Tiện Ái

Chương 12: Song hỷ lâm môn độc thương hoài



Sau khi mọi người tề tựu đông đủ, Tống Liêm tiến lên phát biểu. Thanh âm tựu như chuông đồng, vang vọng khắp gian phòng. Hắn ôm quyền với mọi người rồi nói: “Đầu tiên là cảm tạ các vị cấp lão phu bạc diện, tụ hội tại đây.”

Mọi người lập tức đáp lại: “Trang chủ khách khí, đây chính là vinh hạnh của chúng ta.”

Tống Liêm tiếp tục nói: “Thỉnh mọi người đến đây chủ yếu là để chứng kiến Tống Liêm ta hôm nay thu nhận Bàn Nhược làm nghĩa tử.” Ta đứng dậy, đến cạnh Tống Liêm.

Bên dưới, mọi người bắt đầu xôn xao nghị luận về ta là nhân vật như thế nào. Ta vẫn theo cạnh Tống Liêm, những người ở đây, không mấy ai chân chính biết được nội tình.

Tống Liêm xua tay, “Chắc là hầu hết mọi người không biết Bàn Nhược, hắn vừa xuống núi không lâu, hắn cũng chính là diệu thủ hồi xuân đã cứu ta một mạng.”

Tiếng tán thưởng nổi lên bốn phía, “Không thể tưởng được, tuổi nhỏ đã có y thuật như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”

Ta khiêm tốn cười, “Các vị tiền bối khen quá rồi, chỉ chút tài mọn thôi.” Đạo đức giả, sao lại không chứ?

Thiếu Lâm phương trượng vuốt vuốt chòm râu bạc, nói: “Không tồi không tồi, không kiêu ngạo không nóng nảy, hậu sinh khả úy.” Ta lại cười ngại ngùng.

“Bàn Nhược phẩm hạnh chính trực, tâm địa thiện lương, lão phu liền nhất kiến như cố. Sau khi hắn tang mẫu liền một thân đơn độc. Lão phu hôm nay thu nhận hắn làm nghĩa tử, thỉnh các vị chứng kiến. Sau này mong mọi người chiếu cố hắn hơn.” Nói là thu ta làm nghĩa tử mà chẳng khác gì như hắn đang ban ân, là muốn làm rõ ai cầu ai sao?

Ta cười nói: “Trước tiên cho Bàn Nhược tạ ơn các tiền bối và các huynh đài, sau này còn nhờ cậy các vị nhiều.” Được rồi, ta khinh bỉ chính mình, còn muốn lấy lòng bọn họ.

Lúc sau, Tiểu Ngọc bưng một ly trà đến, ta hai tay dâng lên Tống Liêm, “Nghĩa phụ, thỉnh dùng trà.”

Tóng Liêm sắc mặt ân cần, “Không cần khách khí như vậy, sau này giống như Khiêm nhi gọi ta phụ thân là được.”

Dứt lời liền đem trà một hơi uống cạn, kế đến đưa cho ta một cái hồng bao.

Ta hai tay tiếp nhận hồng bao, “Cám ơn nghĩa phụ.” Có đánh chết ta cũng không cho ngươi chiếm được tiện nghi, với lại nghĩa phụ với phụ thân kém nhau bao nhiêu?

“Hài tử này, còn thẹn thùng, ha ha.” Lão nhân gia ngươi đúng là…

Các anh hùng hào kiệt bên dưới nhất tề đứng dậy chúc mừng. Tống Khiêm cũng đứng lên nói: “Chúc mừng phụ thân, chúc mừng Nhị đệ.” Chỉ là sau khi nói xong, hắn liền đem sự chú ý trở về bên Âu Dương Sơ Tuyết.

Sau đó, ta nhập tòa, chăm chú quan sát Tống Khiêm cùng Âu Dương Sơ Tuyết khanh khanh ta ta. Tống Liêm tiếp tục lưu lại trung tâm đại sảnh.

Hắn nói, “Nhân hôm nay mọi người tụ họp tại đây, lão phu cũng tuyên bố chuyện khác nữa. Các vị đang ngồi đây có lẽ đều đã nghe nói qua, hôm qua, Bàn Nhược bị tập kích, nếu không phải Khiêm nhi kịp thời phát hiện thì e hậu quả khôn lường.”

Mọi người đồng loạt kích động, “Nhị vị công tử không sao chứ?” “Có bắt được thích khách không?” “Không biết kẻ nào làm chuyện này?”

Âu Dương Sơ Tuyết gắt gao nhìn hắn, cẩn thận đánh giá, “Khiêm ca ca, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”

Tống Khiêm an ủi nàng, “Không có việc gì, Khiêm ca ca của ngươi tự bảo hộ mình được, nếu không sao có thể bảo hộ ngươi.”

“Khiêm ca ca đánh giá ta quá thấp đó, ta không cần bảo hộ.”

