Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 4: Hệ thống địa phủ quá ức hiếp người rồi !



Cũng vì Cảnh Thù đi quá vội nên anh chưa kịp nói rõ. Lại cứ nghĩ rằng ngày đầu tiên khai trương chẳng có khách ghé thăm, bởi vậy đã dọa Trình Tiểu Hoa một phen khiếp vía.

Theo sự phát trển của thời đại, Địa phủ ty cũng không còn là nơi âm u kinh khủng như người ta vẫn thường nghĩ nữa. Ngược lại nó giống như một tập đoàn lớn, thậm chí ngay cả tên cũng thay đổi: Địa phủ ty. Ông chủ chính là Minh Vương, phía dưới còn có các Phán quan, Phán quan lại chia thành Tổng phán, Tỉnh phán, Thị phán có cấp bậc rõ ràng.

“Vậy Thường Tiểu Bạch có phải là Hắc Bạch vô thường không?”

Hồi nhỏ Trình Tiểu Hoa đã từng nghe nhiều câu chuyện ma quỷ, trong truyện thường xuyên có bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường. Mà Thường Tiểu Bạch lại giới thiệu mình còn có một người anh trai nữa.

“Xem như là một trong số đó đi…”

Thế giới rộng lớn thế này, một ngày có bao nhiêu người chết? Nếu như chỉ có hai vị Hắc Bạch Vô Thường thì sao có thể xý lý kịp? Cho nên, từng thành phố từng khu vực đều có Quỷ sai chịu trách nhiệm câu hồn riêng.

Thường Tiểu Bạch chính là một trong số Quỷ sai ở khu này, cũng là một Quỷ sai lâu năm có tiếng ở Địa phủ. Cô nàng đã làm việc cho Địa phủ mấy trăm năm rồi, năm nay cô còn cùng anh trai mình là Thường Thanh lên nhận giải nhân viên ưu tú của Địa phủ ty. Hai người bọn họ chịu trách nhiệm chủ yếu ở khu Lâm Giang của tỉnh Vọng Giang này.

Những Quỷ sai này ban ngày ở địa phủ, ban đêm lên nhân gian đi làm. Trong công việc, không khỏi có lúc lại buồn miệng muốn ăn chút gì đó. Nếu vào những cửa hàng bình thường trên nhân gian mua cũng không tiện, chẳng nói về thời gian mua hàng, lúc trả tiền lại lôi mấy tờ minh tệ ra, không phải sẽ khiến người ta sợ chết khiếp sao? Ngộ nhỡ lại gặp phải kẻ nào to gan, cứ nghĩ họ dùng tiền giả rồi gọi cảnh sát tới bắt người thì thật phiền.

Thời đại này những công ty tập đoàn lớn đều quan tâm đến đời sống tinh thần của công nhân viên nhằm giảm bớt tỷ lệ nhảy việc của họ. Về phương diện này tập đoàn Địa phủ có vẻ đi chậm hơn thời đại, năm năm trở lại đây mới lục tục mở hàng loạt tiệm vằn thắn trên nhân gian. Ba số “444” đầu tiên có ý nghĩa đại diện cho Địa phủ. Đây cũng là lý do vì sao tiệm chỉ kinh doanh từ mười giờ tối.

Còn tiệm của Trình Tiểu Hoa là tiệm vằn thắn đầu tiên tại tỉnh Vọng Giang cũng là tiệm vằn thắn số 444 duy nhất tại tỉnh này.

“Vậy ‘—1’ có ý nghĩa gì?”

“Số thứ tự thôi.”

Đơn giản rõ ràng, đây không phải phong cách làm việc của Tập đoàn Địa phủ sao?

“Vậy anh…. anh có phải là người không?”

Lời vừa ra khỏi miệng tại sao như đang mắng mỏ người ta thế?

Cũng may Cảnh Thù cũng không để ý tới liền nói: “Tôi là nhân viên chính thức của Địa phủ, quản lý của tiệm vằn thắn này, cấp bậc A5. Cấp bậc hiện giờ của cô chắc là A1. A ý nghĩa là nhân viên hậu cần, con số phía sau biểu thị cho cấp bậc.”

Nhắc tới Địa phủ ty, Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên nhớ tới ứng dụng trên điện thoại, liền lôi di động ra hỏi: “Vậy hệ thống địa phủ này cũng là ứng dụng của tập đoàn nhà anh à?”

