Đại thọ của Yến Phóng, phủ tướng quân náo nhiệt lạ thường, ngay cả đương kim thái tử cũng đến đây chúc thọ. Yến Quân Bắc không chịu được cảnh này, vừa đối mặt đã rời đi. Đột nhiên có tiếng người hét lên giữa đêm, hắn đi ra ngoài hỏi mới biết, vừa rồi trong yến hội có người ám sát kiếm khách đệ nhất đại Tần Phạm Mục đến dự tiệc.
Cái tên đệ nhất kiếm khách là do vua thân phong, sự cao minh của kiếm thuật Yến Phóng cũng ca ngợi không ngớt, nhưng lại có người ám sát hắn. Yến Quân Bắc cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng cũng không liên quan đến mình, hắn chạy một vòng trở về trong phòng, nghe thấy mùi rượu quen thuộc.
Bạch Sậu đang ngồi ở sau tấm bình phong uống rượu, hắn vui mừng tiến tới, mùi máu tươi xông vào trong mũi. Hắn thấy bụng nàng chảy máu, bị một tay nàng che lại, nhưng giữa lông mày hoàn toàn không có vẻ đau đớn.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn gấp gáp tìm vải xô băng bó thay nàng, nàng vẫn mang dáng vẻ cười dịu dàng: "Thằng nhóc này, cậu sẽ không bán đứng tôi chứ?"
Bóng người bên ngoài phòng nhốn nháo, hắn chợt đứng dậy ôm nàng lên trên giường dùng chăn che kín, còn lấy phần rượu còn dư trong bình vẩy đầy phòng hòng che đậy mùi máu tanh.
Thị vệ sớm biết công tử nhà mình yêu rượu, ở cửa nhìn thoáng qua cho có rồi bỏ đi. Hắn thở phào nhẹ nhõm, trộm thuốc trị thương rồi bôi thuốc cho nàng. Nàng vỗ nhẹ đầu của hắn: "Cảm ơn."
Hắn hì hục né tránh, giọng nói hơi tức giận: "Tại sao cô muốn giết hắn?"
Một lúc lâu, nghe thấy giọng nói loáng thoáng của nàng giống như mùi rượu vậy: "Hắn là người Cửu Minh Đường treo giá cao, chỉ có tôi mới có thể giết hắn, tôi rất lợi hại, đúng không."
Hắn khó tin ngẩng đầu, trợn đến tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Cửu Minh Đường, tổ chức sát thủ này trên giang hồ tiếng xấu đồn xa nhưng cũng không ai có thể rung chuyển được địa vị. Bạch Sậu chẳng những là sát thủ của Cửu Minh Đường mà còn là Đường chủ phân Đường.
Hắn từng cho rằng nàng là đại hiệp gặp chuyện bất bình, thì ra lại là sát thủ gánh vác mạng người, chênh lệch như vậy làm hắn không thể nào tiếp nhận được. Bạch Sậu cũng chẳng màng, đợi động tĩnh bên ngoài nhỏ đi bèn trèo tường bỏ đi. Hắn đứng ở cửa nhìn nàng đi xa, mùi rượu lẫn với máu tanh còn chưa tản hết làm hắn tâm trạng ngổn ngang
Bạch Sậu cho rằng Yến Quân Bắc sẽ không quay lại tìm nàng nữa. Nhưng chẳng được mấy bữa, hắn đã mang thuốc trị thương tốt tới, đoạt lấy rượu trong tay nàng cả giận nói: "Bị thương không được uống rượu!"
Nàng cười híp mắt nhìn hắn. Thiếu niên này đã lớn như thế rồi, ở bên cạnh nàng cũng đã lâu như vậy. Hắn giúp nàng thay thuốc, còn khẩn trương hơn nàng, không ngừng hỏi nàng có đau không.
Vết thương trên người nàng đếm không xuể, vết thương này căn bản chẳng thấm vào đâu, nhưng chưa bao giờ có ai để ý như thế.
Hắn khuyên nàng rời khỏi Cửu Minh Đường. Muốn tiền, hắn có thể cho, muốn rượu, hắn có thể mua. Hắn không muốn nàng sống trong tổ chức nguy hiểm như vậy.
