Cuộc hỉ sự này lo liệu thật long trọng hoa lệ, vô số người chạy tới làm lễ, quả nhiên mặt Diệp Túc Bạch không có chút máu đúng như lời đồn, làm cho người ta cảm thán đáng tiếc cho gương mặt đẹp như ngọc kia từ tận đáy lòng. Xoay sang nhìn tân nương Phong Vô mới chỉ được chiêm ngưỡng dáng vẻ đã khiến người ta mơ màng, càng cảm thấy đáng tiếc.
Phong Vô vén một góc khăn hỉ lên, trong phòng treo lụa đỏ tết hoa bốn phía, nến hỉ chiếu bóng hoa trùng điệp, Diệp Túc Bạch đạp lên sắc trăng trắng lạnh ở cửa mà vào, mặt mày đẹp đẽ hơi mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt.
Tuy quá trình lễ nghi đã hết sức giản lược nhưng hắn đi qua đi lại một hồi vẫn không chịu được, ráng lấy tinh thần uống thuốc xong, quay về thấy tân nương đã tự mình tháo mũ phượng, thay áo đơn, cười dịu dàng với hắn.
"Mệt rồi thì đi nghỉ đi."
Hắn biết được vị các chủ tiếng tăm lừng lẫy này từ miệng của mẫu thân, thật sự cũng chưa nghĩ ra phải sống chung với nàng thế nào. Hắn luôn sợ phiền phức, lúc này lại phải đối mặt với mối phiền toái lớn như thế, khó tránh khỏi đau đầu.
Phong Vô thấy hắn ngây ngốc không nói lời nào, đi thẳng tới bên cạnh dìu hắn, mặt mày có sự xa cách do quanh năm ngồi ở vị trí cao, vẻ mặt biếng nhác trước sau như một nhưng tiếng nói hết sức nhỏ nhẹ.
"Chàng không cần phải lo tôi sẽ dùng thân phận các chủ để áp bức chàng, đã thành thân thì là vợ chồng rồi, sau này sống chung yên ổn là được."
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng, tóc đen như gấm vóc buộc lệch ở trước ngực, áo đơn màu trắng nổi bật lên sự thanh tao vô cùng, làm hắn nhớ tới một gốc mai trắng trắng ngần trên núi tuyết thả mình trong gió.
Nàng nói nàng muốn tìm cho Tống Phong các một chỗ dựa vững chắc, nhưng một kẻ tàn phế cả đời đều không làm được gì thậm chí không biết có thể sống bao lâu rõ ràng không phải sự lựa chọn tốt nhất; nói gì mà nhận lời ủy thác từ hôn không muốn để người trong thiên hạ chê cười hắn cho nên thay thế đối phương gả tới, cũng không sợ hắn không nhận nổi.
Đêm đó hắn ngủ không ngon, bên cạnh đột nhiên thêm một người, có thể nghe thấy tiếng hô hấp kéo dài mà nhỏ nhẹ của nàng, nghe như mùi hương thoang thoảng trăng thanh gió mát vui lòng người, cả đầu đều là nụ cười nhạt của nàng.
Sáng sớm hôm sau nàng rời giường rửa mặt chải đầu, thấy hắn còn ngủ nên không đánh thức hắn, một mình đi ra ngoài tản bộ. Bởi vì thân thể hắn không tốt, tất cả đồ ăn thức uống đều làm riêng, không được dính dầu hay đồ tanh, quanh năm uống thuốc. Nàng trở về thì đã trưa, vậy mà Diệp Túc Bạch vẫn chưa tỉnh, nàng đến sát bên giường, móc trướng đỏ thêu mẫu đơn bằng tơ vàng lên trên móc câu mạ vàng, nhỏ giọng gọi tên hắn vài tiếng.
Không có phản ứng.
Lắc lắc cánh tay lộ ở bên ngoài của hắn, vẫn không có phản ứng. Mặt mày nàng cứng lại, đưa tay thăm hô hấp của hắn, phát hiện hơi thở mong manh, thiêp đi thế này rõ ràng là đã hôn mê.
Nàng lập tức phân phó thị vệ A Thủy đi mời đại phu, lại ôm Diệp Túc Bạch vào trong lòng vận khí khơi thông cho hắn, thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi hiện ửng hồng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đại phu xem qua thì châm cứu kê thuốc, nói là hôm qua hắn quá mệt mỏi mới hôn mê trong lúc ngủ mơ, khoảng thời gian này nhất định phải điều dưỡng cho tốt.
