Tiện Ái

Chương 16: Ba người đi



Trong mấy ngày tiếp theo, Tống Khiêm luôn cố tình tránh mặt ta, ngoài ba bữa cơm trong ngày, hầu như ta không nhìn thấy thân ảnh của hắn. Hẳn là hắn đã bị ta dọa cho sợ. Đây là kết quả ta đoán trước, cũng không thấy bất ngờ hay mất mát gì.

Hôm nay, Tống Liêm lòng đầy căm phẫn nói: “Thiên Diệp giáo này đúng là không để võ lâm chính đạo chúng ta vào mắt.”

Âu Dương Sơ Tuyết quan tâm hỏi: “Tống bá bá, làm sao vậy? Thỉnh người bớt giận, sẽ hại đến thân thể.”

Tống Khiêm nhìn Âu Dương Sơ Tuyết, rồi lại liếc ta một cái, sau đó mới lên tiếng giải thích: “Lần trước, khi cha thu nhận Bàn Nhược làm nghĩa tử, có rất nhiều tiền bối võ lâm có việc bận hoặc là chưa kịp mời nên không đến tham dự.” Lúc nói đến ta, Tống Khiêm ngập ngừng nhìn ta một cái sau đó nói tiếp, “Cho nên lần này cha đặc biệt phái đệ tử sơn trang đi phát thiệp mời, thế nhưng thật không ngờ Thiên Diệp giáo phái người chặn đường cản trở. Thiên Diệp giáo xuất quỷ nhập thần, không hiểu sao lại rất thông hiểu lộ tuyến của đệ tử được phái đi, rất nhiều đệ tử vì bị ngăn trở mà phải quay về.”

“Rốt cục Thiên Diệp giáo này là thần thánh phương nào?” Ta tràn ngập tò mò.

Tống Khiêm nhìn Tống Liêm, Tống Liêm im lặng, Âu Dương Sơ Tuyết cũng không nói, đương nhiên càng không phải là Tống phu nhân trả lời vấn đề này giúp ta. Vì thế hắn nói: “Thiên Diệp giáo là môn phái mới xuất hiện gần hai năm nay, không ai biết lai lịch của bọn họ, nội tình võ công bọn họ luyện cũng vậy, thậm chí bộ dáng giáo chủ ra sao cũng không ai biết.  Thủ đoạn thu phục tà giáo thập phần tàn nhẫn, cũng vì chưa từng xung đột với võ lâm chính đạo nên không gây chú ý trong giới võ lâm, chính là không biết vì sao lúc này lại gây cản trở đại hội võ lâm.”

“Ta nghĩ chắc chắn bọn họ chú ý đến vị  trí võ lâm minh chủ.”

Tống Liêm cùng Tống Khiêm gật đầu, “Chúng ta cũng đoán như vậy.”

Thấy ý kiến của mình được mọi người tán thành, Âu Dương Sơ Tuyết cười ngọt ngào, càng dựa vào sát vào Tống Khiêm hơn.

Tống Liêm nói với Tống Khiêm: “Cho nên Khiêm nhi, lần này ngươi phải đi một chuyến rồi.”

“Vâng, hài nhi nhất định đưa thiệp mời đến tận tay các vị chưởng môn trưởng lão.”

“Về những đại môn phái khác ta cũng không lo lắng, ta tin tưởng bọn hắn nhất định sẽ nghe được tin tức này thông qua những nơi khác. Chỉ có sư phó ta, cũng là sư tổ của ngươi ẩn cư đã lâu. Đại hội võ lâm từ trước đến nay đều do hắn cùng hai vị lão tiền bối đảm nhiệm phán xét, tình huống lần này đặc biệt, chỉ e họ sẽ không chấp nhận. Việc ngươi phải làm là tìm sư phó của ta, Thanh Phong lão nhân, thông qua hắn báo cho hai vị trưởng giả khác.”

“Hài nhi có thể tìm được sư tổ ở đâu?”

