Lưu quang sáng lên rồi vụt tắt, Bạch Mộc Trần còn chưa kịp phản ứng gì thì một khối ngọc phiến đã lơ lửng trước ngực hắn.
"Đạo tiên phù này gọi là Thiên Quang Phù, khi sử dụng có thể phóng ra Tiên Cương đủ để chống đỡ một kích của Chân Tiên ba phẩm..."
Nghe Liên Vân giới thiệu như vậy, quáng nô xung quanh không khỏi nhìn về phía Bạch Mộc Trần đầy hâm mộ, thậm chí còn sinh ra một cảm giác ghen ghét.
Phải biết rằng đào quặng ở Thiên Uyên Sơn Mạch này có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào, nếu như có một tấm tiên phù phòng ngự thì chắc chắn tỷ lệ bảo mệnh sẽ tăng lên rất nhiều. Thứ tốt như vậy cho dù mình không dùng thì cũng có thể ra Nô Thị bán, hoặc cũng có thể đổi được không ít thứ tốt.
Đương nhiên vật hữu dụng đối với mình thì Bạch Mộc Trần sẽ không dễ bán ra như vậy. Hắn khom người đón lấy tiên phù rồi cất vào trong ngực trước ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ hung hãn của mọi người, sau đó hắn tạ ơn và cúi đầu lùi sang một bên, không hề tỏ ra vẻ gì khác thường.
"Được rồi, mọi người đã thấy rồi đấy, chỉ cần các ngươi cố gắng đào quặng có được cống hiến cho Thiên Huyễn Tông thì Thiên Huyễn Tông chúng ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."
Ánh mắt hơi mang theo ý cười của Liên Vân quét qua phía dưới, phản ứng của đám quáng nô khiến nàng cảm thấy hơi tự đắc một chút.
Cái gì là tính cách của lũ nô lệ chứ, đây chính là tính cách của chúng đấy. Cho ăn một gậy, lại cho thêm chút ngon ngọt thì bảo đảm những tên quáng nô kia sẽ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho mình.
...
Sau một hồi, việc thống kê toàn bộ số lượng tiên thạch ở ba nơi trú địa đã hoàn tất.
Thiên Kiếm Tông lấy được hai vạn ba nghìn bốn trăm tám mươi chín khối, Thiên Huyễn Tông lấy được một vạn một nghìn sáu trăm bảy mươi lăm khối, mà Ngự Khí Tông thì lấy được những ba vạn năm nghìn một trăm hai mươi hai khối. Nói cách khác, cộng cả Thiên Kiếm Tông và Thiên Huyễn Tông lại cũng nhiều hơn Ngự Khí Tông không ít.
"Trác sư huynh, xem ra vận khí của chúng ta không tệ đâu..."
Trác Vô Cấu cũng gật đầu cười rồi nhìn về phía Ngô Niệm Tri, sắc mặt Ngô Niệm Tri hờ hững không nhìn ra được nửa phần vui hay giận.
"Ngô sư huynh không nên quá chán nản..."
Liên Vân vẫn nở nụ cười tươi rói nói: "Thua cuộc lần này chỉ là do vận khí, nếu muốn trách thì phải trách các ngươi bình thường quản lý quá lỏng lẻo nên những tên quáng nô kia mới lười biếng chây ì đến thế."
"Đúng vậy a, sư muội nói quá đúng."
Ngô Niệm Tri bỗng cười một tiếng rồi gật đầu nói: "Xem ra bình thường ngu huynh đã quá nhân từ rồi, thế nên có một số quáng nô đã quên mất thân phận của mình. Nếu không nhờ có sư muội nhắc nhở thì sợ là ta đã gây ra họa lớn rồi, được mất của cá nhân chỉ là việc nhỏ nhưng nếu để tông môn có tổn thất thì Ngô Niệm Tri ta sẽ trở thành tội nhân của tông môn rồi..."
