Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 4: Bảo kiếm tặng quân tử



Lần này thì Lý Bách Khôi nhìn thấy rất rõ, đối phương tuy chỉ là tùy tiện chộp nhẹ rồi thuận tay đẩy một cái, thế nhưng cũng đủ khiến cả người lão béo mập Hà Bá Thông văng ra ngoài đến cả hai trượng.

Hà lão nhị thân thủ võ nghệ so với họ Lý cũng chỉ là thúc bá hơn kém không bao nhiêu, vậy mà bị đối phương cho đo ván dễ dàng như thế, thử hỏi không đáng kinh ngạc lắm sao?

Gã buông tay khỏi người Trúc Thu Lan, ngưng mắt nhìn gã thiếu niên đầy kinh ngạc, một lúc mới cất tiếng cười gằn nói :

- Các hạ thân tàng bất lộ, quả thực là huynh đệ Lý mỗ nhìn nhằm người, hắc hắc... Đến đây, Lý mỗ bằng cặp Thiết bút này lĩnh giáo vài chiêu.

Nói rồi cặp bút phân đôi thành tả hữu, nhất công nhất thủ, rõ ràng là không còn ý khinh thường gã thiếu niên kia nữa.

Lại nói, Trúc Thu Lan lúc này tuy không còn bị Lý Bách Khôi nắm lấy, thế nhưng cả người vẫn bị khống chế huyệt đạo, nên trố to mắt nhìn đối phương mà không nhúc nhích gì được.

Nhạc Tiểu Tuấn trong tay vẫn nắm thanh nhuyễn kiếm điềm nhiên nói :

- Tại hạ xưa nay chưa từng động thủ với người khác, chỉ cần nhị vị chịu buông tha Trúc cô nương, thì chúng ta không còn việc gì với nhau.

Lý Bách Khôi trong lòng thầm nghĩ :

- Tên tiểu tử nay xem có vẻ ấu trỉ, chẳng lẽ hắn cố tình giả vờ?

Nghĩ rồi hắn ngửa mặt cười dài nói :

- Các hạ nói nghe ra có vẻ dễ dàng đấy nhỉ?

Nhạc Tiểu Tuấn vẫn giọng thản nhiên :

- Vậy các vị định thế nào?

- Lão phu muốn chính tay lấy mạng ngươi.

Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người như hổ vồ nhào tới tấn công Nhạc Tiểu Tuấn...

Thoạt trông mới biết chính là gã Cương Trảo Hà Bá Thông, gã ta hai lần bị Nhạc Tiểu Tuấn hất văng ra ngoài, trong lòng vô cùng căm tức, cho nên lúc này tay đã mang năm vuốt sắt tẩm độc nhất vào tấn công bằng một thế sát chiêu.

Yếu Mệnh Thương Tẩu vốn có tiếng hung ác trong làng hắc đạo, khi nào chịu thiệt trước một gã thư sinh vô danh tiểu tốt? Huống gì lúc này bọn chúng vừa đầu quân dưới trướng Hắc Hổ Thần, đương nhiên muốn ra tay lập chút công đầu để lấy lòng thượng nhân.

Thiết Bút Lý Bách Khôi thấy lão nhị đã ra chiêu, cũng lập tức trầm giọng thét một tiếng, rồi bút pháp phát động Thượng Hạ Giao

Chinh, hai ngọn bút nhanh như hành vân lưu thủy, điểm vào hai đại huyệt sau người Nhạc Tiểu Tuấn.

Trúc Thu Lan tuy người không thể động, miệng không thể nói, thế nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo minh mẫn, lúc này cô ta trừng mắt nhìn thấy bọn Yếu Mệnh Thương Tẩu liên thủ tấn công Nhạc Tiểu Tuấn thì trong lòng chấn động, cảm thấy lo lắng cho họ Nhạc.

Nhạc Tiểu Tuấn thì không ngờ đối phương quyết hạ thủ mình, trong lòng sinh nộ khí, lửa giận phát ra từ cặp mắt tạo thành hai luồng hàn quang lành lạnh quét nhìn nhanh đối phương. Bản năng tự nhiên tay nắm chặt đốc kiếm, chẳng biết từ đâu một luồng kình lực từ tay chuyển kiếm vốn mềm ẻo trở nên thẳng cứng, rung lên phát ra tiếng “ong ong” nghe đến rợn người.

Nói thì chậm, lúc ấy lại nhanh, Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương hai người hai hướng tấn công đến, chân thoái bộ nhảy lui thoát khỏi tầm tấn công của đối phương, tay phát kiếm ra chiêu Thần Long Đấu Giáp, chỉ kịp nghe “Kong Kong” vang dài hai tiếng, cặp Thiết Bút của Lý Bách Khôi đã bị đánh bật ra ngoài.

Tiếp liền đó là “Bộp” một tiếng, thế kiếm thuận đà điểm tới tay Cương Trảo của Hà Bá Thông, khiến gã kinh hoàng nhảy lui sau, rõ ràng trong thế vừa rồi Nhạc Tiểu Tuấn đã hạ thủ lưu tình.

Nên biết rằng, Nhạc Tiểu Tuấn tuy nói xưa này chưa từng đối thủ với người khác, thế nhưng chàng ta vốn là môn đồ của vị võ học tôn sư năm xưa danh tiếng rất lớn trong võ lâm, cho nên vừa rồi chỉ một kiếm đã dễ dàng hóa giải liền hai chiêu của hai tên hắc đạo giang hồ.