“Khiêm ca ca muốn bảo hộ Sơ Tuyết muội muội của mình, nếu ngươi không muốn, ta sẽ đi bảo hộ người khác.”

“Không muốn, không muốn, ta muốn Khiêm ca ca bảo hộ ta, chỉ muốn sự bảo hộ của Khiêm ca ca thôi.”

Sau khi trấn an Âu Dương Sơ Tuyết, Tống Khiêm hành lễ với mọi người, “Đa tạ các vị quan ái, tại hạ cùng Nhị đệ đều không sao, chỉ tại tại hạ học nghệ bất tinh, để cho thích khách đào thoát. Xem chiêu thức của hắn, hẳn là người của Thiên Diệp giáo.”

Bên dưới lại một trận xôn xao. Chưởng môn Võ Đang cạnh ta nói: “Thiên Diệp giáo này dã tâm không nhỏ a.”

Tống Liêm cắt đứt màn đàm luận của mọi người: “Các vị đều biết, Thiên Diệp giáo hai năm nay lấy thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn thu phục các tà giáo khác, hiện tại mọi tà giáo nghe theo Thiên Diệp giáo, chỉ đâu đánh đó. Chúng ta không ai biết giáo chủ Thiên Diệp giáo là thần thánh phương nào, thế này cũng đủ thấy Thiên Diệp giáo này bí hiểm ra sao. Mà lúc này đây, Thiên Diệp giáo còn tập kích Bàn Nhược, nhi tử của ta, chỉ e đây chính là một loại tín hiệu, tín hiệu cho thấy dục vọng xưng bá võ lâm Trung Nguyên của hắn.”

Thế nên mới ra tay với một kẻ không có võ công như ta? Người của Thiên Diệp giáo đúng là mạnh thật đấy.

Mọi người đều hùa theo những gì Tống Liêm nói.

“Cho nên chúng ta nhất định phải liên hợp lại, đối kháng ma giáo này. Hai năm nay, thân thể lão phu ngày càng sa sút, chỉ e không thể dẫn dắt các vị. Bởi vậy, lão phu quyết định từ chức, để lại vị trí võ lâm minh chủ cho người thực sự có năng lực dẫn dắt các vị võ lâm đồng đạo, đồng thời giúp đỡ võ lâm chính nghĩa.”

Lúc này có những kẻ nóng lòng muốn thử sức, có một số kẻ vẫn nén được không biểu hiện ra ngoài, có kẻ lại chân thành nuối tiếc, thần thái khác nhau.

Tống Liêm thở dài nói, “Ai, ta đã già thật rồi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi, võ lâm chính nghĩa liền giao cho họ đi.” Lời này vừa nói ra, thanh niên tài tuấn ánh mắt đều sáng lên, ngay cả Tống Khiêm cũng tản ra một loại thần thái khác thường. Thiên hạ, quả là một thứ cám dỗ a.

Tất nhiên cũng có nhiều lời muốn giữ lại Tống Liêm, hắn chỉ đáp: “Ta đã quyết định rồi, ba tháng sau, tại sơn trang này sẽ tổ chức võ lâm đại hội, tuyển ra tân võ lâm minh chủ. Mong các vị đến tham dự.”

“Nếu Tống minh chủ đã quyết, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Tống minh chủ.” Mọi người đồng thanh, khí thế như hồng. Hẳn không ít kẻ đang mừng thầm a.

Vốn nghĩ này sẽ kết thúc bài diễn thuyết của hắn, hắn lại nói tiếp: “Còn có một việc muốn chia sẻ cùng các vị, chính là hôn sự của khuyển tử Tống Khiêm và Âu Dương Sơ Tuyết. Khuyển tử năm nay hai lăm, đã đến tuổi nên lập gia thất, may mắn được Âu Dương tiểu thư cất nhắc, hai nhà chúng ta đã định ra hôn sự, chờ võ lâm đại hội kết thúc sẽ cử hành hôn lễ.”

Trong chốc lát, khắp nơi đều vang lên tiếng chúc mừng, những câu ta nghe nhiều nhất là “duyên trời tác hợp”, “song hỷ lâm môn”. Tất nhiên cùng có không ít thanh âm tiếc hận, cảm thán rằng vì sao Âu Dương sớm xuất giá như vậy, rồi Tống Khiêm công tử vì cái gì lại thành thân.

Tiểu Ngọc vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Trên đời này cũng chỉ có họ mới xứng với đối phương.”

Âu Dương Sơ Tuyết thẹn thùng tựa vào Tống Khiêm, Tống Khiêm lễ phép tạ ơn mọi người chúc phúc, nét mặt vô cùng phấn chấn.

Hôm nay không phải vì ta mà tổ chức sao? Vì sao ta một chút hào hứng cũng không có, ta cũng chỉ như một khán giả nào đó quan khán người khác hạnh phúc, tự cười chính mình sao lại sầu não, thương tâm, tiếc hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.