“A a a --- Hoàng thượng, nô tài không dám trêu chọc Xu Tu nghi, mong người thứ tội. Người tự mình làm đi.”
Lý Hoài Ân trực tiếp đào ngũ, hắn ở trên lưng ngựa bị xóc nảy đến thê thảm nhưng cũng không quên thỉnh tội với Hoàng thượng, chỉ là giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, hơn nữa còn bị tác động do ngựa chạy nên nghe không được rõ ràng lắm.
Tề Ngọc không kiên nhẫn nhấc màn xe lên, liếc mắt nhìn bóng dáng giục ngựa lao như bay của Lý Hoài Ân, hắn không tránh khỏi khẽ nhíu mày, bất mãn mà “hừ” một tiếng.
Lý Hoài Ân này thật ngu ngốc đến đáng chết, từ sau khi Hoàng thượng đăng cơ, cơ hồ hàng năm đều phải ra ngoài đến sơn trang để tránh nóng, thế nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn lại tiến bộ vô cùng chậm chạp. Từ không thể lên lưng ngựa trở thành bị ngựa cưỡi như hiện giờ.
Thật là yếu kém.
“Dừng xe.”
Tề Ngọc không thể kiên nhẫn thêm nữa, hắn quát một câu, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Đội ngũ đông đúc nối dài uốn lượn như một con rồng đi theo phía sau cũng lục đục dừng lại, tất cả đều cho rằng Hoàng thượng có gì phân phó.
Chỉ thấy nam nhân mặc một thân thường phục màu đen từ trên xe ngựa nhảy xuống, sải bước nhanh về phía sau.
Lý Hoài Ân bị con ngựa đang cưỡi lôi đi mất, đương nhiên bên cạnh sẽ có nội giám khác thay thế đuổi theo.
“Hoàng thượng, người muốn cái gì, nô tài tìm cho người”. Nội giám kia biết vừa rồi Hoàng thượng không được cưỡi ngựa nên hiện giờ trong lòng đang cố nén giận, vì thế giọng nói cũng ép xuống đến cực kỳ nhỏ, cả người cũng toát ra vẻ cẩn thận.
Tề Ngọc không kiên nhẫn phất phất tay, thầm nghĩ một người, hai người, tất cả đều là phế vật, liền lạnh giọng: “Trẫm tự mình tìm.”
Hai người Thẩm Vũ và Thẩm Kiều ngồi chung một chiếc xe ngựa, hai tỷ muội vốn đã không gần gũi, lại thêm lần trước Hoàng thượng xử trí Thẩm Kiều ở Cẩm Nhan điện, bây giờ hai người ngồi đối mặt nhau càng cảm thấy khó xử. Huống hồ đối mặt với Thẩm Vũ thịnh sủng như thế, ý nghĩ ghen ghét trong lòng Thẩm Kiều càng trỗi dậy, nên cũng không muốn để ý đến.
Khi không khí an tĩnh, Thẩm Vũ cảm thấy thời gian quá dài, nên lặng lẽ vươn tay vén một góc màn che lên, lúc này lập tức nhìn thấy Hoàng thượng mang sắc mặt âm trầm đi về phía này.
Thẩm Vũ có chút sửng sốt, bản năng mách bảo nàng lập tức buông xuống màn xe, giống như trẻ con làm sai chuyện bị bắt quả tang vậy, trong lòng còn mang theo vài phần kinh hoảng.
“Xoạt”, màn xe đột nhiên bị người xốc lên, khuôn mặt không mấy kiên nhẫn của Hoàng thượng hiện ra rõ ràng.
“Trốn cái gì mà trốn, thấy trẫm đi tới còn không vén màn lên.” Hắn lạnh lùng oán giận một câu, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy bên trong xe ngựa có hai người, cả hai đều đang ngây ngốc nhìn hắn.
Tề Ngọc không tránh khỏi bực bội mà “hừ” một cái, vội vươn tay nắm tay của Thẩm Vũ kéo ra bên ngoài.
“Hoàng thượng!”