Cảnh Thù chăm chú nhìn, “Đúng, chẳng phải cô đã thực hiện nhiệm vụ một lần rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cô cũng biết rồi chứ.”

Cái đó mà gọi là nhiệm vụ à, phải gọi là kinh dị mới đúng!

“Vậy tôi có thể xin nghỉ được không?” Ngày nào cũng phải giao tiếp với mấy người này, Trình Tiểu Hoa rất lo bản thân mình sớm muộn cũng bị dọa đến phát điên mất thôi.

Cảnh Thù thản nhiên đáp: “Không được.”

Trình Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt: “Đừng đùa ác thế chứ! Nếu biết mấy người không phải là người, tôi cũng chả vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi này!”

Cảnh Thù nói: “Hối hận rồi sao? Đáng tiếc, trên đời này không bán thuốc hối hận. Thông tin của cô đã nằm trong hệ thống của Địa phủ, hiện đang là nhân viên thử việc, kỳ thử việc là một tháng.”

Mở mục thông tin cá nhân trên ứng dụng ‘Hệ thống Địa phủ’, quả nhiên trên phần chức vụ có ghi: Nhân viên thử việc cửa hàng.

“Vậy nếu như không qua kỳ thực việc thì sao?” Trình Tiểu Hoa vẫn cố níu lấy chút may mắn.

Cảnh Thù nghiêng đầu sang liếc cô một cái, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy quanh người như có hầm băng, không rét mà run.

“Cảm giác vạn quỷ cắn người, tôi khuyên cô tốt nhất đừng thử.”

Trình Tiểu Hoa run lẩy bẩy, trong lòng thầm mắng: Đây quả thực là điều khoản bá đạo mà!

Mặc dù trong lòng có sợ hãi, nhưng đã leo nhầm lên thuyền giặc cũng đành phải chấp nhận số phận thôi.

Từ nhỏ ba mẹ Trình Tiểu Hoa đã mất sớm, cô được đưa tới nhà chú ở nhờ, tính tình chú cô lạnh lùng không để bụng mọi chuyện, nhưng mợ cô lại rất cay nghiệt, em gái họ em trai họ đều là những kẻ tính tình ích kỷ. Trong hoàn cảnh sống như vậy, Trình Tiểu Hoa đã luyện thành tính tự lập khá mạnh, khả năng thích ứng cũng không tệ.

Quên đi, Địa phủ thì Địa phủ cũng có sao, coi như là làm việc ở một công ty bình thường thôi, dù sao hàng tháng vẫn trả lương là được.

Trở lại phòng riêng, cô vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, cũng không để chuyện đó ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình.

Một giấc ngủ kéo tới gần mười hai giờ trưa hôm sau, dậy là cô đi tắm rửa thay đồ, rồi tổng vệ sinh tầng trên tầng dưới một lần xong xuôi thì bụng đã đói meo rồi.

Mở tủ lạnh ra, ngoại trừ vằn thắn cũng chỉ có vằn thắn. Cô là người rất dễ nuôi, chỉ cần có đồ ăn lấp đầy bụng là được, hơn nữa cũng không kén ăn, huống chi mùi vị vằn thắn cũng không tệ lắm.

Nước trong nồi sôi ùng ục, khi cô đang thả vằn thắn vào nồi, liền thấy Cảnh Thù đi từ trên gác xuống liền thuận miệng hỏi một câu: “Anh quản lý có muốn ăn vằn thắn không?”

“Không, cô cứ ăn nhiều đi.”

Trình Tiểu Hoa thầm nghĩ, anh chủ tiệm nhìn thì lạnh lùng, nhưng con người có vẻ không tệ, còn bảo cô ăn nhiều một chút. Khi cô còn ở nhà, chỉ cần múc cơm đến bát thứ hai thôi, mặt mợ cô cũng đã xị xuống rồi. Nếu không phải mỗi bữa không dám ăn no, thì giờ cô cũng chẳng cao chỉ một mét năm lăm thế này, đứng bên cạnh người cao mét tám như Cảnh Thù, quả là rất có áp lực.

Trong lòng vừa mới xẹt qua chút cảm động, Cảnh Thù lại không lạnh không nhạt bồi thêm một câu: “Dù sao cũng phải vứt đi, ăn không hết cũng phí.”

