Tiến Công Sủng Phi

Chương 246: Kết cục của Giai Tần (2)



Edit: Cảnh Phi.

Beta: Rine Hiền phi.

Hai người ngã lên giường, dây dưa với nhau như thiên lôi dẫn địa hỏa vậy, trong phòng lại lần nữa vang lên âm thanh rên rỉ mềm mại, cảnh xuân kiều diễm.

Hai vị Hoàng tử được bà vú dẫn ra ngoài, Minh Âm và mấy cung nữ ở bên ngoài trải chiếu lên mặt đất, hai đứa nhóc này ngồi yên ở trên đấy chơi đùa. Không thể không nói, trong mùa hạ nóng bức này, bất kể là hai người lớn đang ở trong nội điện hay là hai đứa trẻ ở bên ngoài đều chơi đến vui vẻ, một nhà bốn người vô cùng thích ý.

Hậu cung Đại Tần lúc này, bên trong một tòa cung điện đang chìm vào không khí khẩn trương giằng co. Rất nhiều cung nhân bao quanh cung điện, một nhóm phi tần do Hứa Khâm dẫn đầu, yểu điệu lượn lờ đi tới, một đám người khuôn mặt tươi cười, mặt mày như gió xuân, giống như là tới cửa chúc mừng vậy.

Chẳng qua người trong toàn bộ hậu cung đều biết, bọn họ cũng không phải tới chúc mừng, mà là tới đòi mạng!

Lưu Di an vị ngồi trên chủ vị ở ngoại điện, nhìn thấy những người đó tiến vào, không có bất kì động tác và biểu cảm nào, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài, dường như đã hoàn toàn trở nên ngu dại.

Hứa Khâm vừa tiến đến lập tức nhìn thấy bộ dạng đen đủi này của nàng ta, đôi mày liễu nhíu chặt lại. Biểu hiện không kiên nhẫn trên mặt càng thêm rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Giai Tần cũng không có ý tốt.

“Ai da, Lưu Di, ngươi thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, nơi này có nhiều người phân vị cao hơn ngươi như thế, vậy mà ngươi không đứng lên hành lễ sao?” Hứa Vi Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, không khỏi cười khẩy lên tiếng, giọng nói đầy ý trào phúng.

Lưu Di vẫn không có bất kì phản ứng nào, mắt nhìn về phía trước, thân thể không nhúc nhích, giống như một lão tăng ngồi thiền.

Hứa Khâm toét miệng cười, nàng tùy tiện chọn một cái ghế ngồi xuống, không hề liếc mắt nhìn Lưu Di, nói với những phi tần cùng đi bên cạnh: “Được rồi, nếu Giai Tần không nhiều lời vô nghĩa với chư vị, vậy mọi người cũng đừng bận tâm tình nghĩa tỷ muội, cứ dựa theo lúc trước đã bàn mà làm, có oán báo oán có thù báo thù!”

Những phi tần đó vừa nghe lời này, mặt mày tươi cười giống như vừa nhặt được bảo bối gì. Loại cảm giác hùng hổ bức bách một vị phi tần, thật sự là quá sung sướng! Nhưng tăm tối ngày thường được che giấu dưới đáy lòng, vào lúc này đã được phơi bày. Nhìn trên mặt những người đi cùng cũng mang vẻ tươi cười tàn nhẫn, trong lòng ai nấy đều cảm thấy có một loại sảng khoái vặn vẹo.

“Các tỷ tỷ tốt, mọi người ở đây đều biết ta với Giai Tần không hợp nhau, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tỏ vẻ thanh cao của nàng ta, trong lòng ta lại thấy vô cùng khó chịu. Bằng không các vị nể mặt ta, để cho ta lên trước có được không?” Hứa Vi Nhiên lập tức đứng dậy, trên mặt nàng ta có vài phần nóng lòng muốn thử.

