Vân Khê vừa nghe Thẩm Vũ nói thì biết mình có hi vọng, khuôn mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng. Nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu, thấp giọng nói: “Nô tỳ tạ ơn Tu nghi giữ lại!”
Giọng nói của nàng chứa chút vội vàng và kích động, giống như biết được một tin vui rất lớn. Nàng dập đầu liên tục, dáng vẻ thất thố này so với sự bình tĩnh lúc trước khác nhau như trời với đất.
Thẩm Vũ nghe âm thanh "cộp cộp" trầm đục thì đủ thấy được Vân Khê đã dùng mấy phần lực để dập đầu.
“Tất cả còn phải xem biểu hiện của ngươi, mới quyết định có điều ngươi tới Cẩm Nhan điện hay không!” Thẩm Vũ lạnh lùng chặn đứng động tác dập đầu của Vân Khê, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Vân Khê không đứng dậy, vẫn quỳ gối ở nơi đó, nghe những lời của nàng, gương mặt trái lại mang theo vài phần vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Tu nghi xin cứ việc phân phó, nô tỳ sẽ dốc hết sức lực làm việc!”
Thẩm Vũ nhìn người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra ý cười lạnh. Cả người Vân Khê đều hiện lên vẻ vui sướng, nét mặt cho thấy sự trung thành và tận tâm.
“Kỳ thật cũng không có khó gì, dược liệu do thái y kê phần lớn đều do Tư Dược ti phối ra, không bằng ngươi thay dược liệu của Thẩm Kiều, bỏ thêm mấy vị thuốc, ngươi thấy thế nào?” Thẩm Vũ bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không hề gợn sóng bất kinh, không hề có dao động gì.
Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, bầu không khí trở nên quỷ dị. Vân Khê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía nàng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, giống như là gặp phải quỷ vậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khủng hoảng.
Minh Tâm và Minh Âm bên cạnh cũng ngơ ngẩn nhìn Thẩm Vũ, trái tim đập nhanh hơn. Khi còn ở hành cung Xu Tu nghi đã nói qua, không muốn mạng của Thẩm Kiều, nhưng còn dược liệu này là sao đây.
“Nàng ta sẽ bị biếm vào Lãnh cung, nếu như chết thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ phái người điều tra!” Khuôn mặt Vân Khê tái nhợt, ngữ khí vội vàng.
Mưu hại Thẩm Kiều, tất nhiên nàng không dám.
Thẩm Vũ phì cười, biểu hiện lạnh lùng bức bách vừa rồi đã biến mất sạch sẽ, nháy mắt chuyển thành ý cười thân thiết, nàng ôn nhu nói: “Vân Khê, ngươi đang nghĩ gì vậy. Thẩm Kiều chính là thân tỷ tỷ của bổn tần, sao bổn tần có thể hại tỷ ấy. Cho dù giữa chúng ta có thù oán, cũng sẽ không muốn mạng của tỷ ấy, ta chỉ muốn kêu ngươi thêm mấy vị thuốc mà thôi. Không phải muốn mạng người, mà là để tỷ ta lâu khỏi một chút, chịu tội nhiều hơn một chút!”
Thẩm Vũ giải thích như vậy, Vân Khê vốn đang kinh hoảng thất thố giờ đã trấn định đôi chút. Dù sao những chuyện Thẩm Kiều gây ra sớm đã truyền khắp toàn bộ hành cung, Thẩm Vũ muốn tìm nàng ta tính sổ cũng là trong dự kiến.
Vân Khê nâng ống tay áo lên, chậm rãi lau mồ hôi lạnh trên thái dương, vẻ mặt hoảng sợ từ từ tiêu tán, rồi cẩn thận nghiêm túc trở lại, khẽ nói: “Tu nghi muốn thêm mấy vị thuốc nào, nô tỳ sẽ xuống tay làm.”
Thẩm Vũ duỗi tay vén búi tóc, khuôn mặt hiện ý cười ngọt lịm, nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Ví dụ quan mộc thông, tế tân vậy. Bổn tần đối với dược liệu cũng không hiểu lắm, ngươi xem làm sao thì làm. Vân Khê thông minh như thế, nhất định biết ý tứ của bổn tần, vậy chuyện dược liệu này giao cho ngươi!”
Thẩm Vũ vừa nói xong thì Vân Khê dần khôi phục sắc mặt, thái độ bình thường, rồi lại mất đi huyết sắc lần nữa. Hai loại dược liệu Thẩm Vũ nêu ra đều có chứa độc tính, quả thực là có thể cho vào trong phương thuốc, nếu số lượng vừa phải có thể cứu mạng người, nếu dùng nhiều thì chính là độc dược mãn tính.
Minh Âm và Minh Tâm cũng không hiểu dược lý, tất nhiên không biết hai vị thuốc Thẩm Vũ nói có tác dụng gì. Nhưng nhìn Vân Khê bị dọa thành như vậy cũng có thể đoán được không phải thuốc tốt gì.