Thẩm Kiều ở bên cạnh khẽ kêu lên lại gặp một cái trừng mắt của Tề Ngọc, lạnh lẽo và âm trầm, nàng ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Một mình nàng ngồi trong xe ngựa đi, trẫm ngồi một mình có chút nhàm chán, mượn Xu Tu nghi dùng một chút.” Hắn không kiên nhẫn ném ra một câu, tuy lời nói vô cùng khách khí nhưng mà ngữ điệu lại không có nửa phần thương lượng, đã trực tiếp nửa kéo nửa ôm Thẩm Vũ xuống xe.
Màn xe lại lần nữa được người khác buông xuống, Thẩm Kiều trơ mắt nhìn ra ngoài, Hoàng thượng đang kéo tay Thẩm Vũ bước nhanh về phía chiếc xe ngựa dẫn đầu. Vốn tâm trạng của nàng cũng không tệ, bỗng nhiên nổi lên vài phần bực bội và uất ức. Đều là phi tần, sao Hoàng thượng người chỉ muốn mượn Xu Tu nghi là như thế nào? Trên xe này còn có một Kiều Tu dung mà. Đương nhiên thanh âm oán giận của nàng ta cũng không có người nào nghe thấy được.
Cho đến khi Tề Ngọc cầm lấy bàn tay trơn bóng mềm mại của Thẩm Vũ, nỗi bức bối từ đáy lòng của Tề Ngọc bỗng giảm bớt đi vài phần. Hắn không kiềm được mà thở nhẹ ra một hơi, âm thầm nghĩ, hay cho Thẩm thị A Vũ, ngoài thị tẩm, lại còn có thêm công dụng nào mới ư?
Hai người bọn họ tay nắm tay đi đoạn đường này, đương nhiên không ít người nhìn thấy. Tận đáy lòng của mỗi người đều chỉ có thể cảm thán Xu Tu nghi mệnh tốt, Hoàng thượng không thể rời khỏi một khắc, ngồi trên xe mà thôi, còn phải cất công tự mình đi đón.
Minh Tâm cùng Minh Âm cũng đi theo phía sau, tất nhiên là Thẩm Vũ đi đến nơi nào, thì bọn họ cũng phải theo đến nơi đó.
Minh Âm nhìn Hoàng thượng đi từng bước lớn, Thẩm Vũ lảo đảo nghiêng ngả chạy theo phía sau, nàng thầm nghĩ có phải Hoàng thượng còn chưa cai sữa hay không? Xem Thẩm Vũ như bà vú, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh. Thật là, trời nóng như vậy, bọn nô tài, nô tỳ đều bị ngược đãi thành cẩu, được chứ! Các vị là chủ tử muốn tìm đường chết mà.
Các vị yêu đương không thể biểu hiện bình thường một chút sao.
Thẩm Vũ cúi đầu nhìn mu bàn tay nam nhân, bên tai còn vọng lại lời của hắn vừa nói. Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hắn buồn chán đến nỗi muốn nàng qua làm bạn, không thể nói tốt hơn được sao? Thế nào cũng phải biến nàng thành đồ vật mới chịu.
Nàng nghĩ như vậy, liền nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay Tề Ngọc. Nam tử đang bước nhanh ở phía trước nhận ra lòng bàn tay có chút khác thường, đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn về phía nàng, đánh giá nàng một lượt rồi nói: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hả?”
Thẩm Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nở cười dịu dàng, khẽ trả lời: “Không, chỉ là chân thần thiếp hơi đau, di chứng thả diều ngày đó để lại.”
Nàng vốn định trêu đùa hắn một chút nên nói rất chậm, giọng nói mang theo vài phầnlàm nũng.
Nào ngờ nam nhân kia lập tức xoay người, chặn ngang người nàng, bế lên.
Hắn không còn kiên nhẫn, thậm chí ném cho nàng cái nhìn khinh bỉ, lạnh giọng nói: “Phải nói như thế nào đây, nàng chính là yêu tinh phiền toái chuyển thế. Đừng tưởng rằng trẫm không phải là nữ nhân thì không hiểu cơ thể của nàng. Làm gì còn đau như vậy, cũng đã qua rất lâu rồi, lần tới tìm lý do đàng hoàng đi.”