Lý Bách Khôi lúc này cả người bị đánh bật lui năm sáu bước mới đứng vững, lão nhìn thấy gã thiếu niên chỉ vận kình lực mà cả thanh kiếm vốn nhu nhuyễn như sợi thung, nay cương cứng lên tợ cương thiết thì lòng đã chấn động mạnh. Vừa rồi khi cặp Thiết bút của lão ta bị đánh giạt ra ngoài, trước ngực tự nhiên để hở một khoảng rất lớn, vậy mà đối phương không nhân cơ hạ sát chiêu, bằng không thì có lẽ lão ta giờ này đã trở thành một cái xác không hồn mất rồi.

Lại nói về Hà Bá Thông, vừa rồi cả người lão bổ vào, chân chưa chấm đất, một chiêu trảo không chộp trúng được đối phương, ngược lại còn bị thân kiếm đánh vào cổ tay, khiến gã tê dại cả nửa người, chao đao về sau.

Lúc này nhìn lại mới thấy cổ tay sưng tay lên, máu túa ra, cả tay chừng như không còn cử động tự nhiên được nữa. Gã cả người toát mồ hôi lạnh, nếu Nhạc Tiểu Tuấn không lưu tình mà trở lưỡi kiếm bén ngót chém vào cổ tay thì cả tay lão coi như đã phế bỏ rồi.

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ là thuận tay ra một chiêu mà hạ liền hai đối thủ, Hổ Trảo Tôn Vô Hại trợn mắt nhìn mà ngớ cả người. Tất nhiên trong lòng chấn động vô cùng, có điều lão nhất thời vẫn không nhận ra nổi lai lịch của đối phương.

Nhạc Tiểu Tuấn chẳng để mắt đến bọn Yếu Mệnh Thương Tẩu, thâu kiếm bước đến bên người Trúc Thu Lan giải khai huyệt đạo cho nàng.

Trúc Thu Lan rên khẽ một tiếng, tay chân cử động trở lại bình thường, giọng reo vừa vui vừa ngạc nhiên :

- Nhạc công tử, không ngờ thân thủ công tử thật bất phàm.

Nhạc Tiểu Tuấn không tỏ ra một biểu hiện nào, chỉ khiêm tốn nói :

- Cô nương quá khen, tại hạ đêm nay mới là lần đầu tiên đánh nhau với người khác.

Thiết Bút, Cương Trảo cả hai đều là hạng đầu gấu trong làng hắc đạo, vừa rồi tuy bị đánh văng ra ngoài, thế nhưng hoàn toàn chưa hề bị thương thế gì nặng, đương nhiên chẳng khi nào chịu thôi, đánh mắt nhìn nhau rồi thét lên một tiếng lớn, chuẩn bị nhào đến tấn công tiếp.

Không ngờ, Hổ Trảo Tôn Vô Hại khoát tay chận lại, nói :

- Chậm tay.

Thiết Bút Cương Trảo không dám nghịch mệnh, liền thâu binh khí, chăm mắt nhìn Tiểu Tuấn với vẻ còn căm tức.

Hổ Trảo Tôn Vô Hại ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, nhếch mép cười nói :

- Nhạc công tử thân thủ bất phàm, chẳng biết có nguyện nói cho huynh đệ biết tôn sư là vị cao nhân nào không?

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ cười điềm nhiên nói :

- Gia sư là Vô Danh lão nhân.

Hổ Trảo Tôn Vô Hại lại cười nói :

- Tiểu lão thực tình xưa này chưa từng nghe trên giang hồ có vị cao nhân nào lại có ngoại hiệu như thế, Nhạc công tử nói thật đấy chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn sắc mặt trở nên nghiêm túc nói :

- Tại hạ lừa tôn giá phỏng ích gì cơ chứ?

- Ha ha... Vậy thì tốt. Tiểu lão xem như không tự lượng sức mình, nguyện thọ giáo công tử vài chiêu.

- Sao? Tôn giá cũng muốn động thủ cùng tại hạ ư?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại gật đầu gằn giọng :

- Không sai, chỉ cần nội trong mười chiêu, tiểu lão nhất định nhìn ra được lai lịch của công tử.

Nhạc Tiểu Tuấn hơi phật ý, nói :

- Nói thế tôn giá không tin lời tại hạ ư?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại còn chưa kịp đáp thì Trúc Thu Lan bỗng chen vào hất hàm nói :

- Hừ, đánh nhau thì đánh nhau, Nhạc công tử há sợ chúng sao chứ?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại cười nhạt nói :

- Tiểu lão chỉ muốn thi thủ cùng công tử mười chiêu thôi, đến đó sẽ dừng, chẳng cần phải hạ thủ sát chiêu nhau đâu.

Trúc Thu Lan liếc xéo lão ta lãnh giọng nói :

- Xưa nay tay chân của Hắc Hổ Thần toàn là loại lang sói, hễ ra tay với người nào thì coi như ghi tên vào sổ Diêm Vương, sao tự nhiên hôm nay lại nói ra được lời này?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại cười hềnh hệch nói :

- Nghe cô nương nói cứ tựa hồ như tiểu lão giết người thành tính, ài... Giang hồ bằng hữu, tứ hải giai huynh đệ, có đâu cứ ra tay là làm tổn âm đức, ai lại không sợ bị đầy xuống địa ngục chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn ngược lại bình thản nói :

- Tôn giá muốn tỷ thí thế nào đây?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại đáp nhanh :

- Tùy công tử vậy.