Nhưng nàng cứ đủng đỉnh nhìn bầu trời mờ mịt, giọng điệu hắn nghe không hiểu: "Cậu còn nhỏ, có một số việc không hiểu được."
Những chuyện mà nàng nói hắn không hiểu ấy, rốt cục vào hôm đó khi thấy người đàn ông mặc áo đen cũng đã tỏ tường. Ánh mắt nàng nhìn người đó hoàn toàn khác, ngay cả thần sắc trên mặt Yến Quân Bắc cũng chưa từng thấy.
Bạch Sậu gọi hắn là Minh chủ. Chủ nhân của Cửu Minh, Tiêu Hà.
Lần đầu tiên Yến Quân Bắc thấy người đàn ông nắm giữ toàn bộ Cửu Minh Đường, chẳng biết tại sao cảm thấy hơi quen mặt. Nụ cười trên mặt hắn nửa thật nửa giả, khẽ hỏi thương thế của Bạch Sậu, Yến Quân Bắc cảm thấy sự quan tâm này thực sự quá giả dối, nhưng kẻ thông minh như Bạch Sậu lại vì sự quan tâm giả dối ấy mà đỏ bừng hai má.
Hắn giống như một người ngoài ở đó xem một đôi phu thê ân ái, chỉ là đằng gái nhìn không ra hư tình giả ý của đằng trai.
Tiêu Hà xoay người quan sát hắn, cười hỏi: "Đây là đứa trẻ nhà ai thế?"
Bạch Sậu thờ ơ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Một thằng nhóc cứ quấn lấy tôi muốn học võ công ấy mà."
Hắn siết nắm đấm phản bác: "Tôi không phải thằng nhóc!"
Tiêu Hà cười ha hả: "Nếu đã thế, thì nhận nó vào Cửu Minh Đường, để nó theo cô thì thế nào?"
Bạch Sậu ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Một kẻ quần là áo lượt yếu đuối sinh ra trong nhà giàu thì có thể làm được gì, không xứng dốc sức cho Minh chủ."
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng dường như không phát hiện, mọi ánh mắt đều rơi lên trên người Tiêu Hà. Tiêu Hà cũng không ép nữa, trước khi đi hỏi nàng: "Thương thế khôi phục thế nào rồi? Ngày mai có nhiệm vụ mới."
Ánh mắt nàng hơi tối đi, cười trả lời: "Có thể hành động."
Người đàn ông này không hề quan tâm nàng, vẻn vẹn chỉ xem nàng là quân cờ có thể lợi dụng. Gã đến đây thăm hỏi cũng chẳng phải thật sự quan tâm nàng, chỉ là để căn dặn nhiệm vụ mới mà thôi. Hắn chỉ một giây là có thể thấy rõ nghĩ thông mọi chuyện mà Bạch Sậu nhiều năm như vậy vẫn cứ trầm luân trong đó.
Nàng đối với mọi thứ đều dửng dưng như không, chỉ vì nàng đem hết thảy quan tâm cho người ấy rồi. Còn nàng một mực coi hắn là trẻ con, điều này làm hắn không biết làm sao để đem lòng ngưỡng mộ lẫn ái mộ của mình nói ra khỏi miệng.
Nhiệm vụ phân công đến tay Bạch Sậu càng ngày càng hóc búa, nàng thường xuyên máu me khắp người xông vào phòng của hắn, trên đời này, dường như trừ hắn ra thì không có ai khác có thể giúp nàng.
Cuối cùng có một ngày hắn không nhịn được nữa, quăng mạnh hũ rượu xuống đất, giận dữ rống lên: "Hắn ta rốt cuộc có gì tốt đẹp mà đáng để cô làm vậy vì hắn!"
Nàng nghiêng đầu tựa như đang chăm chú suy nghĩ, sau đó cong khóe môi: "Hắn đã cứu tôi. Ân tình lớn như vậy, bảo tôi làm gì cũng nên mà."
Hắn bóp chặt hai vai nàng: "Rời khỏi Cửu Minh Đường đi, Bạch Sậu, bấy nhiêu năm, cô đã trả hết nợ rồi."