“Được, ngươi đến đi, nhưng ta cảm thấy đợi ngươi ra tay xong rồi thì không cần đến chúng ta ra tay nữa!” Có mấy người thích xem náo nhiệt, cũng không thật sự muốn tiến lên, vì vậy mở miệng vui đùa vài câu.

Ai cũng biết Hứa Vi Nhiên chính là người duy nhất trong hậu cung biết chút công phu quyền cước, nếu nàng ta thật sự hành hạ thì không biết Lưu Di có thể kiên trì được bao lâu. Mọi người vừa nói vừa cười, sôi nổi lùi ra sau mấy bước, giống như chờ xem Hứa Vi Nhiên ứng phó thế nào vậy.

Chỉ thấy nàng ta đi chậm rãi tới trước mặt Lưu Di, trên mặt Lưu Di vẫn một dáng vẻ si si ngốc ngốc, đôi mắt không có tiêu cự, không bởi vì Hứa Vi Nhiên đến trước mặt mà lộ ra sự lo lắng.

Hứa Vi Nhiên nâng đôi tay lên, nhẹ nhàng vén ống tay áo, lộ ra một đôi tay non mềm trắng mịn. Nàng ta cúi đầu nhìn người trước mắt, loại thái độ được nhìn xuống này làm cho đáy lòng nàng ta dâng lên cảm xúc bạo ngược, điên cuồng lan rộng.

Nàng ta không chút do dự giơ tay lên, hung hăng tát xuống một cái. “Chát!” Một tiếng giòn tan, vang vọng trong điện. Thân thể Lưu Di nghiêng sang một bên, phần thân trên gục hết lên mặt bàn, trước mắt tối sầm, lỗ tai ù ù cả lên, nhất thời không phân rõ đông nam tây bắc.

Mọi người trong điện đang vui cười, toàn bộ đều sợ ngây người. Vốn dĩ các nàng chỉ ôm tâm tình xem kịch, trêu chọc vài câu mà thôi, không ngờ Hứa Vi Nhiên lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Bởi vì Lưu Di gục ở trên mặt bàn, cho nên mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ thê thảm kia của nàng ta.

Bị tra tấn hơn một tháng, sắc mặt Lưu Di đã vô cùng tái nhợt, lúc này sau khi bị đánh, toàn bộ gương mặt đều đỏ lên một mảng, lưu lại dấu bàn tay rõ ràng. Trên khóe miệng của Lưu Di cũng tràn ra một ít tơ máu, nhìn rất khủng bố. Chỉ mới là cái tát đầu tiên thôi, đã khiến cho Lưu Di khổ sở như vậy.

Hứa Vi Nhiên cũng không để ý tới phản ứng của người khác, đang đắm chìm trong sự sung sướng khi đánh người. Bởi vì cái tát mới vừa rồi dường như nàng ta đã dùng toàn lực, cho nên hiện tại bàn tay đang run rẩy, kéo theo cánh tay cũng run lên, không phải khẩn trương hay sợ hãi, mà là cảm thấy hưng phấn tột cùng.

Vì đánh Lưu Di, tâm lý của Hứa Vi Nhiên vô cùng thỏa mãn. Đại não của nàng ta còn chưa phân tích ra được nguyên nhân thì thân thể đã làm ra hành động, trực tiếp đưa tay tới kéo cổ áo của Lưu Di, khiến nàng ta ngồi thẳng lại, đối mặt với chính mình.

Hứa Vi Nhiên không có một chút do dự nào, lại giơ bàn tay lên lần nữa. “Chát!” Tiếng bạt tai vô cùng vang dội. Thân thể Hứa Vi Nhiên cũng đi theo tiết tấu của bàn tay, nghiêng trái ngã phải, hơn nữa động tác càng lúc càng nhanh, không hề có ý muốn dừng lại.