Lão nói rồi nhìn Nhạc Tiểu Tuấn với vẻ rộng rãi, cười nói tiếp :

- Giá như công tử quen dùng kiếm thì cứ dùng kiếm, tiểu lão xưa nay không quen dùng binh khí.

Trúc Thu Lan chẹn ngang vào :

- Ngươi ngoại hiệu là Hổ Trảo Tôn, đôi hổ trảo của ngươi mười móng tay như móc câu chuyên thuật Cầm Nả Thủ, không cần đến binh khí là điều tất nhiên thôi.

Một câu nói này hiển nhiên cô nói muốn nhắc nhở Nhạc Tiểu Tuấn là lão ta không phải là hạng dễ đối phó.

Nhưng Nhạc Tiểu Tuấn vốn chỉ mới xuất đạo lần đầu, đâu nghe ra được thâm ý bên trong câu nói của nàng, ngạc nhiên cười nói :

- Tôn lão trượng như đã không dùng binh khí, thì tại hạ cũng chỉ dùng đôi tay không hầu tiếp vậy.

Nói rồi chàng trao lại thanh nhuyễn kiếm cho Trúc Thu Lan, nói tiếp :

- Thanh bảo kiếm của cô nương, xin nhận lại.

Trúc Thu Lan lườm dài chàng một cái, thầm rủa trong lòng :

- Đúng là con mọt sách ngu ngốc.

Thế nhưng lúc này một lời nói của Tiểu Tuấn đã từ miệng nói ra, không thể thay đổi được nữa. Cô nàng đành đứng yên nắm thanh kiếm cuốn lại thành một cuộn tròn cất vào trong lẵng trúc.

Hổ Trảo Tôn khách khí ôm quyền nói lớn :

- Nhạc công tử, kính mời.

Nhạc Tiểu Tuấn cũng liền chấp tay hoàn lễ nói :

- Tại hạ xưa này chưa từng động thủ, mời tôn giá vậy.

Hổ Trảo Tôn Vô Hại đã thầm tin đối phương cao thâm mạc trắc, thế nhưng bằng vào khẩu khí mà suy đoán thì chỉ là người vừa xuất sư hành cước giang hồ. Tuy kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ chưa có, thế nhưng chỉ bằng vào một chiêu vừa rồi hạ đo ván Thiết Bút và Cương Trảo cũng đủ thấy võ công thuộc hạng nhất nhì chứ chẳng phải hạng tầm thường.

Lại nói thêm về bản thân Hổ Trảo Tôn Vô Hại cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt trong làng hắc đạo, đêm nay phụng mệnh Hắc Hổ Thần đến “mời” Trúc Thu Lan, nếu hiện tại lão không thể khống chế được gã thiếu niên này thì chuyện mời Trúc Thu Lan quyết không thành.

Có điều, nếu lão khống chế được gã thiếu niên này thì tốt, bằng không thắng nổi đối phương thì chi ít cũng nhận ra được lai lịch thân thế của đối phương để còn về bẩm báo lại với thượng nhân.

Trong lòng lão thầm tính như vậy, cho nên trận tỷ đấu này ra chiêu nhất nhất cần phải tận lực và thâm diệu, đồng thời tập trung cao độ để nhìn cho ra sở học của đối phương thuộc môn hộ bang phái nào.

Bây giờ nghe gã thiếu niên nói một câu không kém phần ngông cuồng, lão chỉ cười lên ha hả :

- Nhạc công tử thực là khách khí, coi như nhường tiểu lão này một chiêu, tiểu lão cung kính không bằng tuân mệnh, đành ra tay trước vậy.

Nói rồi lão hơi bổ cả người xuống tấn, hai tay rút lại, mười ngón tay cong cong hình thành thế song trảo, ánh mắt ngưng thần nhìn chăm vào người đối phương.

Nhạc Tiểu Tuấn thực tình không nhận ra đối phương đã có thâm ý dùng trảo pháp với mười ngón tay móc câu đã nhằm chuẩn thập đại huyệt trên người chàng, cho nên vẫn đứng bình thản chẳng có chút gì là thủ thế đối công.

Nguyên chàng ta từ nhỏ theo học võ nghệ với một vị giáo thư lão phu tử, sở học của chàng không phải là một pho kiếm pháp thành danh hay một pho chưởng pháp nổi tiếng, mà chỉ là những ngón võ công tản mác thu thập chắt lọc từ trong những pho kiếm pháp và chưởng pháp khác nhau mà ra.

Đương nhiên đã là tản thủ chọn lọc thì đều là những chiêu thức kỳ ảo tuyệt diệu, nhưng vốn không thành pho, không thành bài, nên vận dụng cần phải linh hoạt đúng lúc đúng nơi. Từng chiêu thức đều là hảo dụng thủ pháp, mục đích nhanh chóng khống chế hoặc hóa giải chiêu thức của đối phương, nhưng nếu mà không đúng lúc đúng nơi, thì ngược lại sẽ là chỗ sơ hở dễ bị đối phương lợi dụng tấn công.