Ngừng lại một chút, Ngô Niệm Tri quét qua nơi trú địa bên mình nói: "Kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn chính là nô lệ vô dụng, nếu chúng đã vô dụng thì chi bằng chết sạch hết đi."
Tiếng nói vừa dứt thì Ngô Niệm Tri đã phất tay một cái ném ra mười mấy đạo hàn mang xuống phía dưới, mục tiêu chính là những tên quáng nô Ngự Khí Tông chưa hoàn thành nhiệm vụ kia.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Hàn mang xuyên thấu qua cơ thể, mười mấy quáng nô chịu phạt còn chưa kịp kêu thảm thiết và cầu tha thứ đã hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất của Tiên giới.
Mỗi người đều là một sinh mệnh tươi rói, nói không cần là đã biến mất, đây rốt cuộc là Tiên giới hay là khổ ngục đây.
Mỏ quặng chìm trong sự yên lặng đáng sợ, hàn ý băng lãnh gần như đóng băng linh hồn Bạch Mộc Trần lại. Hắn tưởng rằng Liên Vân đã tàn nhẫn ngoan độc lắm rồi, không ngờ cái tên Ngô Niệm Tri luôn luôn mỉm cười kia lại còn lãnh khốc tuyệt tình hơn thế nữa... Không, không thể nói là lãnh khốc vô tình được. Không có Tiên Sĩ nào lại có tình cảm gì đối với đám Tiên Nô, cũng giống như trong thế tục vậy, mọi người sẽ không đau lòng chỉ bởi vì giết một con kiến, bởi trong mắt Chân Tiên thì đám Tiên Nô chẳng qua chỉ là những con kiến hôi ti tiện, là vật tiện tay mà có, chết cũng có sao đâu.
"Tác phong của Ngô sư huynh thật là quyết đoán, có điều ngươi hạ thủ độc ác như vậy chẳng lẽ là bực mình với tiểu muội hay sao? Ha ha ha.."
Tiếng cười của Liên Vân vang lên vào đúng giờ phút này lại càng có vẻ chói tai, khiến lòng người càng cảm thấy chán ghét.
"Dám đánh bạc phải biết nhận thua, chỉ là một cuộc chơi mà thôi, có gì đáng tức giận chứ, sư muội cứ nói đùa."
Ngô Niệm Tri cười nhạt không thèm để ý, hắn lật tay lấy ra một túi gấm ném cho Liên Vân, sau đó thu tất cả tiên thạch vào trong túi rồi phi thân rời khỏi nơi này.
"Trác sư huynh..."
Liên Vân quay sang nhìn Trác Vô Cấu, nàng còn đang muốn chia đồ trong túi gấm ra thì hắn đã khoát tay áo ngắt lời nói: "Việc phân chia không cần nhắc lại nữa, lần này nếu không nhờ Liên Vân muội muội cơ trí thì Trác mỗ đã phải chịu thiệt trên tay họ Ngô này rồi, những thứ này là do ngươi thắng mà có được vậy ngươi cứ thu lấy đi!"
"Nếu sư huynh đã nói vậy mà tiểu muội từ chối thì bất kính rồi."
Liên Vân cũng không kì kèo gì thêm mà hào phóng thu túi gấm trở về.
Chờ sau khi hai người rời đi, đám Tiên Nô ở mỏ quặng lại khôi phục trật tự trước đây, một cơn phong ba cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.
Quáng nô ở các nơi không thể đứng lại ở nơi này nên đều tự tản ra khắp nơi.
...
————————————
Ra khỏi mỏ quặng, cảm xúc của Bạch Mộc trần dần dần trở lại như lúc ban đầu.
Đối với những người đã từng chết một lần mà nói thì họ sẽ cực kỳ quý trọng từng giây từng phút khi còn có thể sống, mặc dù Bạch Mộc Trần không đủ sức để thay đổi được điều gì nhưng hắn vẫn nỗ lực hết sức, ít nhất hắn không hề quên là trên vai hắn vẫn còn mang theo trách nhiệm chấn hưng sư môn.