Mọi người nhìn bóng dáng của nàng ta, cảm thấy so với ngày xưa thì cường tráng hơn rất nhiều. Hứa Vi Nhiên hoàn toàn che khuất thân ảnh của Lưu Di, cho nên mọi người cũng không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Giai Tần đến tột cùng biến thành cái gì. Nhưng lỗ tai nghe rõ được tiếng bàn tay tát, hơn nữa còn thấy bóng dáng đong đưa của Hứa Vi Nhiên, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Ngay từ đầu Giai Tần bị đánh, hoàn toàn ngu người, thẳng đến khi Hứa Vi Nhiên nảy sinh ác độc tát liên tục mấy cái, nàng ta mới phản ứng lại. Hứa Vi Nhiên này thật sự điên rồi, đến tột cùng là hận nàng bao nhiêu chứ! Dựa theo tình hình này, là muốn đánh hoài, không có ý dừng.

Cuối cùng Lưu Di cũng có động tác phản kháng, đột nhiên nàng ta giơ tay lên, đẩy Hứa Vi Nhiên ra. Nào biết Hứa Vi Nhiên vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng ta, chăm chú quan sát đến động tác của nàng ta. Lưu Di vừa hơi động đậy, Hứa Vi Nhiên đã đoán được động tác tiếp theo.

Lưa Di nâng tay lên mới vừa chạm vào Hứa Vi Nhiên, thì đã bị Hứa Vi Nhiên bắt được, đột nhiên kéo lên, thuận tay hất văng một phát trên mặt đất.

Lưu Di còn chưa phản ứng lại, thân thể đã bị ngã lên trên đất. Lúc này đã là mùa hạ, trên đất còn chưa trải thảm, hơn nữa người hầu hạ lười biếng, trên sàn đã tích một lớp bụi, khi Lưu Di vừa té ngã xuống, trong không khí bay lên một ít tro bụi.

Hứa Vi Nhiên cũng không nhìn nàng ta, trực tiếp giơ chân lên đạp.

“A!” Lúc này Lưu Di kêu lên tiếng, chân Hứa Vi Nhiên vừa lúc đá vào ngực của nàng ta, dường như muốn dẫm nát nửa bộ ngực sữa, cảm giác đau đớn này lập tức lan truyền khắp lục phủ ngũ tạng.

Hứa Vi Nhiên cũng không bị tiếng la hét của Lưu Di dọa sợ, trong lòng không có chút thương xót nào, nâng chân lên đá hết sức. Lúc này Lưu Di thật sự không còn sức lực bò dậy phản kháng, nàng ta nằm cuộn tròn thân thể, đôi tay bảo vệ đầu, cao giọng thét chói tai, chịu đựng Hứa Vi Nhiên hết đá lại dẫm.

Giày thêu lưu lại một dấu chân ở trên váy sam của nàng ta, sau đó nhanh chóng không còn chỗ nào sạch sẽ nữa. Có vẻ Hứa Vi Nhiên thật sự bị nghiện, biểu cảm trên mặt giống như điên cuồng, nhìn Lưu Di ôm đầu tránh né, trong lòng được thỏa mãn, có cảm giác mình là chúa tể của Lưu Di.

Hứa Khâm nhìn dáng vẻ tàn bạo kia của Hứa Vi Nhiên, đôi mắt hơi nheo lại, sắc mặt có chút không vui. Hiển nhiên trong lòng nàng, cái vị cũng mang họ Hứa này để lại ấn tượng vô cùng không tốt. Muốn đánh muốn đá cho hả giận cũng được thôi, nhưng tự mình động thủ từ từ tra tấn người khác, còn không hề kiêng kị chút nào, quả thật đủ làm người ta kinh hoàng.

Phi tần xung quanh đã có không ít người sắc mặt tái nhợt, thầm nghĩ nếu hiện giờ người nằm trên mặt đất đổi thành chính mình, vậy thì đúng là xui xẻo, hận không thể chết ngay tức khắc, như vậy thì không cần chịu tra tấn nữa.

