Lúc Cố Tân đi đến Cửu Minh Đường nhận nhiệm vụ, phân đường chủ không nỡ nhìn nàng nói: “Xin lỗi A Tân, ngươi đã bị xóa tên khỏi Cửu Minh Đường.”
Nàng vẫn không nói gì, Đường Thiên Linh đã chạy đến: “Dựa vào cái gì! Nhiệm vụ thất bại ba lần mới bị xóa tên, nhưng Cố Tân trước nay chưa
từng thất bại.”
Nàng vẫn giản dị như cũ, chỉ gật đầu tỏ ra đã biết, quay người muốn đi. Đường Thiên Linh giữ nàng lại, nắm chặt quyền thề: “Đừng sợ, về sau tôi nuôi cô.”
Nàng chợt nghĩ về Tiêu Yến, môi hắn cười như gió xuân, hắn nói sẽ nuôi nàng. Nàng bị Cửu Minh Đường xóa tên, đại khái có thể đoán được Tiêu Yến đã can thiệp.
Nhưng mấy ngày qua hắn vẫn luôn ở rừng dân tị nạn, mỗi ngày trồng cây canh tác với người dân nơi đó, nàng nhìn mà không thấy hắn, còn hắn vẫn không bao giờ để ý. Mỗi ngày vẫn quan tâm chu toàn đến nàng, thậm chí là mỗi lần nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, Tiêu Yến đều đi theo nàng.
Hắn cho rằng nàng không biết, nhưng hắn coi thường võ công của nàng. Có mấy lần nàng và Đường Thiên Linh thất thủ bị phát hiện, đều là Tiêu Yến chặn ở phía sau thay bọn họ. Hắn trước nay không nói những lời này trước mặt nàng, cứ thế âm thầm đối tốt với nàng.
Nhưng chính như thế, hắn càng tốt với nàng, nàng càng không thể nhận.
Cho dù không nhận nhiệm vụ ở Cửu Minh Đường, nàng vẫn muốn hành động, lần này mục tiêu là cung chủ Nguyệt Cung, ả đàn bà có thể mê hoặc người đàn ông nhất trên giang hồ.
Nhiệm vụ tiến hành vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Cho đến khi khoảnh khắc mũi kim bạc bắn ra, bốn phía tĩnh mịch đột nhiên ánh lửa cháy lớn, vô số bóng người xông lên bao vây lấy nàng.
Đôi môi khẽ nhếch dưới mạng che, nàng biết rõ đêm nay lành ít dữ nhiều, nhưng cũng không định thu tay. Con thú càng bị vây khốn sẽ càng hung, vậy thì hãy để cho những kẻ đạo mạo chính nhân quân tử này thử đi, bọn họ vẫn luôn muốn biết được “Thanh Nang Kinh” đã dạy nàng những thứ gì.
Ánh sáng lạnh của ngân châm hiện ra dưới ánh trăng thanh khiết, chiếu đến dung nhan dần tái nhợt đi của nàng. Bên trên váy tím thoáng nhiễm đóa hoa máu đỏ to lớn, ống tay áo đầy ắp Bồ Đề xinh đẹp, nở màu máu người.
Nàng rốt cuộc lực kiệt ngã xuống đất, bên tai là tiếng người ồn ào, nhưng nàng chỉ nghe thấy âm thanh dịu dàng duy nhất của Tiêu Yến: “A Tân, đừng sợ, ta đến rồi.”
Tựa như ở trong mộng.
Đột nhiên rơi vào cái ôm quen thuộc, nàng khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy môi mỏng hơi nhếch lên, đường cong vô cùng xinh đẹp, cùng nửa chiếc mặt nạ màu bạc.
Hắn mang theo nàng giết mà ra khỏi vòng vây, để đao quang kiếm ảnh ở sau lưng, nàng sắp chống đỡ không nổi, nhưng vội vàng kéo lấy cổ áo hắn: “Đưa ta trở về Dược Cốc.”
Khi nàng tỉnh lại nằm trên chiếc giường quen thuộc, đầu mũi lượn lờ hương hoa Bồ Đề, bên ngoài cửa sổ có ong bay bướm liệng, biển hoa Bồ Đề trên núi nở đến tận chân trời, mấy ngôi nhà gỗ ẩn mình một nửa trong biển hoa.
Nàng cố gắng ngồi dậy, miệng vết thương đã được xử lý tốt. Tiêu Yến đã đứng trước mặt nàng, thần sắc rất lạ, nhíu mày không nói lời nào. Nàng hướng mắt về phía cổng, khóe môi xuất hiện nụ cười nhạt.
“A La.”
Cô gái áo trắng vui mừng chạy đến ôm nàng vào lòng, nhíu mày giống nàng tới năm phần: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã tỉnh.”