Thế nhưng Hổ Trảo Tôn Vô Hại thấy thế thì càng không dám khinh địch, lão bài thức chuẩn bị tấn công mà chưa dám ra tay ngay, nhìn chăm Nhạc Tiểu Tuấn một lúc, từ từ nói :

- Nhạc công tử cẩn thận.

Lão nói từng tiếng chậm rãi, nhưng tiếng cuối cùng vừa buông dứt, bỗng hai chân nhún người nhảy bổ tới, trảo trước, người sau, mười móng câu chộp vào người đối phương.

Cương Trảo Hà Bá Thông vốn sở trường môn trảo công, vậy mà lúc này nhìn thấy Hổ Trảo Tôn Vô Hại ra chiêu vừa nhanh vừa mạnh như cuồng phong đột khởi, thì trong lòng cũng thầm hiểu rằng mình còn kém xa lão ta.

Nhạc Tiểu Tuấn cả người bất động không một mảy may phòng bị, đến khi thấy thế trảo của lão già chộp gần đến ngực mới lui chân một bộ, cả người thấp chùng xuống, song thủ nhanh như chớp tung chưởng đánh lên.

Một thế bổ người chộp tới của Hổ Trảo Tôn Vô Hại chính là sát chiêu lợi hại Như Phong Tụ Bế, mười móc câu bao trùm cả mấy xích vuông, cho dù đối phương cố né tránh cũng e không thoát nỗi.

Trong suy nghĩ của lão ta nếu gã thiếu niên không trúng một trảo mà bỏ mạng đương trường, thì chi ít kình lực từ trảo tâm chấn động cũng đủ làm hôn mê gục ngã như chẳng nghi.

Nào ngờ sự thực không như lão nghĩ, thế trảo bổ tới hùng mạnh mà Nhạc Tiểu Tuấn chẳng những không có chút né tránh, ngược lại cả người chùng thấp xuống, rồi ra chiêu phản kích từ dưới lên, chưởng chưa tới mà cả một cổ kình lực thâm hậu đã thấy trực khởi áp vào người lão.

Cổ kình lực tuy không hùng mạnh, nhưng lại âm nhu nhược hoãn, rõ ràng là thuộc loại nội gia công pháp Tứ Lượng Bạt Thiên Cân, khiến cả người lão còn đang ở trên không bị chùng lại.

“Ái”, Hải Thiềm Thác Thiên, chẳng phải là thủ pháp của Đạo gia Nam Tông Hành Sơn phái hay sao?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại giật nẩy mình kêu lên trong lòng khi nhận ra thế chưởng của đối phương. Thế nhưng lão là tay giang hồ lão luyện, tự nhiên không để mất tinh thần, lập tức nương thế mượn sức, hít sâu một hơi đề khí tung tiếp người cao lên rồi vượt qua khỏi đầu Nhạc Tiểu Tuẩn, thế như Thiên Mã Đằng Không ra ngoài ba trượng mới dừng người trên đất an toàn.

Lão quay phắt người lại, cười lên ha hả, gật gù nói :

- Tuyệt, tuyệt, thân thủ bất phàm. Nhạc công tử tiếp thêm lão phu chiêu này.

Nói thì chậm, lúc ấy lại nhanh, chưa dứt câu thì cả người lão đã phân bộ lướt người trở lại trước mặt Nhạc Tiểu Tuấn cự ly chỉ chừng sáu bảy xích, dồn trảo ngũ chỉ như móc câu lại chộp vào vai đối phương, chẳng biết cánh tay của lão ta vươn dài ra được bao xa, mà cách tầm sáu bảy xích lại xuất trảo?

Lại nói Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương lướt qua đầu thì đã chuyển tấn xoay người, với chàng tỏ như thầm hiểu từng chiêu thức, cứ mỗi chiêu thức đối phương đánh ra đều suy nghĩ nên hồi chiêu thế nào là hợp lý nhất để hóa giải, cho nên xuất thủ căn bản không nhạy bén như lão già.

Nháy mắt đã thấy tay trảo của Hổ Trảo Tôn Vô Hại đã đến bờ vai, chàng lại thoái nửa bộ, tả hữu thủ chưởng trảo song thi, tay xòe ra chộp vào cổ tay đối phương.

Một chiêu này tuy chậm, thế nhưng cũng đủ để hóa giải một chiêu của đối phương, Hổ Trảo Tôn lần này lại chấn động tâm thần la lớn :

- Í! Thủ Phước Long Trảo, chẳng phải là Cầm Long Thủ Thập Bát Thức của Thiếu Lâm phái đây sao?

Đầu nghĩ tay biến, liền thấy hữu trảo thu về, tả trảo tiếp liền một chiêu chộp vào thắt lưng của Nhạc Tiểu Tuấn, miệng thì la lên :

- Chiêu hay lắm.

Một thâu một phát, hóa chiêu nhanh dị thường mà tay co tay duỗi, tựa hồ như lúc này tay lão ta dài hơn bình thường có đến bốn năm thốn, thủ pháp cổ quái thực là hiếm thấy lắm thay.

Nhạc Tiểu Tuấn nghe đối phương la lên như vậy thì cũng đáp lại :

- Lão trượng, nhượng chiêu...

