Tiệm Trà Vong Xuyên

Quyển 12 - Chương 2



Đem tên phản tặc hãm hại hữu tướng cùng những tang vật bằng chứng phạm tội của hắn trở về thì vừa lúc toàn thành Lăng Tiêu đã bắt đầu nổi lên dư luận xôn xao, sớm đã nhận được tin tức tiếp ứng tên gian tặc Giang Lâm đã bắt được cùng những bằng chứng đang được giấu bên trong xe ngựa.

Nhiệm vụ lần này hơi không thuận lợi, cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều mệt mỏi trở về Giám Sát Ty nàng đem vật chứng trình lên cho Liên Kha, khi rời đi, nàng hỏi: “Sư phụ, sư huynh vẫn chưa trở lại sao?”

Liên Kha tuổi đã hơn nửa đời người, sắc mặt nghiêm nghị, hai bên tóc mai bạc trắng màu tuyết làm nổi bật ánh sáng nơi đáy mắt: “Phàm là việc những môn phái giang hồ ra ngoài gây náo loạn, có lần nào đơn giản đâu.”

Hai tháng trước triều đình nhận được cấp báo từ địa phương, các chi phái giang hồ không biết vì chuyện gì lại nổi lên phân tranh, đã chém giết nhau thì thôi, đến nay cả mệnh quan triều đình cũng bị tên tiễu phỉ trên núi cướp chặn, sau khi Giám Sát Ti nhận vụ án này liền tiến hành điều tra, đã gần hai tháng mà vẫn chưa có tin tức, khiến nàng hơi lo lắng.

Khi rời đi Giang Lâm như thường lệ đến tư lao tuần tra một lượt, đi xuyên qua hành lang tĩnh mịch, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thê thảm, lần này cái tên cáo trạng hữu thừa tướng thu bán ngân quan bị nàng bắt về là nam thanh niên.

Trên đường hồi kinh hắn một mực luôn miệng kêu oan, dáng vẻ nho nhã, lại mắng chửi người hết sức lợi hại, nói nàng giúp kẻ xấu làm điều ác, biến thành chó săn của hữu thừa tướng, thật kiến hắn đau lòng.

Những năm nay hữu tướng trên triều đình thuận gió xuôi dòng, được bệ hạ tin tưởng tín nhiệm, tự nhiên dẫn tới việc người khác ghen ghét. Giang Lâm theo lệnh của sư phụ bắt hết những phản tặc vu cáo hữu tướng về Giám Sát Ti điều tra. Giám Sát Ti Đại Tần Quốc Tông giữ chức vị quan trọng nên đều được đảm nhiệm bởi đệ tử Vân Sơn Tông, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ, tuyệt đối không thể thông đồng làm loạn cùng hữu tướng, mỗi một lần điều tra quả nhiên đều là hãm hại, chỉ là những nhân chứng kia nàng đã không còn gặp nữa.

Giang Lâm ở bên ngoài tra án đã lâu, đình viện lâu không người ở, trong đình cây cỏ đều héo rũ đến không còn sức sống. Nàng luôn luôn yêu thích yên tĩnh, trong nhà cũng không hạ nhân, đem tấm đệm giường đã phát ra mùi nấm mốc phơi trong nội viện, để nguyên áo mặc nằm ở bên trên ván giường lạnh buốt ngủ thiếp đi.

Tỉnh giấc là lúc trăng đã lên giữa trời, xuyên qua cánh cửa phòng mở nửa bên có thể trông thấy nhà bếp trong nội viện lửa cháy lớn, một làn hương bị gió đêm thổi bay vòng tới chóp mũi, nàng xoay người ngồi dậy, tiếng nói có chút mừng rỡ.

“Sư huynh, huynh trở về lúc nào?”

Dưới gốc cây cổ thụ to lớn bên trong nội viện, chàng trai mặc áo tím tay bưng bát sứ ngồi ăn mì, gương mặt tuấn tú bị ánh lửa phản chiếu càng thêm diễm lệ, khóe mắt lộ nụ cười phong tình, cho dù là cô nương thanh lâu nhìn thấy cũng tự ti mặc cảm.

“Tiểu Giang Lâm, ăn mì không?”

Hắn cười chào hỏi nàng, thời điểm nàng nhìn thấy gương mặt đó liền rút kiếm đánh tới, hắn bưng tô mì nhảy phốc lên đầu tường, đánh rơi một cái chuông gió trên tường.

"Tôi tốt bụng có ý làm mì đem đến cho người.”

Giang Lâm sắc mặt rét lạnh nhìn hắn, lạnh lẽo nói: “Huynh thật lớn mật, kinh thành cũng dám đến.”

Trên gương mặt hắn lộ ra nét cười khi được khen, chậm rãi ăn xong miếng mì cuối cùng, tiện tay quăng bát sứ đi, tựa như có cơn gió đêm nắm lấy, bát sứ vững vàng rơi phía trên bếp. Hắn rút ra một tấm khăn lau khóe môi, chầm chậm lo lắng nói chậm: "Tôi chỉ tò mò muốn nhìn thử tên thư sinh cô đã bắt về như thế nào. Chậc chậc, đến Giám Sát Ti không chết cũng phải lột da rồi.”

Nàng không phải là đối thủ của hắn, lúc này cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, lạnh giọng nói: “Hắn vu cáo hữu tướng, ngụy chế bằng chứng, thật đáng chết!”