Nàng mỉm cười xoa xoa đầu nàng ấy, vẻ cưng chiều: “Tỷ biết dẫu vết thương nặng thế nào, A La cũng đều chữa khỏi. Muội đúng là y tiên được người khác kính trọng.”
Cố La che miệng cười khúc khích, vẻ ngây ngô đơn thuần. Nàng dặn dò Cố La đi sắc thuốc, đợi nàng ấy đi khỏi mới nhìn Tiêu Yến, khôi phục bộ dạng lạnh lùng thường thấy.
“Giờ huynh đã hiểu chưa? Người cứu huynh không phải là tôi, mà là muội muội của tôi. Muội ấy từ nhỏ thân thể đã yếu, vài ngày trước bệnh nặng một trận nên tôi đã không cho phép muội ấy rời cốc, vì vậy y tiên áo trắng gần đây không hề xuất hiện.”
Nàng ho khan hai tiếng, Tiêu Yến vội vàng chạy đến, nắm quyền dừng chân ở bên giường, tiếp tục nghe nàng chậm rãi nói: “Cho nên, đối tượng huynh cần lấy thân báo đáp là muội muội của tôi, nhưng tôi sẽ tuyệt đối không để huynh tiếp cận muội ấy.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, khoé môi có nụ cười nhẹ, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: “Huynh đến đây là vì cái gì, trong lòng hai ta đều hiểu rõ.”
Những năm nay, nàng dùng việc nhận thực hiện nhiệm vụ ở Cửu Minh Đường để che giấu, thật ra mỗi mục tiêu nàng ra tay đều là những người đã tham gia vây công Dược Cốc năm đó. Khi phái Hợp Thanh tập hợp nhân sĩ võ lâm tiến hành mưu đồ, rất dễ dàng nhìn ra thủ đoạn, tất nhiên sẽ suy tính ra những người nào chưa bị nàng ám sát, thế là lấy cung chủ Nguyệt Cung làm mồi nhử dẫn nàng đến.
Bọn họ đều có thể đoán được những thứ này, thông minh như Tiêu Yến, sao lại không biết.
Người ngoài chỉ cho rằng nàng vì báo thù, nhưng Tiêu Yến đi theo bên cạnh nàng lâu như vậy, võ công nàng lợi hại, yêu thuật muội muội xuất chúng, sao hắn lại không liên tưởng đến “Thanh Nang Kinh”.
Nàng nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, gương mặt càng lúc càng lạ, mi mắt trước nay dù trời sụp cũng chẳng nâng thêm thời khắc này lại hoảng loạn. Hắn giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.
Có “Thanh Nang Kinh” tương trợ, vết thương của nàng rất nhanh bình phục. Từ nhỏ Cố La đã muốn hành y, lấy y thuật của nửa phần trước để tu luyện. Nàng một lòng báo thù cho Dược Cốc, huống chi thân ở thời loạn thế thiên hạ không thái bình, nên luyện tập kỹ thuật giết người của nửa phần còn lại.
Theo thường lệ, tháng Chín vẫn còn mang hơi thở ngày hè, tấm màn che màu trắng ở giữa hồ được vén lên cao, Tiêu Yến ngồi ở đó, trong tay cầm một con cờ đen, xoay lưng với nàng đang đạp gió mà đến.
“Có hứng thú đánh với ta một ván cờ không?”
Nàng ngồi xuống đối diện với hắn, mái tóc đen bị gió thổi ở sau lưng, lưng thẳng tắp: “Tiêu Yến, huynh nên đi đi.”
Hắn dường như không nghe thấy, hạ quân cờ xuống, ngón tay chống trán: “Còn nhớ lúc trước tôi dạy cô cách thấu mây gió trên bàn cờ, với sát trận không? Lúc đó cô thông minh như vậy, luôn có thể bức tôi đến đường cùng.”
Nàng cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, vung tay áo quét tất cả quân cờ xuống đất: “Chuyện đã đã đến nước này hà tất phải diễn tiếp? Huynh muốn có được “Thanh Nang Kinh” thì cứ nói rõ, nhưng đó là đồ vật đã khiến sư môn của tôi bị diệt môn, tôi tuyệt đối sẽ không giao nó cho người.”
Hắn siết chặt con cờ đen trong tay, giọng nói bình thản trước sau như một: “A Tân, tôi chỉ là vì cô.”
Nàng buồn cười nhìn hắn, người không bao giờ cười bây giờ lại cười lớn tiếng: “Ban đầu huynh coi tôi như ân nhân cứu mạng mới đi theo tôi, bây giờ biết được người cứu huynh là A La lại vẫn dám nói ra lời như vậy.
Cho dù A La thật sự cứu huynh thì huynh cứu tôi hai lần cũng sớm đã trả hết từ lâu, Tiêu Yến, huynh nói những lời này, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Nàng phất tay áo rời đi, lại ngừng bước ở cửa đình: “Qua một thời gian nữa tôi phải rời đi cùng A La, huynh muốn “Thanh Nang Kinh” thì dùng bản lĩnh đến đoạt đi.”