Nhưng chưa dứt lời đã thấy trảo khác của lão ta chộp vào người, chàng lúc này một chiêu Thủ Phước Long Trảo đã dụng quá nửa, bán đồ muốn thâu cũng khó, liền hóa chiêu từ thế trảo chộp vào cổ tay phải của lão già, liền buông thõng rồi từ trên phạt xuống bằng mu bàn tay đánh vào trảo của đối phương đang chộp đến bên hong mình.

Thoạt nhìn thì tựa hồ như chỉ là một chiêu gạt tay bình thường, thế nhưng với Hổ Trảo Tôn Vô Hại thì lại khác, lão đã nhận ra đây chính là võ học tuyệt môn của vị Quái Hiệp thiền sư Thiếu Lâm tự năm xưa - Phản Thủ Như Lai Phản Thủ bát chưởng.

Hổ Trảo Tôn “ái” lên một tiếng, vội rút tay hồi bộ, trong lòng khiếp đảm thầm nghĩ :

- Chẳng lẽ tiểu tử nay thuộc phái Thiếu Lâm?

Hổ Trảo Tôn xem ra cũng là nhân vật danh bất hư truyền, lão luyện giang hồ có thừa, lâm trận bất loạn, tuy có chấn động kinh ngạc, nhưng thâu tay tránh chiêu, lại tiếp liền một trảo khác từ hữu thủ phóng ra chộp tiếp vào vai trái của Nhạc Tiểu Tuấn.

Nói thì dài, thế nhưng mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, ba trảo vừa xuất chỉ là nằm trong Liên Hoàn trảo, mà Tôn Vô Hại thành danh là Hổ Trảo mà thôi. Chiêu tiếp chiêu càng lúc càng nhanh lại uyên thâm ảo diệu.

Nhạc Tiểu Tuấn trước sau vẫn chậm hơn đối phương nửa chiêu, ấy là vì phải nhận định suy nghĩ chiêu thức đối phương mà ra. Có điều mỗi chiêu chàng tung ra sau, nhưng đều là những chiêu tuyệt học danh gia, mà chàng dùng chiêu cũng đạt đến trình độ “tòng tâm sở dục”, nghĩ là phát, phát là chuẩn. Do vậy mới khiến nhân vật lừng lẫy trong làng hắc đạo như Hổ Trảo Tôn cũng phải kinh động.

Lúc này chàng lại vừa hóa giải tiếp một chiêu của Hổ Trảo Tôn Vô Hại, hai người lập tức quần đấu kịch liệt. Đứng ngoài mà nhìn tựa hồ như Hổ Trảo Tôn Vô Hại chủ động tấn công, thế nhưng người trong cuộc mới biết rõ hơn. Bất cứ chiêu nào của Hổ Trảo Tôn Vô Hại đánh ra đều bị Nhạc Tiểu Tuấn thuận tay hóa giải chẳng mấy khó khăn, đã vậy trong từng chiêu hóa giải của chàng ta còn hàm ẩn thế phản công, khiến Hổ Trảo Tôn phát hoảng vừa công mà lại phải vừa thủ đến nỗi lúng túng cả tay chân.

Phút chốc họ đã đấu với nhau được mười bốn mười lăm chiêu thức.

Hổ Trảo Tôn lúc đầu cứ đinh ninh Nhạc Tiểu Tuấn là đệ tử của Thiếu Lâm. Chẳng ngờ qua đến ngoài mười chiêu, thì thấy chàng sử dụng chiêu thức không riêng gì của Thiếu Lâm mà còn là võ học của Hành Sơn, Hoa Sơn, Võ Đương, Bát Quái, Hình Ý, cho đến võ học của các phái quan ngoại như Trường Bạch, Vân Quý, Điểm Thương các phái...

Rõ ràng đây là một sự pha tạp võ học, thế nhưng Nhạc Tiểu Tuấn thi thố từng chiêu tiếp từng chiêu, cứ liên miên bất tuyệt, tựa hồ như chỉ là một pho võ công có bài bản lớp lang, thật là đáng ngạc nhiên.

Một điều nữa khiến cho Hổ Trảo Tôn kinh ngạc nhất chính là có những chiêu chừng rất tầm thường của các phái, nhưng dưới tay Nhạc Tiểu Tuấn đánh ra lại uyên thâm ảo diệu thực khó lường.

Cứ ngắm cho kỹ thì chừng như mỗi chiêu thức, chọn lọc ra từ võ công các môn phái đã được Nhạc Tiểu Tuấn khám phá khai thác hết chỗ thâm diệu tuyệt hảo của nó.

Hổ Trảo Tôn trong lòng tự hiểu hơn ai hết, xưa nay lão hành cước giang hồ chưa từng gặp một đối thủ nào lợi hại như thế. Lão càng đánh càng thấy không ổn, vốn ban đầu Nhạc Tiểu Tuấn ra chiêu còn để tâm suy nghĩ ra chiêu hóa giải, nhưng đến lúc này thì không còn như lúc đầu nữa, mà chiêu của chàng phát ra một cách tự nhiên, càng đấu thì càng lão luyện thành thục.

Qua thêm mấy chiêu nữa, Hổ Trảo Tôn trong lòng đã thấy khiếp hoảng, lão biết rằng càng đánh càng thiệt, nên quyết định ra một chiêu tối hậu trí mạng.

Hổ Trảo Tôn Vô Hại cười gằn một tiếng, thét lớn :

- Hảo!