Thẩm Vũ thấy Vân Khê chậm chạp không dám nói tiếp, khuôn mặt lộ ra ý cười như đã dự đoán từ trước, nhìn về phía Minh Tâm khẽ nói: “Minh Tâm, lấy chút bạc thưởng cho Vân Khê, đa tạ nàng ấy giúp bổn tần đưa vớ chân trở về!”
Minh Tâm nghe phân phó, lập tức đi lên trước, từ ống tay áo móc ra một thỏi bạc, bỏ vào trong lòng bàn tay Vân Khê.
Vân Khê vẫn quỳ trên mặt đất, duỗi tay đẩy tay Minh Tâm ra, thỏi bạc kia liền rơi xuống đất.
“Nô tỳ nguyện ý, có thể phân ưu với Xu Tu nghi, là phúc phận của nô tỳ!” Vân Khê lại dập đầu vang dội một lần nữa, nói năng có khí phách, vẻ mặt từ từ trở nên kiên định hơn.
Thẩm Vũ phất phất tay, ý bảo Minh Tâm trở về. Vân Khê có thể đáp ứng chuyện này khiến nàng hơi ngoài ý muốn, hơi nhướng nhướng mày.
“Được rồi, tất cả còn phải xem biểu hiện của ngươi.” Thẩm Vũ cười khẽ nói một câu, vẻ mặt trước sau ôn hòa không hề tức giận.
Vân Khê từ từ đứng lên, hành lễ với Thẩm Vũ, sau đó khom lưng lui ra ngoài.
Đợi người đi xa, sắc mặt chủ tớ mấy người mới dần dần sinh ra biến hóa. Minh Tâm và Minh Âm đều vẻ mặt khó hiểu, Minh Tâm càng nôn nóng hơn, vội vàng nói với Thẩm Vũ: “Tu nghi, người cũng chưa điều tra thân thế nàng ta mà đã để cho nàng ta đi đầu độc Thẩm Kiều sao? Việc này cũng quá mạo hiểm rồi! Nếu đến lúc đó truyền tới tai Hoàng thượng, thật không biết sẽ trừng trị người ra sao nữa!”
Hiện tại Minh Tâm vô cùng lo lắng, cả người đều khó chịu, vì lo lắng cho Thẩm Vũ, lời nói trong miệng lúc nói ra có chút không đúng mực.
Thẩm Vũ cũng không để bụng, trên mặt ngược lại mang theo ý cười sung sướng, nhìn thấy Minh Tâm sốt ruột như vậy, nhỏ giọng trấn an: “Đừng sốt ruột, cơ bản ta đã định hạ thuốc mê hoặc độc dược mãn tính với Thẩm Kiều ở hành cung. Mà chuyện này lại có người khác làm, cớ sao ta lại không đồng ý? Giờ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi! Huống hồ nếu Vân Khê thất bại, cũng không trách tội lên đầu bổn tần đâu!”
Thẩm Vũ nói xong thì khẽ cười ra tiếng, tất nhiên hôm nay nàng vô cùng vừa lòng vì có người tự tới cửa.
Thẩm Kiều ám toán nàng như thế, nàng sẽ không để Thẩm Kiều được tốt hơn. Nếu phải giữ mạng ở hành cung này, vậy thì chỉ cần để thoi thóp là được, cho dù là thuốc mê hay độc dược mạn tính, đều có thể sử dụng.
Ban đầu muốn thực hiện kế hoạch này, nhất định phải mua chuộc được thái y hoặc là cung nữ ở Tư Dược ti. Hiện giờ lại có sẵn nên cũng không cần phải trong sạch! Cho dù đến lúc đó Vân Khê bị bắt, nếu khai ra Thẩm Vũ cũng không có người tin.
Loại việc hạ độc này, tất nhiên phải tìm người thân tín bên cạnh làm, ủy nhiệm một cung nữ không quen biết, có thể sao? Phàm là người có đầu óc, đều sẽ không tin lời nói của Vân Khê.
“Nếu Vân Khê làm được, Tu nghi thật sự sẽ điều nàng ta tới đây sao?” Minh Âm vẫn luôn im lặng lại mở miệng hỏi, lòng đầy hiếu kỳ.
Ý cười trên mặt Thẩm Vũ ngừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Minh Âm, trên mặt hiện lên vài phần giảo hoạt, nhẹ nhàng nhún vai, nói nhỏ: “Sao có thể? Ngươi nghĩ bổn tần dễ bị gạt hả! Nàng ta hạ độc cũng dám làm, chỉ một lòng muốn tới bên người bổn tần, chắc chắn là có âm mưu lớn hơn nữa. Đặt nàng ta ở bên người, ta chỉ sợ cuộc sống thường ngày khó yên!”
Thẩm Vũ không hề che giấu ý tưởng xấu xa vô sỉ ở đáy lòng, biểu đạt vô cùng ngắn gọn sáng tỏ ý nguyện của nàng. Giọng điệu vô cùng đương nhiên, không hề có chút áy náy nào.
Trong lòng Minh Âm và Minh Tâm ngầm hiểu, nhìn nhau một cái, ăn ý ngậm chặt miệng, không ai lên tiếng.