Người trong võ lâm không ngờ nàng vẫn dám về ở Dược Cốc, nhưng một thời gian dài không tìm thấy nàng, không có nghĩa là sẽ không nghĩ đến. Nàng đã thu thập một ít châu báu, dự định hôm sau sẽ mang Cố La cùng rời đi.
Đêm tối, hương hoa thoang thoảng trong thung lũng, Tiêu Yến đã thả mê hương trong phòng, bắt đầu tìm kiếm khắp Dược Cốc. Dưới ánh trăng bóng người say sưa, hắn đi ra từ Tàng Thiên Động, nhìn thấy Cố Tân vốn phải hôn mê lạnh lùng đứng đó.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo đến mức này, giống như đầm sâu kết băng cực lạnh. Nàng từng bước đi đến gần, nghiến chặt răng: “Huynh nói huynh không phải vì “Thanh Nang Kinh”, vậy đêm nay huynh đang làm gì.”
Hắn đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng, hạ thấp mi mắt: “Giao “Thanh Nang kinh” cho ta đi. Thất phu vô, hoài bích hữu tội (1), nó sẽ trở thành vật cản đường của cô.”
Nàng không thể tin được hắn lại nói ra những lời như vậy, quả nhiên nàng sớm đã biết mục đích của hắn, cũng từng buộc hắn thừa nhận mục đích này, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy, mới phát giác được lời này đả thương người nhiều đến như thế.
Qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên cười một tiếng, khóe môi khẽ mím, nàng chưa từng cười đẹp như thế với hắn.
“Tiêu Yến, tôi mãi mãi không muốn gặp huynh nữa.”
Nửa đêm, nàng đưa Cố Lạc rời đi, Tiêu Yến đứng trong động đầy hương hoa, nhìn nàng đi càng lúc càng xa, không nói một lời.
Không ngờ lại gặp được Đường Thiên Linh ở ngoài cốc, gã vội vàng chạy đến, nắm lấy tay nàng: “Cố Tân, tôi nghe được tin tức nói bọn chúng sẽ đến Dược Cốc bắt cô nên chạy nhanh đến báo tin, cô không sao chứ?”
Nàng cười cười: “Không sao, tôi đang muốn cùng muội muội rời đi.”
“Muội muội?” Sắc mặt gã lạ lùng nhìn người bên cạnh nàng, nàng nghiêng đầu không hiểu chớp mắt vài cái, gã sờ sờ mũi, khôi phục lại bình thường: “Muội muội cô thật đáng yêu.”
Hắn lấy lý do bảo vệ các nàng mà ở bên cạnh, Cố Tân cũng không từ chối. Nàng thật sự chưa nghĩ xong nên đến nơi nào cho tốt, thiên hạ rộng lớn nơi nào là nhà? Đúng lúc Đường Thiên Linh đề nghị đi đến nước Phù Tang (Nhật).
Gã nói hiện nay Trung Nguyên chiến loạn, nàng cũng bị giang hồ truy sát, dứt khoát vượt biển đi đến Phù Tang, mai danh ẩn tích sống cuộc sống mới. Gã nắm tay nàng đỏ mặt thổ lộ: “Tôi là một vũ phu lời nói không dễ nghe, nhưng tôi nguyện đi cùng cô, đi đến nơi nào cũng được, nếu cô hỏi tôi vì sao lại thích cô…” Gã gãi gãi đầu, “Tôi cũng không nói được, chỉ muốn chăm sóc cô thật tốt.”
Nàng lại nghĩ đến Tiêu Yến. Hắn ôm lấy nàng trong đêm mưa, giọng nói dịu dàng như tuyết tan nơi ngọn hoa.
Hắn nói, đừng sợ, tôi đến giúp cô.
Hắn nói, tôi có thể nuôi cô, tôi rất giàu.
Hắn nói, A Tân, tôi chỉ là vì cô.
Nhưng có điều tất cả đều là một âm mưu, nàng đè sâu những tâm tình này xuống đáy lòng, lật tay nắm lấy Đường Thiên Linh, cười ấm áp: “Được.”
Vì đề phòng thân thể Cố La sẽ suy yếu không thể cố gắng để đến được Phù Tang, nàng đến y quán mua không ít dược thảo, nhưng vì là trấn nhỏ ven biển, dược thảo không đầy đủ, tìm một lúc lâu mới tập hợp đủ.
Nàng trở về đình viện ở tạm, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi. Sắc mặt nàng trắng bệch xông vào, nhìn thấy Đường Thiên Linh bị trường kiếm đâm xuyên tim, quỳ rạp trên đất. Máu chảy đầy đất, gã cố chấp ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, gã nhìn thấy nàng.
