Thẩm Trường Hành chợt ôm nàng vào ngực, sức lực mạnh gần như muốn hòa nàng vào trong máu thịt, tiếng nói có sự run rẩy nghẹn ngào: "Hí Giang, tỷ đã trải qua những gì vậy?"
Một cô nương tốt đẹp như vậy, rốt cuộc đã trải qua quá khứ bi thảm cỡ nào mới có thể bị hủy đi một nửa khuôn mặt, đội lấy danh hiệu nữ la sát, không dám tiếp tục lấy thân phận Hí Giang mà sống.
Hí Giang đặt cằm lên bả vai hắn, giọng nói lãnh đạm: "Những chuyện ấy, đừng nhắc đến nữa."
Hắn càng ôm nàng chặt hơn: "Được. Quá khứ không đề cập tới nữa, sau này, có tôi ở đây."