Lâm thị đợi sau khi người khác đi thì nói: "Cơ thể của Túc Bạch cô cũng thấy rồi, đợi sau khi nó chuyển biến tốt, ta hy vọng cô có thể sớm có mang con nối dõi Diệp gia."
Nàng vạch chăn gấm ra một ít, cầm cái tay lạnh như băng của Diệp Túc Bạch, tiếng nói đạm bạc: "Tôi sẽ chữa khỏi cho chàng."
Lâm thị sửng sốt: "Nhưng mấy năm nay ta đã mời vô số đại phu..."
"Không chuyện gì mà Tống Phong các không làm được." Nàng cắt lời của bà ấy, khẽ nâng đôi mắt, ánh sáng xa cách trong đáy mắt, "Phong Vô tôi nói muốn trị khỏi cho chàng thì nhất định có thể chữa khỏi."
Đại phu nhân sắc mặt phức tạp đi mất. Nàng cầm tay hắn, vẻ lạnh lùng mới rồi đã tiêu tan toàn bộ, một lúc lâu sau, nàng buông tiếng thở dài thật thấp.
Ngày hôm sau, Phong Vô sai người bao vây viện Tẩy Trần lại, sau đó một mình bỏ đi. Nhị công tử Diệp Sơ mang thuốc bổ đến thăm, bị thị vệ A Thủy cản lại ngoài viện, sắc mặt u ám bỏ đi.
Phong Vô rời khỏi nửa tháng, mang về dược thánh Đông Phương Thuần. Dược thánh xưa nay tính tình cổ quái, sơn trang Tàng Vân không phải chưa từng mời, mà do không mời được nên mới đưa Diệp Túc Bạch đến Bách Thảo cốc, y xem mấy lần đã nói không trị khỏi đuổi bọn họ đi. Vậy mà bây giờ lại được Phong Vô mời về, làm người ta không ngờ đến.
Diệp Túc Bạch nằm trên ghế mây trong viện lật sách, trời chớm thu vẫn còn oi nóng, nhưng hắn lại đắp một cái chăn mỏng, cây kim quế phía sau như chiếc ô xòe ra rơi xuống đóa hoa thật nhỏ, trong không khí vương từng sợi mùi hương.
Nàng lại gần hắn, quần đỏ áo trắng như mai lạnh tách ra trong gió. Hắn khép trang sách lại, sắc mặt bình thản: "Nghe nói nàng bao vây tôi ở trong viện, không cho người ngoài ra vào?"
Nghe không ra rốt cuộc hắn có tức giận hay không. Nàng đứng ổn vững bên cạnh hắn, hơi nghiêng mình, hắn thấy hoa sen nhạt màu thêu trên cổ áo nàng, ánh lên chiếc cằm xinh đẹp.
"Không phải bao vây, là bảo vệ."
Hắn khẽ nâng đôi mắt, vẫn không có biểu cảm gì: "Tôi không cần bảo hộ."
Nàng phất đi hoa rơi trên vai cho hắn, tiếng nói nhỏ nhẹ: "Vậy tôi rút người đi."
Thê tử thuận theo phu quân cũng không có gì không đúng, nhưng chuyện này xuất hiện trên người hắn và Phong Vô thì rất không đúng. Hắn giương mắt nhìn nàng, trên vẻ mặt tái nhợt có bệnh là một đôi mắt tẻ nhạt dửng dưng.
"Phong Vô, Nhị đệ tôi cho nàng thứ thú vị gì vậy, khiến nàng không tiếc làm mình chịu uất ức gả đi cũng phải hoàn thành ủy thác?"
Cặp mắt đen xa xăm như giếng sâu không sóng, giống như hắn biết hết tất cả.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên cười ra tiếng: "Phu quân thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại phạm hồ đồ thế?"
Người ngoài chỉ nói hắn là kẻ tàn phế quanh năm nằm trên giường, nhưng kẻ tàn phế này lại sở hữu mưu trí và thủ đoạn mà người đời khó có thể bì kịp, cùng với một nhóm ám vệ tận hiến vì hắn.
Nàng cúi người tới gần hắn, đôi mắt bình thản của hắn phản chiếu nụ cười sâu xa của nàng: "Thứ thú vị mà tôi không tiếc đánh cược hạnh phúc trọn đời cũng phải lấy được đương nhiên là chàng rồi."
Mặt hắn không đổi sắc nhưng tai lại đỏ lên. Nàng gục trên vai hắn, tư thế dịu dàng quấn quýt, hắn ngửi thấy mùi hương lạnh trong gió mát, tiếng thủ thỉ của nàng vang bên tai hắn.
"Túc Bạch, bất kể lúc nào, chàng đều không cần hoài nghi tôi."