“Lần gặp mặt trước, hắn có nói muốn đi Thiên Sơn tìm Thiên Sơn tuyết liên giúp tăng tu vi võ công. Bây giờ đúng là mùa tuyết liên nở hoa, ngươi có thể tìm thấy hắn ở Thiên Sơn.”

“Hảo, ngày mai hài nhi sẽ xuất phát.”

“Ân, đi sớm về sớm, đại hội võ lâm còn cần đến ngươi, thân thể vi phu cũng không chống được bao lâu nữa.”

“Cha, ngươi đừng nói vậy, ngươi thân thể cường tráng, thế hệ chúng ta sao có thể so với ngươi được.”

Tống phu nhân cũng nhẹ giọng trách cứ, “Lão gia……”

Tống Liêm cầm tay Tống phu nhân: “Cơ thể ta thế nào ta biết, sơn trang sau này phải nhờ vào ba bọn trẻ chúng nó.”

Ta nói: “Ngài đừng nói vậy, ngài mới là trụ cột của của sơn trang.” Ta không muốn có quan hệ gì với Phong Vũ sơn trang.

Nghe ta nói, Tống Liêm thập phần dễ chịu, “Ha hả, nghe Nhược nhi nói những lời này, ta rất thỏa mãn.”

Thấy tâm tình Tống Liêm tốt lên, ta nói ra yêu cầu: “Ta có thể đi cùng đại ca không? Đều là hảo nam nhi chí tại bốn phương, ta cũng muốn cũng đại ca học hỏi kinh nghiệm.” Chí tại bốn phương gì chứ, với ta chẳng hề quan trọng, ta chỉ muốn ở bên Tống Khiêm.

Tống Khiêm nghe vậy liền quay đầu nhìn ta, ta làm bộ tủi thân nói: “Đại ca không muốn sao? Là sợ ta không biết võ công làm liên lụy đến ngươi?”

“Không phải, ta chỉ sợ thân thể Nhị đệ không chịu nổi.”

“Hài tử từ núi đi ra, còn những loại khổ cực nào mà chưa nếm qua.” Ta cố tình nói vậy là để khiến Tống Liêm áy náy, kì thực sống cùng Bàn Li ta chưa từng chịu khổ.

Tống Liêm nói: “Nhược nhi đi cùng cũng tốt, hai ngươi có thể chiếu cố lẫn nhau, Nhược nhi có thể hiểu thêm về chuyện trong giang hồ, sau này có thể giúp Tống Khiêm giải quyết việc trong sơn trang.”

“Đa tạ nghĩa phụ, đa tạ đại ca.” Ta bắt chước bộ dáng lấy lòng của Âu Dương Sơ Tuyết nói.

“Ta đây cũng đi, ta có võ công, có thể hiệp trợ Khiêm ca ca.”

“Được rồi, được rồi, Tuyết nhi cũng đi, có người chiếu cố Khiêm nhi, ta cũng yên tâm.” Tống phu nhân từ ái nói. Nàng hẳn là lo lắng ta gây trở ngại cho Tống Khiêm. Không biết rốt cuộc là Âu Dương Sơ Tuyết chiếu cố Tống Khiêm hay là muốn Tống Khiêm chiếu cố Âu Dương Sơ Tuyết.

Tống Khiêm không có ý kiến coi như đã đồng ý. Ta thấy vẻ mặt đang căng thẳng của Tống Khiêm nhẹ đi một chút, một mình ở chung với ta khó vậy sao?

Âu Dương Sơ Tuyết vô cùng hoan hỉ nhảy lên, với tuổi của nàng bây giờ hẳn là đã sớm không thể chịu được việc bị nhốt ở nhà.

Tóm lại, vui cũng tốt, không tình nguyện cũng thế, lần này đã quyết định ba người chúng ta sẽ đi. Đột nhiên ta thấy thực mỉa mai, có phải hay không sau này, ba người chúng ta sẽ dây dưa không dứt.