Tiêu Yến cầm kiếm cắm sâu vào trong, nàng nghe thấy âm thanh xé rách máu thịt. Bộp một tiếng dược thảo rơi xuống, nàng đau thương gào lên xông đến, không lưu tình trực tiếp phóng ngân châm vào mặt Tiêu Yến, nhưng cũng dễ dàng tránh được. Tiêu Yến rút trường kiếm ra, nàng chạy đến trước mặt Đường Thiên Linh, máu tươi tung tóe đầy mặt nàng, hòa quyện cùng nước mắt, lạnh toát xương cốt.
Đường Thiên Linh tay run run vuốt ve gương mặt nàng, khóe môi động đậy như muốn nói điều gì, cuối cùng bất lực rủ xuống, không còn hơi thở.
Nàng vội vàng ôm vào lòng, nước mắt im lặng rơi xuống. Nàng biết gã muốn nói gì: Xin lỗi, tôi lại không thể ở cùng cô rồi. Nhưng người phải nói xin lỗi, rõ phải là nàng.
Thật lâu sau, nàng lau khô nước mắt, đáy mắt cực kỳ bi thương, khóe môi lại nở nụ cười nhạt, nàng nói: “Tiêu Yến, ta nhất định sẽ giết được ngươi.”
Ngoài phòng bóng người nhốn nháo, tiếng vó ngựa vang, sắc mặt Tiêu Yến biến đổi trước cả nàng, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường. Có người dẫn đầu rảo bước tiến lên trước, giọng nói lộ ra sự tàn độc: “Trên giang hồ truyền tin Dược Cốc vẫn còn đệ tử tồn tại, sát nghiệp vô số, không ngờ quả nhiên là ả. Tin tức của thiếu chủ thật nhạy bén, nhanh như thế đã tìm ra.”
Tiêu Yến không lộ chút dấu vết chắn trước mặt Cố Tân: “Ngươi theo dõi ta?”
Tiếng cười nói của người đến u ám: “Không dám, chỉ là thành chủ có lệnh, nếu như ả vẫn còn sống, nhất định phải tự tay giết chết để báo thù cho những huynh đệ đã mất năm đó, thiếu chủ không vì ả đàn bà này mà chống lại mệnh lệnh của thành chủ chứ?”
Cố Tân nhìn bóng lưng trước mắt, thon dài mà trác tuyệt, nhưng hơi thở toàn thân xa lạ lạnh như băng, nghe thấy tiếng nói vô tình của hắn: “Chẳng qua là vì “Thanh Nang Kinh”, năm đó cũng vậy, bây giờ cũng là như thế.”
“Hừ, bắt ả về nghiêm hình tra tấn, xem ả ta có giao hay không.”
Nàng cúi thấp đầu, những ngón tay di chuyển dưới lớp tay áo, vài chiếc ngân châm đã bắn về thủ vệ phía cửa, giây phút thủ vệ hét lên rồi gục ngã nàng đã xông thẳng ra cửa, phóng qua đình viện tung mình chạy thoát.
Bóng đen từ bốn phương tám hướng đuổi đến, nàng cuối cùng vẫn là một mình đấu lại, bị dồn đến vách núi. Phía sau là biển rộng là đại dương mênh mông không thấy điểm cuối, gió núi thổi bay mái tóc, che đi mắt nàng.
Tiêu Yến chậm rãi tiến đến gần, trước khi nàng động đậy đã chế trụ hai tay nàng, tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Tôi đã nói, giữ “Thanh Nang Kinh” chính là phiền toái của cô, giao nó ra đây, có lẽ tôi có thể tha cho cô một con đường sống.”
Nàng không nói, chỉ nhìn hắn cười.
Hắn quay đầu nhìn thấy đám thủ dần dần tiến đến, cuối cùng thở dài rất nhẹ, tia sáng lạnh chớp lên dưới tay áo, lưỡi đao đã đâm vào tim nàng.
Nàng ho ra một ngụm máu, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt tay của hắn, nhỏ giọng gọi tên hắn: “Tiêu Yến.”
Hắn như không nghe thấy, một chưởng đẩy nàng tới vách núi, áo tím và tóc đen xen lẫn nhau, giống như một đóa hoa diễm lệ chợt nở trong gió, cuối cùng rơi xuống biển sâu, biến mất không thấy đâu.
Tên thủ vệ xông đến: “Thanh Nang Kinh” đâu?”
Sắc mặt hắn bình đạm lau đi vết máu trong tay: “Nàng ta chết cũng không nói, nên yên lặng chết đi.”
Chú thích:
1. Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội - Ý chỉ người bình thường làm chuyện ngờ nghệch thì không có tội, người hoàn mỹ khi làm chuyện ngờ nghệch lại có tội.