Hắn cười nhạo một tiếng, giẫm lên ánh trăng bạc mà đáp xuống, đảo mắt đã đứng ở bên cạnh nàng, ngón tay thon dài đè tay nàng lại tránh nàng rút kiếm, cười tủm tỉm xích lại gần bên tai nàng: “Tiểu nha đầu này, sao khó chơi như thế. Thư sinh kia không hề vu cáo, thật ra hắn bởi vì không có tiền hối lộ hữu tướng mới mất đi chức quan vốn nên thuộc về hắn, sư phụ kia của cô và hữu tướng cấu kết với nhau làm việc xấu, những năm nay không biết đã hại biết bao nhiêu trung thần lương tướng, tuổi cô còn nhỏ, nghe sư thúc một câu, bỏ đồ đao xuống, quay đầu là bờ.”

Giang Lâm xoay người một cước đá vào ngực hắn, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn! Giám Sát Ti từ trước đến nay trực tiếp nhận lệnh từ bệ hạ, hữu tướng sao dám nhúng tay!” Từ trước mắt hắn trường kiếm hiện ra hàn quang lướt qua, tuy hắn tránh được, nhưng lại bị cắt đứt vài sợi tóc, nàng còn muốn tiếp tục động thủ, lưỡi kiếm đã bị hai ngón tay hắn kẹp lấy, làm nàng đành phải quăng kiếm lùi lại.

Hắn nhìn mấy sợi tóc dưới mặt đất, đau lòng hết nửa ngày, thở dài nói: “Rất nhanh sẽ mọc lại, tính tình quá nóng nảy. Tiểu Giang Lâm, cùng sư thúc đi đi, sư phụ cô không phải người tốt.”

Nghe vậy nàng cười lạnh hai tiếng: ”Một phản đồ bị trục xuất khỏi sư môn, cũng đáng mặt xưng sư thúc!”

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sâu trong đáy mắt mơ hồ có hàn quang, chỉ là chớp mắt một cái, lại khôi phục bộ dáng cười đùa: “Sư thúc đã nói thúc cô rất nhiều lần, bị trục xuất khỏi sư môn chính là sư phụ cô. Sư thúc tôi ấy à, là tự mình rời khỏi Vân Sơn Tông, thế nào, có phải là rất có cốt cách không?"

“Rời khỏi Vân Sơn Tông lại gia nhập Cửu Minh Đường xấu xa kia sao?” Giang Lâm lãnh đạm thần sắc nổi lên ý trào phúng, ánh trăng chiếu lên gương mặt thanh lệ, làn sương mỏng manh: "Cho dù tôi và sư phụ sai, nhưng người sát thủ hai tay dính đầy máu tươi những mạng người người đã giết có gì tư cách gì giáo huấn tôi?”

Hắn chậm rãi nhếch môi, mái tóc đen nhánh như gấm làm gương mặt hắn càng thêm tuấn tú, áo tím trong bóng đêm phát ra sự lạnh lẽo diễm lệ chỉ riêng mình hắn, đột nhiên nhảy lên vách tường khiến chuông gió văng vẳng, giống như dưới ánh trăng lan ra một bông hoa màu tím nhàn nhạt.

“Nha đầu nhà cô miệng lưỡi sắc bén, tôi không giống cô không chấp với cô. Cuối cùng sẽ có một ngày, cô phải hối hận vì việc mình làm hôm nay, đến lúc đó, nhớ tới tìm tôi, cửa của đường Cửu Minh lúc nào cũng rộng mở với cô."

Bội kiếm nằm trên nền đá, trăng sáng chiếu đến chuôi kiếm là một viên đá lam quý, Giang Lâm nặng nề bước đến gần, nhưng không có sức lực nhặt lên.

Kỳ thật sao lại không nghi ngờ. Một lần rồi một lần, những người cáo trạng hữu tướng bị nàng tự tay bắt vào Giám Sát Ti, quá trình thẩm án như thế nào nàng không biết, nhưng kết quả đều biến mất. Ngẫu nhiên nàng sẽ hỏi thăm sư phụ chỗ những người kia, sư phụ lại nghiêm lệnh nàng không nên hỏi chuyện không thể hỏi.

Nàng từ nhỏ được sư phụ nhặt về, đi theo sư huynh cùng nhau luyện võ tu hành, dù là không phải đệ tử Vân Sơn Tông, nhưng đã nhận ân huệ của sư phụ được vào Giám Sát Ti, trở thành Giám sát sứ. Sư phụ như cha, sư huynh như ca ca, Giang Lâm đã sớm đem bọn hắn xem như người nhà thân thiết, sao có thể nào đi hoài nghi bọn họ không có chí tiến thủ như bây giờ.

Cho đến khi người tự xưng là sư thúc xuất hiện, hắn là người của tổ chức sát thủ Cửu Minh Đường trên giang hồ thế lực lớn mạnh, nhiều lần cản trở nàng phá án. Nàng cùng hắn giao thủ bị bắt nhiều lần, hắn bắt mà không giết, chỉ là muốn nàng theo hắn gia nhập Cửu Minh đường.

Sau lần đầu tiên gặp hắn, Giang Lâm đã hỏi sư phụ.

Nàng nhớ rất rõ Liên Kha bóp nát chén trà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Liễu Nhược Hoan là tên phản đồ của Vân Sơn Tông! Hắn bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, lòng mang ý đồ xấu muốn gia nhập Cửu Minh Đường, là sỉ nhục Vân Sơn Tông! Khi nào còn sống chính tay ta sẽ giết hắn an ủi vong linh của sư phụ.”

Đây giống như một tiếng ác chiếu vào người, lời hắn nói, nàng tuyệt đối không tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.