Vô luận ra sao, trước khi bọn họ thành thân, ta nhất định phải chiếm được trái tim của hắn, cho dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn ti tiện nào. Nếu tình cảm giữa họ bền vững như vàng, dùng thủ đoạn nào cũng không tách bọn họ ra được thì ta hoàn toàn hết hi vọng.

Sáng sớm hôm sau, ta bị Tiểu Ngọc đánh thức. Đã lâu không rời giường sớm như vậy, hơn nữa tối qua ta gần như hưng phấn quá mà không ngủ được, hai mí mắt như bị keo dính chặt vào, không thể nào mở ra được.

Tiểu Ngọc vừa giúp ta rửa mặt chải đầu, vừa liên tục cằn nhằn, “Thiếu gia, ngươi như vậy làm sao ta yên tâm khi ngươi ra ngoài cùng Đại thiếu gia.” “Thiếu gia ngươi ở bên ngoài nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân, ngàn vạn lần phải đi theo Đại thiếu gia cùng Sơ Tuyết tiểu thư, ngươi lại gặp thích khách nữa thì sao?”

“……” “……”

Rốt cuộc cũng bị nàng liên tục lải nhải làm tỉnh. “Tiểu Ngọc, ngươi cứ nhiều lời như vậy ai dám lấy ngươi chứ.”

“Ta lập gia đình thì ai chiếu cố ngươi.” Tiểu Ngọc đang giúp ta chải đầu nói.

“Ngươi yên tâm, nha hoàn còn nhiều mà, thế nhưng một lang quân như ý không dễ tìm đâu.”

“Nguyên lai ngươi chê Tiểu Ngọc ta ngốc, muốn tìm nha hoàn khác tốt hơn đến hầu hạ ngươi.” Tiểu Ngọc hung hăng giựt giựt tóc ta một chút cho hả giận.

“Tiểu Ngọc, ngươi nhè nhẹ một chút, ngươi còn như vậy ta sẽ thật sự đi tìm nha hoàn khác.” Kỳ thật Tiểu Ngọc là một cô nương rất tốt, ra ngoài lần này ta rất muốn đưa nàng theo, chỉ là mặt ta cũng không dày đến mức đã đi theo người khác còn không biết xấu hổ mà mang thêm một người.

Tiểu Ngọc đột nhiên trầm mặc, lực đạo trên tay cũng trở nên nhẹ nhàng. “Tiểu Ngọc, ta chỉ nói đùa thôi, Tiểu Ngọc của ta tốt nhất, ta sao bỏ ngươi được.”

“Hừ, ngươi chỉ biết khi dễ ta.”

Chủ tớ chúng ta còn nói rất nhiều, cũng chỉ là Tiểu Ngọc muốn ta hảo hảo chiếu cố bản thân, ta nói nàng đừng lo lắng quá. Tiểu Ngọc là một người cho ta sự ấm áp khi đến nơi đây.

Khi chúng ta ra ngoài, Tống Khiêm cùng Âu Dương Sơ Tuyết cũng đã chuẩn bị xong.

Có một vấn đề là ta không biết cưỡi ngựa, nếu vì ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa lại có điểm không thích hợp. Ta bất chợt phát hiện, trước mắt võ lâm nhân sĩ, ta không khác gì kẻ tàn phế.

Vì thế ta vô cùng cao hứng lên cùng ngựa với Tống Khiêm, mặc kệ lúc trước có hắn đối ta không tự nhiên ra sao, ta vẫn gắt gao ôm chặt lấy thật lưng hắn, tựa vào vai hắn, hít thở mùi vị chỉ của riêng hắn.

Tại thời khắc này, ta âm thầm thề, nhất định sẽ không học cưỡi ngựa, đánh chết ta cũng không học.

Chỉ là ta thật không ngờ sau này, đến một ngày, ta cũng sẽ tự mình cưỡi ngựa, tự do rong ruổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.