"Ồ?"
Đi được nửa đường, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên dừng bước lại một chút rồi sau đó không tỏ vẻ gì mà đi về hướng thạch lâm phía trước.
...
"Vương sư huynh, vừa rồi có phải tiểu tử kia đã phát hiện ra chúng ta không?"
"Phát hiện thì đã sao, chẳng lẽ hắn còn dám chủ động ra tay nữa hay sao? Nếu như muốn chạy thì lại càng tốt, nếu không phải nơi này gần mỏ quặng quá khiến ta sợ dây dưa phiền phức thì lão tử đã sớm bắt hắn lại từ lâu rồi."
Trong bụi cỏ rậm rạp có hai bóng người một cao một thấp đang cúi người thì thầm nho nhỏ với nhau.
Lúc này ở một bên lại có người nói: "Vương sư huynh, thế này có được không, nếu như bị người ta phát hiện thì..."
"Câm miệng!"
Một tiếng quát lớn vang lên, Vương sư huynh kia hừ lạnh nói: "Bị người khác phát hiện thì sao? Chuyện giết người cướp đồ chúng ta còn làm ít hay sao? Tại sao trước kia không nói sợ đi?"
"Nhưng tiên phù là do đích thân thượng tiên cho người kia, nếu chúng ta cướp nó đi thì..."
"Thì sao? Không cướp đồ thì chúng ta có cơ hội đi chuẩn bị tiên khí và đan dược hay không? Chẳng lẽ các ngươi muốn cam tâm suốt đời làm quáng nô hay sao? Các ngươi đừng có quên, Tán Tiên có đại kiếp ngàn năm, nếu hiện giờ không chuẩn bị nhiều nhiều một chút thì đến lúc đó đã muộn rồi, không vượt qua được Tán Tiên chi kiếp thì chúng ta cũng hóa thành tro bụi thôi."
Ngừng lại một chút, giọng nói của Vương sư huynh hơi chậm lại đôi chút: "Không nên coi chuyện này quá nghiêm trọng, ba đại tiên tông chúng ta mặc dù cấm Tiên Nô bên mình lén tranh đấu, nhưng lại không cấm tranh đấu giữa những Tiên Nô ở các thế lực khác nhau, chỉ cần chúng ta không bị bắt quả tang thì người khác cũng không có cách nào để bắt bớ chúng ta cả. Hơn nữa, đấu tranh ngầm giữa ba đại tiên tông ngày càng căng thẳng, chúng ta làm như vậy không chừng còn có thể được phía trên tán thưởng, đến lúc đó hì... hắc hắc, các ngươi đã hiểu chưa?"
Nói tới đây, Vương Đông cố ý ngừng lời lại, hai tên đồng bọn còn lại của hắn không khỏi tỏ ra khát khao.
Có lợi phải chiếm lấy, khoản mua bán này có thể làm, nếu không thì chắc chắn là kẻ ngu nhất Tiên Giới!
"Phải rồi, các ngươi đã điều tra xong thông tin về tiểu tử này chưa?"
"Vương sư huynh, mỏ quặng chỉ lớn có nhiêu đó, có thể có bí mật gì được chứ..."
"Phải đấy, chúng ta vừa điều tra qua rồi, tiểu tử này tên là Bạch Mộc Trần, mới phi thăng lên Tiên giới được ba mươi năm, bình thường luôn là độc lai độc vãng, không nghe nói hắn có bằng hữu gì cả, như vậy lại càng tốt để xuống tay."
"Hắc hắc, hắn mới phi thăng Tiên giới có ba mươi năm thì tiên nguyên của hắn tối đa cũng chỉ khoảng chừng hai trăm vòng thôi, ba người chúng ta đồng loạt xuất thủ thì cho dù hắn có tiên phù phòng thân cũng không cầm cự được bao lâu đâu."
Trong lòng ba người cảm thấy thoải mái, không nhanh không chậm cùng bước về phía trước.