Nàng lắc đầu: "Không thể rời được, Cửu Minh Đường sẽ không để mặc cho sát thủ biết được bí mật mà bỏ đi đâu, nếu có một ngày tôi có thể rời khỏi thì chắc là đã chết rồi."
Yến Quân Bắc làm sao cam lòng để nàng chết.
Hắn tìm đến Tiêu Hà, đề xuất chỉ cần trả lại tự do cho Bạch Sậu, chuyện gì hắn cũng có thể bằng lòng với gã. Hắn đã chuẩn bị để hi sinh bản thân.
Nhưng Tiêu Hà cũng không mấy hứng thú với sự hi sinh của hắn, may mà tương đối hứng thú đối với thân phận con trai đại tướng quân của hắn: "Nghe nói vật thiếp thân thiên tàm nhuyễn giáp của đại tướng quân Yến Phóng là bảo bối tuyệt thế, nhiều lần ở trên chiến trường bảo vệ được tính mạng của ông ta, nếu cậu dùng bảo bối này để đổi, Cửu Minh Đường cam đoan sau này sẽ không mảy may động tới Bạch Sậu."
Vậy mà gã lại đả động tới cha mình. Nhưng bảo bối gì cũng chỉ là vật ngoài thân, so với Bạch Sậu thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Khi hắn phí hết tâm tư lấy được thiên tàm nhuyễn giáp đi tới Cửu Minh Đường, Bạch Sậu vừa làm xong nhiệm vụ trở về, dáng vẻ gió bụi mệt mỏi, vết thương trên vai còn chưa xử lý.
"Đồ ta đã mang đến, cũng xin tuân thủ lời hứa, thả Bạch Sậu đi."
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mày luôn thả lỏng lúc này nhíu chặt. Tiêu Hà nhận lấy thiên tàm nhuyễn giáp, mặt hiện lên vẻ khó hiểu. Hắn đi tới tóm lấy tay nàng muốn bỏ đi, Tiêu Hà lại thong thả mở miệng.
"Bạch Sậu, mấy ngày trước trong đường mới vừa nhận một lời nhờ vả, ta suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chỉ có cô mới có thể hoàn thành được, cô có thể đồng ý nhận lời không? Đương nhiên, cô muốn đi ta tuyệt đối không ép ở lại, dù sao, ta vẫn muốn tuân thủ giao ước với Yến tiểu tướng quân."
Tiêu Hà nói xong lời này, Yến Quân Bắc có thể cảm giác được nàng hơi tránh khỏi tay hắn, cuối cùng quỳ xuống: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Hắn khó tin nhìn nàng, nắm tay siết chặt: "Cô đang làm cái gì vậy? Tôi vất vả lắm mới đổi lấy sự tự do cho cô, vậy mà cô..."
Yến Quân Bắc bị nàng lạnh lùng cắt lời: "Tôi chưa bao giờ cầu xin cậu giúp tôi, mọi thứ đều là cậu đơn phương tình nguyện. Yến Quân Bắc, đi hay không đi là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu."
Nàng chưa bao giờ nói như vậy với hắn, mấy năm nay tuy nàng luôn mang dáng vẻ dửng dưng, song ở trước mặt hắn đều cười vui vẻ. Bạch Sậu thế này, hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không muốn thấy. Hắn xoay người bỏ đi, ống tay áo phất tiếng đoạn tuyệt.
Căn phòng lớn như vậy lặng lẽ không tiếng động, một lúc lâu sau, tiếng Tiêu Hà nhàn nhạt vang lên.
"Nhiệm vụ kế tiếp, ta muốn cô đi ám sát Yến Phóng. Cũng không cần giết ông ta, cô chỉ cần đánh đứt gân mạch của ông ta, khiến ông ta cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường làm một phế nhân."
Nàng cắn đôi môi đến trắng bệch, lấy ra túi rượu bên hông ra trút vài hớp, sắc mặt mới dịu lại, nhưng giọng nói vẫn hơi run: "Ngài bảo tôi tiếp cận Yến Quân Bắc, lấy được sự tin tưởng của hắn, chính là để lấy được thiên tàm nhuyễn giáp của cha hắn nhằm ám sát ư?"