Trình Tiểu Hoa: “…”

Trình Tiểu Hoa ăn một đĩa vằn thắn lớn, trong bụng vừa ấm lại no, vô cùng thoải mái.

Cô thu dọn bàn ghế, rửa sạch sẽ bát đĩa, lại chạy tới hỏi anh: “Vừa rồi sao anh nói vằn thắn trong tủ lạnh sẽ vứt đi? Nếu ăn không hết, vì sao lại đặt nhiều như vậy?”

Cảnh Thù ngồi bên cạnh vừa lướt di động, vừa nói: “Người ở Địa phủ đưa hàng tới, mấy hôm trước nhân viên trong tiệm không có, quán không mở cửa nên còn nhiều hàng tồn.”

Di động anh dùng là loại iPhoneX mới nhất, màn hình vừa to lại rõ ràng. Rồi cô quay lại nhìn chiếc di động màn hình nứt toác hết cả của mình, quả thực đúng là một trời một vực.

Trình Tiểu Hoa cố gắng rời mắt khỏi chiếc di động của anh, nhỏ giọng hỏi: “Vằn thắn không dùng hết đã phải vứt đi, thật sự là quá lãng phí.”

Cảnh Thù khinh thường nói: “Lãng phí gì chứ? Dù sao mấy tên Quỷ Hồn rảnh rỗi đã trăm năm nay, ở mãi dưới địa phủ mà chưa xóa hết tội lỗi của mình. Giờ lại được gói vằn thắn sống qua ngày, bọn họ dưới đó chả cười không khép được miệng ấy chứ.”

“Ý anh là…” Trình Tiểu Hoa vừa nghĩ đến mấy miếng vằn thắn mình vừa ăn là do quỷ hồn dưới địa ngục làm, trong bụng nhất thời cuộn trào, “Vằn thắn này do những tên quỷ hồn chịu hình phạt dưới địa phủ làm, vậy mấy miếng thịt trong vằn thắn có phải là do…”

Cảnh Thù nói: “Cô nghĩ gì vậy? Nhân viên công chức của Địa phủ không được phép ăn thịt người. Thịt trong bánh vằn thắn chính xác là thịt heo.”

Trình Tiểu Hoa thở phào một cái, may mắn may mắn quá!

Mắt thấy Cảnh Thù lại bắt đầu lướt di động, Trình Tiểu Hoa liền nghiêng đầu qua hỏi anh: “Chiếc di động này có vẻ không rẻ đâu? Nghe nói hơn tám ngàn chín trăm tệ lận.”

Chiếc di động của cô năm ngoái mua là hơn một ngàn tệ, để mua được nó cô phải ăn uống tiết kiệm mãi mới đủ tiền. Vốn dùng cũng không tệ lắm, nhưng màn hình bị nứt cũng ảnh hưởng đến thẩm mỹ người nhìn.

Cảnh Thù: “Không biết. Nhân gian này chẳng có gì thú vị, ngoại trừ mấy thứ khoa học kỹ thuật có chút ý nghĩa. Thế nào cô cũng muốn mua à?”

Hóa ra chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền anh ta cũng chẳng biết, không lẽ tám ngàn chín trăm tệ trong mắt anh ta không đáng để nhắc tới? Xem ra chắc hẳn lương anh chủ tiệm cao lắm đây.

“Tôi không mua được, nó rất đắt. Chiếc di động cũ này vẫn có thể dùng được, chờ đến khi nhận lương tôi đi thay màn hình là được.” Trong sổ quản lý chi tiêu của Trình Tiểu Hoa, di động chỉ cần dùng tốt là được, không cần phải dùng loại xịn. Dứt lời cô lại thuận miệng hỏi một câu: “Anh quản lý, chúng ta trả lương vào ngày mấy?”

Cảnh Thù nói: “Mùng một hàng tháng.”

Trình Tiểu Hoa thầm vui trong lòng, hiện đã là mười lăm rồi, qua nửa tháng nữa là có thể nhận lương rồi, thật tốt! Những chỗ cô làm công trước kia đều phát lương vào ngày mười lăm, tương đương với việc họ muốn giữ lại nửa tháng lương. Địa phủ ty quả nhiên không hổ là tập đoàn vạn năm, quả là chuyên nghiệp mà!