“Đủ rồi, kéo Nhiên Mỹ nhân ra!” Âm thanh Hứa Khâm nhẹ nhàng nâng cao, giọng điệu có chút lạnh lùng. Bàn tay trắng nõn của nàng vung lên, lập tức có mấy cung nhân tiến lên giữ chặt cánh tay Hứa Vi Nhiên, kéo nàng ta sang một bên.

Hứa Vi Nhiên hết đá lại dẫm như vậy, bản thân tự mệt đến đổ mồ hôi, màu da trắng nõn biến thành hồng nhạt. Lúc có người kéo mình ra, nàng ta còn không muốn rời đi.

Mãi đến khi nàng ta vô thức liếc mắt nhìn Hứa Khâm, lúc này mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Ánh mắt Hứa Khâm nhìn qua vô cùng lạnh lẽo, mang theo ý đánh giá, sau đó nàng nhanh chóng quay đầu đi, nhìn về phía Lưu Di đang nằm trên mặt đất. Dáng vẻ Lưu Di vô cùng thê thảm, đã không còn nhìn ra màu sắc váy sam trên người, một mảnh nhăn nhúm, khuôn mặt cũng đã hoàn toàn biến dạng.

Nàng ta vẫn cứ nằm ở trên mặt đất như vậy, không hề nhúc nhích. Hoàn toàn không có sự ngụy trang ôn hòa hay thanh cao như ngày xưa, giống như một búp vê vải nhỏ không có chút sinh mệnh nào, chờ đợi tử vong đang đến.

“Người đâu, đưa Giai Tần lên đường đi!” Hứa Khâm vung tay lên, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại. Sắc mặt càng thêm không kiên nhẫn, vốn dĩ nàng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua nếu Lưu Di còn sống, sớm muộn cũng trở thành tai họa. Nói không chừng ngày nào đó lại nghĩ ra biện pháp mới hại người trong hậu cung, lần này chỉ là dị ứng phấn hoa, cũng không biết tiếp theo có thể có người bỏ mạng hay không?

Đối với người không nắm chắc được thì biện pháp tốt nhất chính là làm cho họ vĩnh viễn nhắm mắt lại, như vậy sẽ không cách nào giở trò nữa.

Có cung nhân bưng chén thuốc đi lên, nâng nửa người trên của Lưu Di, đổ thuốc vào miệng nàng ta. Lưu Di vẫn không giãy giụa như trước, sau khi nàng ta trở thành kẻ địch của toàn hậu cung, những người này trước tiên liên thủ chèn ép và nhục nhã tinh thần nàng ta, làm cho thần trí nàng ta không được tỉnh táo, giống như cái xác không hồn vậy. Hiện giờ mọi người tụ tập tới cửa bức ép, trực tiếp ép nàng ta uống một chén độc dược, đến cả cái cớ cũng không thèm bịa ra, cũng sẽ không có nỗi lo về sau.

Sau khi Hoàng hậu nương nương hồi cung, phi tần trong hậu cung này giống như vật trang trí vậy, thiếu một hai người Hoàng thượng cũng sẽ không để ý. Nói không chừng đáy lòng còn có thể mừng thầm một phen, giúp hắn tiết kiệm phí tổn cho hậu cung!

Hứa Khâm nhìn nàng ta uống chén thuốc xong, cho lưu lại hai cung nhân nhặt xác nàng ta, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi. Mời vừa đi hai bước, Hứa Khâm như nhớ tới cái gì, giơ tay chỉ vào Hứa Vi Nhiên thấp giọng nói: “Tất cả hồi cung đi, đừng ở chỗ này tra tấn nàng ta, người đã chết rồi!”

Lời này của nàng tuy rằng là nói với mọi người, nhưng bất kể là tư thế hay là thần thái, mọi người đều biết nàng đang nói Hứa Vi Nhiên, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần cảnh cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.