Sắc mặt Tiêu Hà lạnh dần: "Ông ta lúc nào cũng mặc bảo bối này, khiến người khác không thể ra tay, trừ con ruột của ông ta ra, chỉ sợ trên đời này cũng không có ai có thể cầm trong tay."
Nàng cười nhẹ thành tiếng, rịt vết thương trên vai, máu nhỏ ra từ kẽ hở, tiếng nói trước sau như một tựa như mây gió, lúc này lại hàm chứa thêm vài phần bi thương: "Tôi thay ngài làm một chuyện cuối cùng này, ngài trả ta tự do đi. Đoán chừng chắc ngài cũng biết, tôi chẳng sống được bao lâu nữa nên mới liên tiếp phân công những nhiệm vụ khó khăn này cho tôi. Tôi biết ngài chẳng bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, làm chuyện cuối cùng này vì ngài, cũng coi như trả hết ơn cứu mạng cho ngài."
Gã chắp tay nhìn nàng, như bao lần nàng hoàn thành nhiệm vụ trở về, mặt hắn mang vẻ cười tán thưởng nàng vậy: "Được."
Nàng còn nhớ rõ những năm ấy, nàng giúp gã lang bạt trong giang hồ ánh đao bóng kiếm, đỡ cho gã vô số lần tập kích ngầm, cuối cùng nội thương khó bình phục, mấy năm nay toàn dựa vào tục mệnh đan (thuốc kéo dài mạng sống). Nhưng gần đây tục mệnh đan cũng bắt đầu mất đi công hiệu, đau đớn lần sau hơn lần trước, uống rượu vốn có thể giảm đau, bây giờ cũng không có tác dụng gì nữa.
Nàng luôn khờ dại cho rằng, gã đã từng dịu dàng cứu nàng như thế, thì nàng ở trong lòng gã hẳn rất khác biệt. Nhưng sau này cuối cùng cũng thông suốt, điều duy nhất khác biệt ở nàng chỉ là nàng là cây đao sắc bén nhất trong tay gã. Nếu có người sắc bén hơn nàng, thì nàng sẽ mất đi sự khác biệt này.
Nàng đi tới cửa, giấu đi từng chút từng chút nỗi buồn trên mặt, rốt cục lại biến thành Bạch Sậu thoải mái trước kia.
"Minh chủ, tôi sẽ vì ngài làm tốt chuyện cuối cùng này. Sau này xin ngài tha cho tôi, tha cho Yến Quân Bắc."
Thằng nhóc trẻ người non dạ ấy, vậy mà lại làm giao dịch với chủ nhân xảo trá nhất của Cửu Minh. Nàng mắng hắn bỏ đi, hy vọng hắn sẽ không quay lại nữa.
Lát sau, nghe tiếng nói thản nhiên của Tiêu Hà: "Mục tiêu của ta chỉ là Yến Phóng, tất nhiên không liên quan đến nó."
Địa hình của phủ tướng quân nàng quá rõ ràng, lúc giao thủ với Yến Phóng, nàng lại hơi có ý sợ sệt. Nàng không sợ chết, không sợ đau, nàng chỉ sợ thiếu niên kia thấy nàng ra tay với cha của hắn sẽ hận nàng đến chết.
Khi nàng đâm dao vào tứ chi của Yến Phóng, ánh lửa xung quanh rốt cục vây lại. Yến Quân Bắc mắt đỏ như máu, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng.
"Lời nhờ vả mà hắn ta nói chính là bảo cô ám sát cha tôi?"
Cổ tay nàng lật lên đánh đứt cái gân tay cuối cùng của Yến Phóng, chậm rãi đứng dậy trong tiếng kêu thảm thiết của ông ta.
"Ông ấy còn sống, tôi không giết ông ấy."
Ánh mắt của nàng hời hợt liếc hắn một cái, nhảy ra khỏi vòng vây trùng điệp, tiếng nói quen thuộc vẫn ghé vang bên tai hắn: "Yến Quân Bắc, tôi chờ cậu đến báo thù."
Đó là lần cuối cùng Yến Quân Bắc thấy nàng trước khi tòng quân.