Ngay sau đó lại nghe Cảnh Thù nói thêm một câu: “Nhưng toàn là tiền âm phủ, cô không tiêu được ở nhân giới đâu.”

“Khụ” Trình Tiểu Hoa đang uống nước, vừa nghe lời này thì nước cũng trào ra từ mũi và miệng, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần, cô gấp gáp quát lên: “Không thể bóc lột người ta thế chứ! Đã thảo luận xong tiền lương rồi, sao lại trả bằng minh tệ? Minh tệ thì tôi dùng thế nào, chẳng lẽ phải chờ đến lúc chết mới được dùng hay sao?”

Cảnh Thù nhún vai xòe hai tay ra, giở cái giọng bất đắc dĩ nhưng lại là đương nhiên mà nói: “Địa phủ ty chỉ có quyền phát hành minh tệ, không thể in được nhân dân tệ, nếu không chính là vi phạm quy định. Cô cứ tiết kiệm mai sau dùng cũng được, Địa phủ ty cũng có ngân hàng, tôi có thể giúp cô gửi tiết kiệm.”

“Không cần đâu! Di động của tôi còn đang chờ thay màn hình đây!” Trình Tiểu Hoa che mặt đau thương mà nói, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý liền hỏi: “Địa phủ ty có hệ thống nào có thể đổi từ minh tệ sang nhân dân tệ không? Nhất định là có rất nhiều đúng không?

Cảnh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Chuyện này quả thực tôi có thể kiến nghị với cấp trên, nhưng cũng không khả quan lắm đâu.”

Ngụ ý chính là không có.

Trình Tiểu Hoa không cam lòng hỏi: “Sao anh lại có tiền mua iPhone X chứ? Chẳng lẽ tiền lương của anh không phải minh tệ?”

Cảnh Thù nói: “Chiếc di động này á, là do người ta đưa cho tôi, tôi thấy cũng được nên mới dùng.”

“…” Trình Tiểu Hoa: “Còn ai có thể đưa di động cho tôi không?”

Cả ngày hôm ấy, Trình Tiểu Hoa cứ phiền muộn mãi trong lòng. Thuận lợi nhận một công việc trên thành phố, hóa ra là tiệm vằn thắn do Địa phủ mở, vẫn là chỉ có vào mà chẳng có ra. Quan trọng nhất là, tiền lương trả bằng minh tệ. Vậy chẳng phải coi như là làm không công sao?!

Trời dần tối, Cảnh Thù chẳng nói câu nào mà ra ngoài luôn, cho đến mười giờ tối khi tiệm bắt đầu mở cửa bán hàng cũng không thấy anh ta quay về.

“Kẹt!” Tiếng mở cửa bỗng nhiên truyền đến, Trình Tiểu Hoa liền phát hoảng, cho rằng lại là một vị khách kỳ lạ nào nữa. Lúc này mới nhìn rõ, người vừa bước vào là một người đàn ông cao lớn thô kệch, tay nâng thùng giấy đi tới, vào đến nơi liền đặt thùng giấy xuống đất rồi hô lên: “Hàng tới rồi đây, ai ra ký nhận nào!”

Trình Tiểu Hoa đi tới liếc chiếc thùng kia liền hỏi: “Hàng gì vậy?”

Người đàn ông kia nói: “Vằn thắn! Nhà máy luyện ngục của chúng tôi cũng chỉ có vằn thắn thôi. Cuối cùng cô có ký nhận không đây? Tôi còn phải giao hàng tới mấy nơi nữa đấy!”

Trình Tiểu Hoa nhớ tới lời Cảnh Thù trước khi đi đã nhắc sẽ có người chuyển phát mang vằn thắn tới, chỉ là cái tên “Nhà máy luyện ngục ” này nghe có vẻ hơi buồn nôn.

“Anh quản lý không có ở đây, tôi ký nhận thay được không?”

“Được, đều như nhau cả.”

Trình Tiểu Hoa về quầy thu ngân tìm được chiếc bút, sau khi viết tên mình lên tờ đơn ký nhận hàng thì nhịn không được hỏi một câu: “Đại ca, xin hỏi tôn tính đại danh của anh. Hơn nữa, anh … anh có phải là người không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.