Tiệm Trà Vong Xuyên

Quyển 4 - Chương 6: Hồi cuối



Kể đến đây, hắn lấy tay che mặt: “Thế nhưng tôi không bị luyện thành kiếm nô, tỉnh lại ở một thôn trang vùng ngoại ô, mọi thứ đều tốt. Song tôi không tìm được Vệ Từ, tông chủ của Quy Nhất Tông nói rằng nàng ấy đã tới tìm tôi, nhưng mấy năm nay, tôi vẫn không tìm thấy nàng.”

Lưu Sênh nhìn chàng trai trước mặt, hắn từng là một thiếu niên áo gấm nhiệt huyết, nhưng cuối cùng bị thù nhà tình yêu đánh bại, năm tháng từng chút một bào mòn đi trái tim từng cuồng ngạo thuở nào của hắn.

Nàng thở nhẹ một tiếng, đẩy chén trà chứa nước trong suốt đến trước mặt hắn. Nước trong chén trà mới đầu vẫn màu đỏ đậm, sau khi kể một đoạn chuyện xưa lại biến thành trong suốt.

“Không phải huynh không bị luyện thành kiếm nô. Chỉ là sau khi bị luyện thành kiếm nô, nhân tính sẽ hoàn toàn biến mất, ngoại trừ giết người, huynh không nhớ được gì khác nữa.”

Hắn khó tin nhìn chén trà trước mặt chậm rãi hiện lên hình ảnh, là sự việc xảy ra sau khi hắn trở thành kiếm nô. Thuật chú luyện của triều đình truyền thừa đã lâu, đương nhiên hiểu được là thuật cấm kỵ.

Bọn họ hút linh hồn của con người ra luyện vào trong kiếm, khiến con người trở thành con rối gỗ bị kiếm khống chế. Kiếm nô không còn nhân tính, không sợ đau khổ, trở thành công cụ giết người, tới kiếm trong tay tiêu hao hết lực tinh hồn của hắn thì sẽ kiệt sức mà chết. Từ đó khiến cho bọn họ chịu chết vì triều đình, tiến hành những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Cửu thấy chính mình vung kiếm chém giết trong biển máu, biểu cảm trên mặt ngay bản thân hắn cũng thấy lòng nguội lạnh. Bốn phía một màu đỏ máu, một cô gái mặc áo trắng đột ngột xông vào thật nổi bật.

“Vệ Từ!”

Hắn kêu lên một tiếng, ngón tay nắm thật chặt chén trà, thấy hai tay nàng đan lại thi triển huyễn thuật khống chế toàn bộ đối thủ vây đánh Diệp Cửu lại, bốn phía lập tức trống không, nàng lảo đảo chạy về phía hắn.

Hắn rốt cuộc cũng thấy nàng, nhưng lại nhắm trọng kiếm vào nàng, không hề lưu tình đâm tới, bị Vệ Từ một tay bắt lấy. Mũi kiếm cứa vào tay nàng, máu tươi chảy ào ạt theo thân kiếm, ánh lên khuôn mặt lạnh lẽo thê lương của nàng.

“Diệp Cửu, tỉnh lại đi.”

Kiếm nô đương nhiên sẽ không tỉnh lại, hơi dùng sức, trọng kiếm liền đâm thủng bàn tay nàng, đâm sâu vào vai nàng. Dường như có thể nghe thấy tiếng máu thịt bị kiếm đâm thủng, nhưng nàng chẳng rên một tiếng, chỉ dùng cặp mắt dịu dàng như nước kia nhìn hắn.

“Huynh bảo tôi chờ huynh quay lại, nhưng tôi chờ huynh rất lâu huynh vẫn chưa về, tôi đành tới tìm huynh vậy. Diệp Cửu theo tôi về nhà có được không?”

Nàng cầm tay hắn, ngón tay tinh tế, nhưng đầu ngón tay lạnh đến run rẩy. Đáy mắt Diệp Cửu hình như có sự giằng co, chậm rãi cầm lấy tay nàng, nhưng đột nhiên dùng sức kéo nàng lại gần, thanh kiếm xuyên qua vai nàng.