Tề Ngọc vừa nói vài câu quở trách vừa bước nhanh hơn, mấy cung nữ thái giám theo phía sau lập tức chạy chậm đuổi theo.
Minh Ngữ nhìn Thẩm Vũ thoải mái nằm trong ngực của Hoàng thượng, mà bản thân nàng lại giống như chó chạy đuổi theo phía sau, âm thầm cắn chặt răng.
Xu Tu Nghi, nụ cười trên mặt người còn thêm dụ hoặc nữa sao. Đừng có để nô tỳ nhìn thấy chứ! Có điều, cái ghế tựa Hoàng thượng kia, nhìn đúng là rất thoải mái, lại vững chắc, lại còn được miễn phí, đỡ phải đi đường. Ánh mắt Minh Âm quét qua bờ vai hữu lực của Hoàng thượng, trong lòng rút ra được một kết luận.
Động tĩnh bên này của Hoàng thượng đương nhiên khiến người ta chú ý, vào lúc Hoàng thượng bế Thẩm Vũ lên, Thẩm Kiều nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát. Nàng ta tức giận buông mạnh màn xe xuống, âm thầm cắn chặt răng. Thật là tiện tay vén màn xe, nhìn người ta ân ái mặn nồng, lập tức bị mù mắt.
Những việc này không hề ảnh hưởng đến Hoàng thượng, rất nhanh hắn đã đi đến bên cạnh xe ngựa. Đương nhiên đã có người vén màn xe lên chờ sẵn ở đó, đột nhiên Tề Ngọc giơ tay lên cao, giống như ném cầu ném nàng ngã vào bên trong xe ngựa.
Cả người Thẩm Vũ nghiêng ngã vào bên trong xe ngựa, thậm chí người bên ngoài còn có thể nghe một tiếng “rầm –“ trầm đục vang lên.
Nàng giãy giụa bò dậy, một chút ngọt ngào vừa xuất hiện trong lòng lập tức tan thành mây khói. Hoàng thượng đối xử tốt với nàng sao? Nhất định đều là ảo giác của nàng.
Ngay lập tức Tề Ngọc cũng bò lên xe ngựa, trầm giọng phân phó cho người bên ngoài: “Khởi hành.”
Xe ngựa lại lăn bánh, bánh xe cán lên mặt đường, vang lên tiếng kêu nặng nề, giữa thời tiết nóng bức này làm người ta càng trở nên bức bối.
Cuối cùng Thẩm Vũ cũng có thể ngồi dậy, xe ngựa của Hoàng thượng đương nhiên là cực kỳ rộng rãi, thậm chí đến cả bàn nhỏ, sạp ngủ nhỏ đều bày đủ một bộ. Nàng duỗi tay đè đè lên vòng eo bị đau vì ngã, có chút tức giận trừng mắt nhìn qua hắn. Có lẽ là do Tề Ngọc ôm nàng đi nên khát, hắn cầm lấy ly nước trà trên bàn, ngửa cổ ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch.
“Nhìn cái gì, ái tần dường như nặng hơn so với lần trước. Lại ăn nhiều, đến lúc trẫm muốn ôm nàng cũng không ôm nổi nữa. Khi ấy, nàng cứ chờ tiến vào lãnh cung đi.” Tề Ngọc không chút khách khí mà mỉa mai nàng vài câu, nhưng vẻ mặt không còn vẻ khó coi như ban đầu.
Thẩm Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng cầm lấy một ly trà khác trên bàn, tự mình rót một ly, cầm lên nhấp từng ngụm một.
“Nếu Hoàng thượng đã nói thần thiếp quá nặng, sao còn ôm thiếp cả một chặng đường dài qua đây?” Thẩm Vũ vẫn còn muốn dây dưa chuyện vừa rồi.
Dựa theo tính tình của Tề Ngọc, hẳn là nên trực tiếp ném nàng lại tại chỗ, làm cho nàng càng khó coi thì mới đúng.