...
Phía ngoài đó trăm dặm, loạn thạch san sát nhau.
Đi tới nơi này, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên dừng bước lại rồi xoay người cười hờ hững và nói: "Theo ta đã lâu vậy rồi cũng thật khổ cho các ngươi, ra hết cả đi!"
Vừa dứt lời, ba bóng người lao thẳng về phía Bạch Mộc Trần và bao vây lấy hắn.
Kẻ cầm đầu đứng trước mặt hắn là một nam tử trung niên cao lớn khôi ngô, khuôn mặt đầy râu ria, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện. Mà ở hai bên trái phải của Bạch Mộc Trần lần lượt là hai nam tử trẻ tuổi một béo một gầy thấp hơn tên cầm đầu một chút, tay cầm kiếm khí toàn thân tỏa ra sát khí ngút trời.
Ba người bọn chúng chính là đám người Vương sư huynh vừa rồi.
"Các người là người của Thiên Kiếm Tông sao?"
Bạch Mộc Trần lạnh lùng nhìn về phía ba người, đều là thân phận quáng nô với nhau, hơn nữa trên vạt áo chúng có thêu ấn ký hình thanh kiếm nên cũng không khó đoán ra lai lịch của chúng. Hơn nữa tiên nguyên trên người đối phương khá mỏng manh, cũng tương đương với hắn là khoảng chừng ba trăm vòng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Mộc Trần lại càng trở nên bình tĩnh.
Vương sư huynh nói: "Tại hạ Vương Đông, có lòng đến đây mượn các hạ ít đồ."
Một trận chiến như vậy chỉ vì mượn đồ sao? Có thằng ngu mới tin nổi!
"Nếu ta không cho mượn thì sao?"
Sắc mặt Bạch Mộc Trần trầm tĩnh, không nhìn ra được chút nào khác thường.
"Tiểu tử họ Bạch, không cần phải ra vẻ trấn định làm gì, ba huynh đệ chúng ta chẳng lẽ lại còn bị ngươi dọa nữa sao?"
Trong lòng Vương Đông hơi mất bình tĩnh, nếu là bình thường bọn chúng đã động thủ từ sớm, nếu không phải vì cố kỵ đạo tiên phù trong tay đối phương kia thì việc gì hắn phải mất thời gian mà nói nhảm với đối phương nữa chứ.
Thấy Bạch Mộc Trần không mở miệng, Vương Đông hung hăng trừng mắt ra vẻ dữ tợn nói: "Tiểu tử thối, chúng ta đã sớm điều tra ra rõ ràng lai lịch của ngươi rồi, nếu ngươi biết điều thì mau mau giao tiên phù ra đây, không thì lão tử sẽ cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả muốn làm quỷ cũng không được."
"Vậy sao?"
Bạch Mộc Trần phất ống tay áo lên, thản nhiên nói: "Nếu giao ra tiên phù rồi thì chỉ sợ ta lại càng chết nhanh hơn thôi!"
"Cái gì? Ngươi... ngươi dám không giao sao?"
Vẻ mặt Vương Đông lập tức trầm xuống, sát cơ trong lòng tăng vọt.
Không sai, Vương Đông căn bản không có ý định lưu lại người còn sống, hắn chỉ muốn hù dọa cho đối phương biết điều một chút rồi giao ra tiên phù, sau đó lại tiện tay thu thập, vừa an toàn vừa gọn gàng, chẳng qua hắn không ngờ đối phương chỉ nói một câu liền xỏ xuyên qua trò hề của hắn khiến hắn thẹn quá hóa giận.
"Giết hắn cho ta!"
Vương Đông ra lệnh một tiếng, hai người trái phải đồng thời nâng kiếm lao về phía Bạch Mộc Trần, Bạch Mộc Trần ra sức phản kháng lại.
"Oành!"
Ba cỗ tiên nguyên đập vào nhau làm bùng lên một đám mây bụi.