Rồi cả người nhanh như chớp tựa hồ như mãnh hổ cuồng long nhảy bổ vào, hai tay chưởng trảo song thi, liên hoàn phát liền mười mấy thức, thoạt trông cứ như trên vai lão móc ra thêm mười mấy cánh tay, thế công như cuồng phong đột khởi thật kinh nhân hải tục.

Thì ra đây mới chính là bản lĩnh sở trường của Hổ Trảo Tôn Vô Hại.

Nhạc Tiểu Tuấn chẳng ngờ đối phương mãi đến lúc này mới ra tuyệt chiêu sát thủ. Bộ pháp của chàng như hành vân lưu thủy, khi tả khi hữu, lúc tiền lúc hậu, nhất nhất tránh né từng chiêu từng thức liên tu bất tận của lão già.

Mặc cho Hổ Trảo Tôn tấn công ra nhiều bao nhiêu, nhưng thủy chung vẫn không mảy may chạm được vào tà áo của chàng.

Đứng ở bên ngoài, bọn Thiết Bút Cương Trảo cho đến Trúc Thu Lan lúc này nhìn đến hoa cả mắt, thoạt trông bọn họ hai người như hai chiếc ảnh ảo dập dờn trước mắt, thực không còn thế nào nhận ra nơi đâu là chiêu công đâu là chiêu hóa giải.

Nháy mắt, ba mươi chiêu qua như ánh chớp, Hổ Trảo Tôn Vô Hại trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm run hơn, bỗng lão công tiếp ba chiêu đẩy lui Nhạc Tiểu Tuấn, rồi tự mình nhảy lui về sau, ré giọng thét lên :

- Ngừng tay.

Nhạc Tiểu Tuấn cả người xoay như chiếc vụ, lùi sau đĩnh lập trên đất, mặt thản nhiên như không, hỏi lớn :

- Sao? Lão trượng đã nhìn ra lai lịch của tại hạ rồi chứ?

Hổ Trảo Tôn Vô Hại thở phù phù, mặt đỏ bừng lên, cố gượng một nụ cười :

- Hắc hắc... Công tử thật cao minh, tiểu lão quyết không phải là đối thủ, xin thua vậy.

Lại nói, Trúc Thu Lan ban đầu lúc hai ngươi vừa tỷ đấu, thì lòng cứ nơm nớp lo lắng cho Nhạc Tiểu Tuấn. Nhưng ngoài mười chiêu cũng đã nhận ra thân thủ chàng phi phàm tuyệt luân, nên lại đổi lo thành mừng. Mặc dầu nàng cũng không nhận ra nổi lai lịch của chàng, nhưng thầm hiểu Hổ Trảo Tôn quyết không thể làm gì nổi chàng, nên mới yên tâm đứng xem.

Lúc này mắt chứng kiến, tai lại nghe đích miệng Hổ Trảo Tôn nhận thua, nàng chừng như vẫn còn chưa tin vào tai mắt của mình, cứ chăm mắt nhìn Nhạc Tiểu Tuấn một cái nhìn thâm sâu thán phục. Rồi tự nhiên trên hoa diện của nàng rạng ngời một nụ cười như hoa mai trong nắng xuân, tiếng ngọc thốt lên :

- Nhạc tướng công, chàng đã thắng thật rồi.

Nhạc Tiểu Tuấn như không chú ý đến câu nói xúc động từ lòng nàng, mà nhìn Hổ Trảo Tôn điềm nhiên nói :

- Lão trượng khéo nói, công lực của lão trượng thâm hậu, tại hạ nào dám so sánh.

Chàng nói câu này cũng là thực lòng, vì đây là lần đầu tiên chàng thực sự ra tay tỷ đấu với người khác. Vừa rồi chính chàng đã phải nhìn rõ chiêu của đối phương rồi mới nghĩ ra chiêu hóa giải. Sau dần càng lúc càng tinh thâm thành thục mà ứng thủ tự nhiên, chẳng ngờ lại thắng đối phương, đến chính ngay bản thân chàng cũng không ngờ tới.

Hổ Trảo Tôn Vô Hại ngược lại thì chỉ nghĩ là lời khách khí của đối phương mà thôi. Xem như cũng là giữ chút sĩ diện cho mình hạ đài, liền nhìn bọn Thiết Bút Cương Trảo phát tay :

- Chúng ta đi.

Dứt lời là chân nhún phóng đi, bọn Thiết Bút và Cương Trảo cũng không dám hé nửa lời, lập tức phóng chân chạy theo, phút chốc cả ba bóng người khuất hẳn trong màn đêm.

Trúc Thu Lan chờ đến khi bọn người kia khuất hẳn rồi mới quay lại nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, mặt thoáng chút hờn dỗi, nói :

- Ái da, chẳng ngờ bọn Hổ Trảo Tôn bị tướng công đánh chạy, thì ra tướng công thân hoài tuyệt học bất lộ, vậy mà vừa rồi lại giấu người ta nhé.

Nhạc Tiểu Tuấn gượng cười đáp :

- Tại hạ quả thực là chưa từng động thủ với ai, vừa rồi chính là lần đầu tiên đánh nhau...

- Xí...

Trúc Thu Lan nguýt dài một tiếng cắt ngang lời chàng, thấp giọng hỏi :

- Lệnh sư thực sự ngoại hiệu là Vô Danh lão nhân sao?

- Đúng vậy. Đó chính là ân sư đã truyền thụ võ công cho tại hạ.