“Rất nhiều người nhìn, lại kéo tới kéo lui, trẫm sợ nàng làm mất mặt” Tề Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, cầm lấy cuốn sách được mở một nửa trên bàn, tiếp tục cúi đầu đọc.
Thẩm Vũ lén lúc nhìn về phía hắn, nhe răng trợn mắt một lát, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của hắn đáy lòng nàng sinh ra chút buồn bực. Sống chết kéo nàng đến đây, lại chỉ để nàng nhìn hắn đọc sách thế thôi sao? Nếu nàng không đến, hắn cũng có thể đọc sách mà!
Nàng kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa, ánh mắt của Tề Ngọc cũng không rời khỏi quyển sách. Thẩm Vũ thật sự không nhịn được nữa, nàng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay hắn.
Tề Ngọc vẫn không quay đầu lại, hắn duỗi tay chỉ chỉ về phía bên trái, trầm giọng nói: “Ở đó có không ít sách thích hợp để nàng đọc, toàn bộ đều là nói về việc chơi đùa của trẻ con, nàng có thể chọn mấy quyển tự mình đọc.”
Thẩm Vũ vừa nghe hắn nói thì đã không có hứng thú gì với chồng sách trong góc xe ngựa kia. Nàng ngồi phát ngốc một lát, cuối cùng không còn cách nào khác đành chấp nhận dịch qua bên kia nhìn một chút.
Nàng thuận tay cầm sách lật xem thì lập tức cảm thấy toàn thân không khỏe.
Ha ha, Tam tự kinh! Ba trăm câu thơ! Hai trăm câu đồng dao dân gian!
Tề Ngọc, ta chơi chết ngươi! Ngươi lấy nữ nhân ngủ cùng ngươi mỗi ngày nuôi dưỡng thành nữ nhi luôn sao.
“Hoàng thượng!”
Không bùng nổ trong sự trầm mặc, thì ở trong sự trầm mặc mà nhảy tường. Nơi này không có tường cho nàng nhảy, nàng chỉ có thể đánh bạo đi quấy rối Hoàng thượng.
Nam nhân đang nghiêm trang đọc sách, nghe thấy tiếng kêu to không còn mấy kiên nhẫn của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên thành ý cười, lập tức khép lại sách trên tay rồi nhìn về phía nàng vẫy vẫy tay.
“Thật là không có cách nào với nàng. Không thể tự mình đọc Tam tự kinh sao? Tới đây, trẫm đọc cùng nàng.”
Hắn vẫn luôn cho rằng do hoàn cảnh lớn lên của Thẩm Vũ có chút khắc nghiệt, nên mới nuôi ra người có tính tình khiếm khuyết như vậy. Chắc chắn là chưa từng có ai ở bên cạnh cùng đọc Tam tự kinh với nàng.
Đây là thời khắc quan trọng cần trải qua trong cuộc sống, có thể nuôi dạy ra một người vừa hiểu biết rộng vừa đầy đủ lễ nghĩa, tuy rằng hắn cũng chưa từng được trải qua. Nhưng hắn không ngại, hắn sẽ cùng Thẩm Vũ theo đuổi cuộc sống tốt đẹp.
Thẩm Vũ ném thẳng quyển sách vào mặt hắn, nhất định là trong đầu Hoàng thượng lại bị bệnh tâm thần mới nào rồi. Nếu không sao hắn lại có cái tư tưởng như vậy.
Nam nhân mang theo ý cười thiếu đòn khẽ nghiêng đầu tránh quyển sách do nàng tập kích. Hắn nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hiện tại hắn không thể tức giận, chỉ có thể dùng những thứ khác dụ dỗ nàng.
“Được rồi, nếu A Vũ không muốn đọc Tam tự kinh, vậy trẫm cùng nàng chơi thứ khác. Hát đồng dao thì như thế nào? Tuy rằng trước đây trẫm cũng chưa từng hát qua…” Hắn vừa nói vừa từ từ dịch người qua ngồi bên cạnh Thẩm Vũ, lấy tập ‘Hai trăm câu đồng dao dân gian’’ từ tay nàng, nhỏ nhẹ nói liên miên.