Ha hả, Xu Tu nghi, thành ngữ "qua cầu rút ván" chính là để dùng cho người đấy!
Sau khi an tĩnh một lát, Minh Tâm vẫn không yên tâm, đôi mày trước sau cũng không thả lỏng, cuối cùng nàng nghĩ tới chuyện xấu nhất, ngữ khí có chút ỉu xìu: “Vạn nhất nếu là người của Hoàng thượng thì sao?”
Nàng ấy vừa nói ra, hai người còn lại xoay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như có thể giết người. Thẩm Vũ và Minh Âm cực kỳ ăn ý, trăm miệng một lời nói: “Không có khả năng!”
Tề Ngọc nhàm chán như vậy sao? Nếu chuyện này đã bị hắn biết, thì xét theo tính tình hắn, lúc hắn ấn chân cho Thẩm Vũ, động tác sẽ không mềm nhẹ như vậy, càng sẽ không cẩn thận. Chỉ sợ hắn hận tới mức muốn chặt đứt hai cái đùi của nàng rồi nhỉ?
Thậm chí Thẩm Vũ có thể đoán được Hoàng thượng sẽ trào phúng nàng ra sao, ái tần, ai kêu nàng làm vậy! Nếu muốn bản thân bị thương như vậy, thì hai cái đùi cũng không cần đâu!
Thẩm Vũ vừa nhớ tới, không khỏi run rẩy hai lần. Chuyện này nhất định không thể để Hoàng thượng biết, nếu không nhất định nàng sẽ chết cực thảm.
Minh Âm lại là một dáng vẻ nhe răng trợn mắt, giống như muốn nhào lên đánh nhau với Minh Tâm. Nếu Hoàng thượng điều người tới đây, lại không thông báo với nàng, như vậy có nghĩa Minh Âm, nô tài trước đây của Long Càn Cung đã thất sủng. Hoàng thượng không hề tín nhiệm nàng!
“Gần đây hãy coi chừng mấy tiểu cung nữ, không ai được thường xuyên tiếp xúc quá mức với người cung khác, tránh cho lại bị tính kế. Bổn tần đã thành như vậy, nếu ai bị ám toán thì bổn tần cũng không cứu được!” Khuôn mặt Thẩm Vũ nghiêm túc, đắn đo cao giọng dạy bảo.
Hai người Minh Âm cũng chỉ đành liên tục gật đầu đồng ý, sau khi lăn lộn tới lui, khi Hoàng thượng trở về dùng bữa tối, mới mang đến mấy tin tức.
Cách đây không lâu Hoàng thượng mới hạ chỉ, trục xuất mấy quan lại ở Lạc Dương. Trong đó có một quan viên tòng tứ phẩm, trực tiếp bị soát nhà, điều tra ra không ít chứng cứ phạm tội, cả nhà lưu đày. Đương nhiên người xui xẻo này, chính là người mấy ngày trước đã liên hệ với Thẩm Kiều.
Vì chân Thẩm Vũ bị thương thành như vậy, nên Hoàng thượng không dám cùng giường với nàng nhưng lại không muốn tách ra ngủ, nên sai người dọn một chiếc giường đặt ở nội thất.
Hội hoa tổ chức thất bại, hơn nữa quan lại Lạc Dương không ít người chịu liên lụy, đã nhiều ngày không còn ai dám tới phiền nhiễu Hoàng thượng. Tề Ngọc mừng khi được thanh nhàn, mỗi ngày rút ra hai canh giờ phê duyệt tấu chương, còn lại thì ở cùng Thẩm Vũ.
Có khi giúp nàng xoa bóp chân, có khi lại đi lục tung tìm một ít sách dành cho trẻ con, nằm trên giường đọc cùng Thẩm Vũ, ngẫu nhiên còn trao đổi một ít tâm đắc.
“A Vũ, nàng nhìn câu này ‘Dung lên bốn, biết nhường lê’, từ nhỏ trẫm đã cảm thấy những lời này là sai.” Tề Ngọc dựa vào eo Thẩm Vũ, tư thế nằm thẳng, hắn nhẹ nhàng giơ quyển sách trên tay lên, ngón tay chỉ vào câu kia cho Thẩm Vũ nhìn, vẻ mặt lộ ra vài phần bất mãn.
Thẩm Vũ đã mơ màng sắp ngủ, nhìn Tam Tự Kinh hơn nửa canh giờ. Càng xem nàng càng cảm thấy, mình so sánh với danh sĩ đại gia, quả thực đúng là một người thất bại, đầu óc toàn tư tưởng hại người, đẩy bản thân vào con đường luôn đề phòng người khác.
Bây giờ nghe Hoàng thượng lại muốn phát biểu cao đàm khoát luận[2], nàng mở mắt ra trước, còn buồn ngủ mà nhìn qua. Chữ trên sách có chút mơ hồ, nàng không ngừng nháy mắt, mới miễn cưỡng nhìn rõ ràng câu nói kia.
[2] cao đàm khoát luận: bàn luận về những vấn đề cao cả. Bàn luận thanh cao, thú vị, không câu thúc.