Trúc Thu Lan nguýt dài chàng nói :

- Còn phải nói, ông ta đã truyền thụ võ công cho tướng công, đương nhiên là ân sư rồi.

- Ồ không, ý tại hạ muốn nói là ông ta là lão phu tử khải mông nghiệp nghệ cho tại hạ.

Trúc Thu Lan vừa buồn cười vừa ngạc nhiên hỏi :

- Ông ấy là lão phu tử dạy học, lại vừa truyền thụ võ công, vậy cớ sao tướng công lại không biết tính danh ông ấy là gì?

Nhạc Tiểu Tuấn bị hỏi vặn thì mặt ửng đỏ lên ấp úng nói :

- Có lẽ phụ thân tôi biết, từ nhỏ tôi chỉ gọi ông ấy là lão phu tử, chứ không biết ông ấy tôn tính đại danh là gì cả. Về sau, khi đã lớn cũng có lần tôi hỏi, nhưng ông ta chỉ cười rồi nói: “Lão phu đã nhiều năm không dùng đến tính danh, hài nhi, ngươi nhất định muốn biết, lão phu xưa này có ngoại danh là Vô danh lão nhân, ngươi cứ gọi như vậy là được.”

- À ra vậy... Vô Danh lão nhân tính tình chắc là cổ quái lắm nhỉ?

Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu đáp :

- Ân sư rất hiền từ, chẳng cổ quái chút nào.

Trúc Thu Lan gật gù, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, thay đổi ngữ khí nói :

- À, Nhạc tướng công vẫn còn chưa nói lần này đến Qua Châu để làm gì?

- Tại hạ chỉ thuận đường đi ngang qua đấy thôi, định sang sông đi Trấn Giang.

Trúc Thu Lan nhíu mày hỏi :

- Tướng công là người của Trấn Giang ư?

Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu :

- Không, tại hạ đến Trấn Giang là có chút chuyện.

Trúc Thu Lan thở dài một hồi nói :

- Từ khi chuyện thanh bảo kiếm Trinh Cô kiếm xuất hiện, không biết bao nhiêu võ lâm cao thủ đổ dồn về Qua Châu, tướng công võ công tuy cao, thế nhưng quyết cũng không phải là đối thủ của Hắc Hổ Thần. Nếu Nhạc tướng công quả thực chỉ muốn qua sông đi Trấn Giang, thì cũng không cần trở lại Qua Châu.

- Lời cô nương nói rất đúng... Thế nhưng...

Nói đến đó thì ngừng lại, thần sắc tỏ ra lúng túng.

Trúc Thu Lan cũng nhận ra sắc diện của chàng, thầm nghĩ chàng ta lần đầu hạ sơn hành cước, nên đường xa không quen, bèn cười nói đỡ lời :

- Ở đây cách Trấn Châu cũng không xa, ở đó có một bên tàu có thể qua sông, sau đó từ Hạ Thục đến Trấn Giang rất gần.

Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy liền ôm quyền thi lễ nói :

- Đa tạ cô nương chỉ bảo.

Trúc Thu Lan nhoẻn miệng cười tươi nói :

- Con người họ Nhạc ngươi mới đa lễ nhé. Đi, tôi sẽ đi cùng.

- Ái, điều này... Tại hạ không dám.

Trúc Thu Lan nghe vậy bật cười thành tiếng :

- Xem! Chỉ vừa nói một câu mà tướng công đã tự ái sao? Không biết đường thì người ta dẫn đường cho, có gì mà lại không dám chư?

Nói rồi nàng khoát tay thân mật thấp giọng :

- Nào, tướng công đi thôi.

Vẫn hai chữ tướng công thế nhưng lần này thoát ra khỏi miệng nàng nghe âu yếm ngọt ngào, không thể nhìn rõ má nàng ửng hồng lên như mận chín.

Tướng công, bình thường nói ra tự nhiên cũng chỉ là lời khách khí tôn trọng đối phương, nhưng tận nghĩa sâu xa hơn còn có nghĩa là phu quân đó mà.

Buột miệng nói rồi, nàng cúi đầu bước đi.

Nhạc Tiểu Tuấn vốn dĩ vô tình không nghĩ đến, nên chỉ việc rảo bước theo chân nàng.

Đi được một hồi, Nhạc Tiểu Tuấn lên tiếng hỏi :

- Trúc cô nương, từ đây đến Trấn Châu còn xa không?

Trúc Thu Lan đưa tay chỉ về phía trước nói :

- Ở phía trước kia rồi, một dãy đen lù lù kia chính là tường thành. Nếu chỉ cần qua sông thì không cần phải vào thành, bến tàu nằm ở bên ngoài thành.

Nhạc Tiểu Tuấn nhìn theo tay nàng, quả nhiên đã thấy trong màn đêm nhờ nhờ một dãy đen chạy dài, từ đó thoạt ẩn thoạt hiện có ánh đèn chiếu sáng.

Đi thêm một quãng nữa, Trúc Thu Lan bỗng dừng bước, quay đầu ngưng mắt nhìn chăm vào mặt chàng nói :

- Từ đây chỉ còn không đầy ba dặm đường nữa là đến bến tàu, “tiễn quân thiên lý chung tất nhất biệt” tôi còn phải đi tìm gia mẫu, không tiễn chân tướng công thêm nữa được.