Mượn lực va chạm này, Bạch Mộc Trần thoát thân bay vào trong loạn thạch lâm.
Ở nơi này cỏ dại thưa thớt, hoang vu lạnh lẽo nhưng cũng may lại có vô số hòn đá cực lớn che chở nên trở thành một nơi ẩn thân rất tốt.
Vương Đông sao có thể trơ mắt nhìn con dê béo chạy đi chứ, hắn không nói hai lời liền dẫn huynh đệ đuổi theo.
...
"Ông!"
Ba người vừa mới tiến tới gần đã thấy thân thể đột nhiên nặng trĩu, cảm giác như trên lưng đang bị một hòn đá nặng cả vạn quân đè lên.
Chúng nhìn ngắm xung quanh chỉ thấy thạch lâm xuất hiện những xê dịch rất nhỏ, hẳn đây là dấu hiệu của trận pháp.
Vương Đông thầm kêu không tốt, nhưng vừa mới định rời đi thì lại có một tia sáng nhỏ màu đỏ lóe lên, hai bên trái phải truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết rồi sau đó lại im bặt.
"Không! Không được..."
Sự sợ hãi ăn mòn linh hồn Vương Đông, tia sáng nhỏ màu đỏ trong tầm mắt hắn trở nên lớn đến vô hạn rồi cuối cùng hắn bị bóng tối vô tận bao phủ.
Đây chính là tử vong, là chân chính tử vong.
Khi chân linh tiêu tán trong trời đất thì không thể bước vào luân hồi và không thể siêu thoát.
...
Tại sao nơi này lại có tòa trận pháp như vậy? Tên họ Bạch đó rốt cuộc có tu vi cao đến đâu?
Từ đầu đến cuối, đám người Vương Đông cũng không biết mình bị giết như thế nào.
Chiến đấu chỉ diễn ra trong mấy hơi ngắn ngủi, ngoại trừ ba tiếng kêu thảm thiết ra thì mọi thứ vẫn như bình thường và không có gì thay đổi.
Kỳ thực cũng không phải tu vi của Bạch Mộc Trần cao hơn chúng nhiều mà do hắn mượn lực từ trận pháp, tiến hành trói buộc địch nhân trong một khoảng thời gian ngắn rồi sau đó mới xuất thủ, còn tòa trận pháp này chẳng qua chỉ là một tòa Thiên Quân Trận bình thường nhất ở Tiên giới mà Bạch Mộc Trần đã bày cách đây nhiều năm. Dù sao muốn sinh tồn ở nơi này mà không chuẩn bị gì là không được, bởi vậy hắn mới cố ý dẫn ba người Vương Đông đến nơi này vì muốn bắt gọn một mẻ. Đối với những chuyện như thế này hắn đã sớm quen thuộc như cưỡi xe nhẹ chạy trên đường quen rồi.
"Vẫn còn người muốn mượn đồ hay sao?"
Bóng người Bạch Mộc Trần một lần nữa xuất hiện bên ngoài thạch lâm, hắn hờ hững nhìn ra xa, thanh âm êm ái như ma chú của tử thần.
Có những tiếng kêu xào xạc vang lên, sau một hồi động tĩnh yếu ớt thì sự vật xung quanh đều khôi phục lại vẻ bình yên vốn có của nó.
Có được tất có mất, chỉ vì một đạo tiên phù nho nhỏ đã dẫn đến nhiều kẻ nhòm ngó đến vậy, thực tế Tiên Giới này còn tàn khốc vô tình hơn nhiều so với hạ giới.
Hồn tán là chết đi, mạng sống còn không bằng ngọn cỏ.
Thiên đạo trường sinh là vô tình hay hữu tình.
Tự hỏi mình phải biết làm sao.
Tiên vân chậm rãi len lỏi qua từng kẽ hở, gió thổi nhè nhẹ, trong trời đất giống như chỉ có một mình Bạch Mộc Trần đang đứng lặng lẽ ở nơi đó...