Vệ Từ phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng nằm trên vai hắn, giống như một cái ôm nhẹ nhàng. Quy Nhất Tông tu luyện huyễn thuật, tất nhiên biết tại sao Diệp Cửu lại biến thành như vậy, tất nhiên cũng sẽ biết cách làm hắn khôi phục như thường.

Nàng ngẩng đầu lên, nụ hôn mang theo nước mắt rơi bên môi hắn: “Diệp Cửu, huynh phải nhớ kỹ, bất kể là lúc nào, tôi vẫn luôn ở bên cạnh huynh.”

Thân thể hơi thoát ra khỏi trọng kiếm, nàng chịu đựng đau đớn, một tay kết ấn thi triển pháp thuật, một tay nắm chặt thân kiếm, không hề do dự đâm vào ngực của chính mình.

Diệp Cửu tựa như cảm ứng được điều gì đó, trọng kiếm chợt tuột khỏi tay, nàng quỳ rạp xuống đất, máu chảy xuôi trên thân kiếm, nhưng ngón tay vẫn túm chặt góc áo của hắn.

Ánh sáng trắng long lanh, câu thần chú vang lên, thanh kiếm leng keng vang dội, thật lâu sau hết thảy trở nên thanh tĩnh.

Diệp Cửu ngã xuống đất ngất đi, trọng kiếm an tĩnh nằm trên mặt đất, nhưng trên đời đã không còn Vệ Từ nữa. Hình ảnh chuyển đến mấy ngày sau, tông chủ Quy Nhất Tông xuất hiện, ánh mắt thương hại quan sát thanh trọng kiếm, cuối cùng đưa Diệp Cửu tới thôn trang vùng ngoại ô.

Lưu Sênh có thể cảm giác được hắn đang cố gắng đè nén khỏi run rẩy, giọng nói đứt quãng lộ ra sự kinh hoảng: “Tôi... đã giết Vệ Từ?”

Nàng lắc đầu: “Không phải. Nàng ấy vì giải trừ cấm chế kiếm nô, hi sinh bản thân hóa thành kiếm hồn, cô nương mà huynh đang tìm, thực ra vẫn luôn ở ngay bên cạnh huynh.”

Diệp Cửu chợt ôm lấy thanh trọng kiếm, ngón tay run rẩy vuốt ve thân kiếm, nhưng bất luận thế nào hắn cũng không muốn tin cô gái hắn yêu thương đang ở trong thanh kiếm này.

Nàng rõ ràng muốn sống hơn bất kỳ ai, nàng rõ ràng sợ chết như vậy.

Hắn chưa từng khóc, dù cho gia tộc bị diệt sạch. Nhưng giờ đây hắn lại cúi đầu khóc thành tiếng, che mặt nức nở như một đứa trẻ.

Lưu Sênh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mây đỏ cuồn cuộn như bị nhuộm máu người. Nàng nghĩ, có một số việc vẫn nên cho hắn biết.

“Mười bảy năm trước, quốc quân vì lấy được hài cốt của thần thú đã vô ý phá hỏng thần đàn tế trời khiến trời cao nổi giận, giáng xuống hạn hán dẫn đến nạn đói, cha mẹ của Vệ Từ chính là chết bởi trận nạn đói đó.”

Diệp Cửu chợt ngẩng đầu, nghe nàng tiếp tục nói: “Sau đó hài cốt là báu vật được thưởng cho Chú Kiếm sơn trang, vì mẹ huynh thích nên đã cắt ra một khối để chế tạo thành khung sáo, chỗ còn thừa đun chảy trong lò đúc kiếm, đúc thành một thanh trọng kiếm.”

Trọng kiếm trong tay hắn rơi xuống, phát ra nặng nề tiếng vang, Diệp Cửu nắm chặt tay, rất lâu cũng không nói lời nào.

“Thần thú nguyền rủa sao có thể dễ dàng phá giải.” Lưu Sênh thở dài buông mành cửa sổ chuẩn bị đóng cửa. Còn Diệp Cửu ôm trọng kiếm rời đi, như là ôm người hắn thương.

Nhưng Lưu Sênh cảm thấy hắn không nên đau buồn, ít nhất, người hắn yêu sâu đậm chỉ thay đổi một phương thức khác ở bên cạnh hắn mà thôi. Nhưng có vài người, dù ngươi bỏ ra sức lực cả đời cũng không thể tìm lại nửa cái bóng của người ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.