Nhạc Tiểu Tuấn chấp tay thi lễ cảm kích nói :

- Đa tạ cô nương tống tiễn, tại hạ...

Trúc Thu Lan cắt ngang lời chàng, giọng thoáng chút hờn dỗi :

- Xem kia, lại thế. Nhưng ta tiễn chân chẳng lẽ cần một lời cảm tạ hay sao chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người “à” lên một tiếng, nhất thời không nói được một tiếng nào.

Trúc Thu Lan hễ cứ nhìn bộ mặt ngơ ngẩn của chàng thì không nhịn được bật cười khúc khích, rồi đôi môi mấp máy tựa hồ như còn có lời gì muốn nói thêm, nhưng chung quy cũng vẫn không nói ra được.

Hai người cứ nhìn nhau trong bóng đêm, một hồi nàng lí nhí trong miệng :

- Nhạc tướng công, tôi muốn... Tặng tướng công một vật...

Nhạc Tiểu Tuấn chừng như cũng nhận ra chút không bình thường trong thần thái ngữ khí của nàng, ấp úng thốt lên :

- Cô nương...

Trúc Thu Lan đã lấy từ trong lẵng trúc ra một vật, chính là thanh nhuyễn kiếm cuốn tròn.

- Nhạc tướng công là người đọc sách vốn không mang binh khí, như vậy càng tốt, tránh bị người chú ý nhiều. Thanh nhuyễn kiếm này tuy không phải là danh kiếm bảo khí, thế nhưng đao kiếm bình thường thì chém đứt dễ như chơi. Nó được luyện từ một loại thép đặc biệt, bình thường không dùng thì cuộn lại cất vào thắt lưng rất gọn, tướng công mang theo rất tiện, tôi xin tặng...

Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy thì lắc đầu nói :

- Tại hạ thực không dám nhận, thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh.

Trúc Thu Lan lại tỏ vẻ không vui :

- Tôi còn chưa nói hết, thanh nhuyễn kiếm này vốn là do mẹ tôi thâu được từ một tay hắc đạo giang hồ, tôi thấy hay hay mới giữ lại trong người, nhưng sử dụng nhuyễn kiếm cần phải có một bản lĩnh tương đương. Tối đã nhiều lần dùng nhưng chẳng được như ý mình. Vừa rồi thấy tướng công dùng kiếm thực là tự phụ tự đắc, lần này xem như là “bảo kiếm tặng hiệp sĩ”, cũng coi như là tôi tìm cho nó một người chủ, tướng công chớ nên khách sáo.

Nhạc Tiểu Tuấn một mực không chịu nhận, từ chối khéo :

- Binh khí tùy thân của cô nương, tôi lẽ nào dám nhận?

Trúc Thu Lan trố mắt nhìn chăm vào mắt chàng, giọng nàng giận hờn thực sự :

- Con người họ Nhạc ngươi mới cố chấp làm sao? Chúng ta bỉ thử hữu duyên tương ngộ, coi như... Ài...

Nói đến đó nàng chẳng thể thốt được tiếp, thở dài một hồi rồi hạ giọng nói tiếp :

- Nếu tướng công coi tôi như bằng hữu, thì nhận kiếm này, trong lẵng trúc tôi còn một vật khác

Nhạc Tiểu Tuấn vẫn lắc đầu từ chối :

- Không, cô nương...

Trúc Thu Lan thấy chàng cố chấp không chịu nhận, bất giác “hừ” một tiếng, ấm ức nói :

- Sao vậy chứ? Người ta đã đem ra tặng, lẽ nào còn lại cất trở vào.

Nói đến, bỗng nàng chụp lấy tay Nhạc Tiểu Tuấn dụi nhanh cuộn kiếm vào tay chàng, vội nói :

- Cất đi, có người đến.

Dứt lời, quay đầu phóng chân bỏ chạy thật nhanh.

Nhạc Tiểu Tuấn vốn thật thà, bất ngờ nghe vậy thì quay đầu nhìn, nhưng nào có ai đến đâu? Khi quay lại thì thanh kiếm cuộn tròn đã nằm gọn trong tay, còn bóng dáng Trúc Thu Lan thì chẳng còn thấy đâu nữa.

Đến lúc này chàng mới hiểu ra cô ta chỉ lừa vậy để trao kiếm cho mình, trong màn đêm tĩnh mịch giữa cánh đồng hoang vắng chỉ còn lại mình chàng, mắt trông theo hướng Trúc Thu Lan vừa chạy, chàng chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Đồng thời, lúc này chàng cũng hiểu lý do tại sao nàng không tiễn chân chàng đến tận bên tàu mà chỉ dừng lại ngay nơi hoang vắng này.

Không nói cũng biết, bến thuyền có ánh đèn, có ánh đèn tất có người, có người tất chẳng tiện để bày tỏ tấm lòng mình vậy.

Chàng đứng lặng người trong làn gió đêm mát rượi, bàn tay chàng vừa rồi được bàn tay ngọc của nàng nắm vào giờ vẫn tựa hồ như lưu lại một chút hơi ấm và hương thơm thoang thoảng. Ôi bàn tay khuê nữ.

Không biết chàng đứng lặng người qua bao lâu, ý thức thì bảo chàng nên chạy theo nàng, nhưng tự nhiên sao đôi chân chàng lại chôn cứng trên đất, không còn tuân theo sự sai khiến của ý thức nữa.

Ài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.