Tiện Ái

Chương 23: Ngươi đau lòng vì ta sao?



Lần này vẫn không thấy ai trả lời, nhìn sắc trời dần tối ta bắt đầu lo lắng, không lẽ ta sẽ phải đợi trong này cho đến mai mới có người đến cứu sao? Ai, đành phó mặc cho số phận vậy.

Khoảng sau một nén nhang, một thân ảnh từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống cạnh ta, là Truy Phong.

Thấy ta, hắn thở phào nhẹ nhõm lộ ra hai chiếc răng khểnh. Hắn kéo ta dựa vào người hắn rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi, nếu không ta không biết phải ăn nói thế nào với Tống minh chủ, sớm biết vậy thì ta đã nghe theo lời Tiểu Ngọc, không tách nhau ra.” Đây là lần đầu tiên ta thấy Truy Phong nghiêm túc đến vậy, dẫu vậy vẫn rất hợp với khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn, nhìn lại càng thêm đáng yêu.

“Hắc hắc,” Ta cười gượng: “Thế này gọi là ‘Tái ông thất mã, không biết là họa hay phúc’, ta không rơi xuống đây thì sao tìm được củ Trường sinh?”

Hắn ban đầu còn không hiểu, sau liền kinh ngạc vui mừng: “Ngươi tìm được rồi? Thật tốt quá.” Nói xong liền ôm ta, “Chúng ta lên thôi.” Ta còn chưa kịp phản ứng, chúng ta đã ở trên mặt đất.

Truy Phong đỡ ta đến ngồi trên một tảng đá, nắn lại khớp chân cho ta, sau đó theo chỉ dẫn của ta đi tìm một ít thảo dược đắp lên. Nhìn kỹ Truy Phong sẽ thấy được hắn là một người rất thú vị, chờ một thời gian nữa sẽ làm nên chuyện lớn.

Làm xong mấy thứ này, Truy Phong liền cõng ta đi tìm Tiểu Ngọc. Lưng hắn rất rộng lớn khiến người ta an tâm, cả người hắn tỏa ra khí chất của người trẻ tuổi. Sau này, ai được làm thê tử của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tiểu Ngọc thấy chúng ta từ xa liền vẫy tay rối rít nhưng không chạy lại đón. Thật kỳ lạ, như thế này thật không giống nàng.

Đến gần mới biết, hóa ra chủ tớ chúng ta cùng chung cảnh ngộ, nàng cũng bị thương, may là không nghiêm trọng. Chắc là khi đi chúng ta quên không xem lịch, hôm nay hẳn là không nên xuất môn.

Ta vội hỏi nàng vì sao lại bị thương. Tiểu Ngọc vẻ mặt ủy khuất nói: “Chính là lúc ta cùng Truy công tử tụ họp lại chờ mãi không thấy ngươi nên chúng ta quyết định phân công nhau đi tìm. Sau đó  ta không cẩn thận bị ngã từ trên cao xuống đây. Đang tính chờ Truy công tử tìm thấy ngươi thì nhờ hắn cõng ta trở về, cuối cùng, ngươi lại cũng bị thương.”

Trong lúc Truy Phong nhẹ nhàng đặt ta xuống, nàng liền cẩn thận quan sát, thấy rõ tình trạng của ta nàng liền khóc lên: “Công tử, ngươi bị thương nặng quá, ngươi phải chịu khổ rồi, ô ô.”

Ngạch, lần đầu tiên có một cô gái vì ta mà khóc, ta nên phấn chấn lên hay là cùng khóc với nàng đây. Hai phương án này có vẻ không thích hợp cho lắm.

Cố gắng bày ra một nụ cười nhìn thật tự nhiên, ta nói, “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, công tử của ngươi là nam tử hán đại trượng phu, chút tiểu thương đó có là gì.” Nói xong còn dũng cảm vỗ ngực, kết quả không kìm được ho khù khụ.

Truy Phong nhìn hai chủ tớ chúng ta rồi bật cười. Tiểu Ngọc cười không được, khóc cũng không xong, dở khóc dở cười.

Ba người, có hai kẻ sĩ bị thương, Truy Phong quyết định để hai ta lại, một mình hắn trở về sơn trang tìm người đến đón.

Lúc này trời đã tối đen. Tiểu Ngọc rúc vào lòng ta: “Công tử, sẽ không có ma chứ? Ta thấy hơi sợ.”

“Trên đời làm gì có quỷ thần, đều là con người dựng lên thôi.” Nói xong mới thấy sợ hãi vô cùng, vốn trước đây tin tưởng vững chắc rằng trên thế giới không có quỷ thần tồn tại, thế nhưng sau khi sống lại ở thế giới này, ta liền mờ mịt, không biết rốt cục thứ sức mạnh nào lại có thể hồi sinh một người ở thế giới khác? Có phải mọi người khi chết đi sẽ đều gặp tình huống như vậy không? Điều này ta cũng không thể biết được.

Lá cây vì gió mà rung lên xào xạc, bóng cây cũng theo đó mà lay động tạo nên những hình thù kì quái hắt lên mặt đất. Tiếng kêu của đám côn trùng cùng đám chim thú hòa vào nhau tạo nên âm hưởng kì lạ khiến không khí lúc này vô cùng quỷ dị. Đột nhiên một bóng đen bay tới. Hai mắt hắn lóe sáng, từ từ đến gần. Ta và Tiểu Ngọc co cụm lại run lẩy bẩy.

Bóng đen cách chúng ta ba bước liền dừng lại. Sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Bàn Nhược, ngươi có thể an phận một chút không, đừng khiến người khác lo lắng.” Ngạch, hình như hắn rất giận, là giận ta đang lúc hắn vội không kịp thở còn chạy lung tung gây phiền toái sao? Có điều tiểu tử Truy Phong đúng là nhanh nha, mới chừng đấy thời gian mà cứu binh đã tới rồi.

“Đại công tử, ngươi đến rồi, thật tốt quá.” Tiểu Ngọc rất nhanh liền nhận ra người tới là ai, chính là Tống Khiêm không hề chuyển mắt nhìn ta chăm chăm. Xem ra giận không nhẹ.

Ta đánh trống lảng: “Ha ha, Truy Phong đâu? Sao hắn không đến cùng ngươi?”

“Ta không gặp Truy Phong, còn không phải các ngươi đi cùng nhau sao, sao lại không thấy hắn?” Ngữ khí vẫn không tốt lên chút nào.

“Cho nên ngươi vì lo cho ta nên mới đi tìm sao?”

Tống Khiêm giống như làm chuyện xấu bị phát hiện liền cố che giấu nói: “Ta thấy Truy Phong đến giờ vẫn chưa về, sợ các ngươi gặp nguy hiểm nên thuận tiện đến đây xem thế nào. Truy Phong là khách của sơn trang, lại là ân nhân của chúng ta, không thể thất lễ được.”

“Ngươi muốn nói thế nào là tùy ngươi, ngươi chính là lo cho ta nên mới tìm đến. Tống Khiêm, ta càng ngày càng thích ngươi.” Nếu không phải đi đứng không tiện, ta nhất định sẽ trước mặt Tiểu Ngọc mà hôn hắn một cái thật sâu.

Tống Khiêm im lặng không nói. Tiểu Ngọc nhìn chúng ta khó hiểu: “Công tử, các ngươi đang nói gì vậy?”

“Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ biết.”

“Công tử, Tiểu Ngọc không nhỏ, Tiểu Ngọc đã 16 rồi.” Tiểu Ngọc không phục phản đối.

“16 vẫn còn nhỏ.”

Nghe ta nói vậy, Tiểu Ngọc liền bĩu môi, đầu quay sang một bên, không thèm quan tâm đến ta.

Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, người đã thực sự trưởng thành làm gì có ai đi để ý tuổi của mình chứ.

Tống Khiêm nén cười nhìn chúng ta, trong mắt hắn, có lẽ ta cũng là một tiểu hài tử a. Ta vừa định nói gì đó để chứng minh ta đã lớn rồi thì lực chú ý của hắn bỗng bị dời đi.

Nhìn theo ánh mắt hắn liền mơ hồ thấy có người đang tiến đến, càng ngày càng gần, là mấy ngọn đuốc. Nói đúng hơn là mấy người đang cầm đuốc. Truy Phong đi đầu chỉ đường cho bọn họ.

Thấy Tống Khiêm, trong mắt Truy Phong lóe lên tia khác thường, sau đó liền khôi phục bình thường, nếu không phải tình cờ nhìn vào mắt hắn thì không thể phát hiện. Tống Khiêm gật đầu với Truy Phong.

Dưới ánh sáng của đuốc, Tống Khiêm có thể nhìn rõ vết thương của ta. Giống với ánh lửa, khuôn mặt hắn lúc này cũng bùng lên giận dữ. “Bàn Nhược, rốt cục vì cái gì mà khiến ngươi chẳng màng sống chết mà chạy đi tìm chứ.”

Ánh mắt quở trách của hắn khiến ta không khỏi chột dạ, “Ha ha, là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi mà.”

Sau đó ngẫm lại, ta cần gì phải chột dạ chứ, ta là vì hắn mới thành như vậy, không phải sao? Chính là hắn tức giận nhưng ánh mắt lại có điểm đau lòng khiến ta đuối lý. Tống Khiêm, ngươi đau lòng vì ta sao?

Những người đến sau đúng lúc phá vỡ tình trạng căng thẳng giữa ta và Tống Khiêm, hóa ra Truy Phong đã chuẩn bị một cỗ kiệu lớn, đúng là chu đáo, cỗ kiệu rất rộng rãi, đủ cho ta và Tiểu Ngọc ngồi trong đó. Trong kiệu rất thoải mái, đây là lần đầu tiên ta được ngồi kiệu nên không tránh được có chút hưng phấn, Tiểu Ngọc cũng vậy. Ta cùng Tiểu Ngọc, một chủ một tớ ngồi trong đó tha hồ xoay trái xoay phải, rất thích thú.

Bên ngoài cỗ kiệu truyền đến từng đợt tiếng ho khan, ta cùng Tiểu Ngọc liếc nhau, nhịn không cười ra tiếng, ngoan ngoãn ngồi im bên trong.

Một ngày trôi qua rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.