“Việc này khá là trọng đại. Trang tỷ tỷ vẫn nên đợi tỷ muội chúng ta bẩm báo lại với Vương phi rồi mới có thể cho ra quyết định thỏa đáng!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Kiều trấn an, ngẩng đầu lên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nói bằng giọng điệu bình thường, tựa như vẫn chưa cảm thấy được Thẩm Kiều đang sợ hãi.
Trang phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là không hài lòng với việc nàng chen vào nói, một lần nữa công kích Thẩm Kiều: “Kiều muội muội thật khó coi, biện pháp này là do ngươi nghĩ ra, sao lại có thể đổi ý chứ. Mà thôi, là cô nương đi ra từ Thẩm Vương phủ, một người hai người đều hiếu thuận như nhau, làm chuyện gì cũng không thể rời bỏ Thẩm Vương phi, quả nhiên là mẹ cả tốt, dưỡng ra toàn là cô nương tiểu gia bích ngọc [1].
[1] Tiểu gia bích ngọc: con gái cưng ngoan ngoãn
Trang phi nói xong mấy câu này, liền nâng tách trà lên uống. Rõ ràng là ngôn ngữ sắc bén, thậm chí lời nói còn có tính công kích, nhưng nàng lại vẫn có thể bày ra bộ dáng của người bề trên.
Thẩm Vũ hơi nhíu nhíu mày, nàng cố ý nghiên đầu quay lại quan sát Thẩm Kiều. Lời nói này của Trang phi dù là trong tối hay ngoài sáng đều có ý mắng Thẩm Vương phi, dạy dỗ cô nương của Thẩm gia thành người hẹp hòi, ngay cả cái thứ nữ như nàng khi nghe thấy cũng đều không thể nhẫn nhịn được. Răng bạc một mực ám cắn Thẩm Kiều, cũng không giống như muốn bác bỏ cái gì, trái lại bên trong dường như định ra một loại quyết tâm nào đó.
“Lời này của Trang tỷ tỷ thật là buồn cười, ngyên bản vốn là nên suy tính kĩ càng sự việc. Khi mà ta mới vào cung, ngươi thường chỉ bảo ta, đi sai một bước nhầm một bước liền có thể vạn kiếp bất phục [2]. Tại sao bây giờ trái lại tính tình tỷ tỷ lại hấp tấp như vậy, không cho phép người khác suy xét một cách cẩn thận sao?” Dù sao tính tình Thẩm Kiều cũng là kiêu căng, cho dù nàng thoáng khiếp đảm Trang phi, chèn ép đến mức nàng cuống lên, nàng vẫn không nể mặt mũi mà cất lời phản bác.
[2] Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở mình được.
Quả nhiên vẻ mặt của Trang phi lúc này không dễ nhìn cho lắm, nàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trong ánh mắt cũng mang theo vài phần âm lãnh, dường như chỉ cần Thẩm Kiều nói ra lời nào trái ý của nàng, nàng liền trực tiếp làm cho Thẩm Kiều đẹp mặt.
Không khí trong nội điện nhất thời lạnh lẽo, yên tĩnh có chút dọa người. Thẩm Kiều lập tức ngặn lại sự bực bội trong lòng, xem xét thời thế mà thay bằng khuôn mặt tươi cười, ôn nhu nói: “Trang tỷ tỷ chớ giận, ta cũng chỉ là nói cho vui vậy thôi. Chỗ của Uyển muội muội ta tự nhiên là cam lòng, tất cả lấy lợi ích của thế gia làm đầu!”
Trang phi nghe nàng nói như thế, vẻ mặt mới hòa hoãn hơn một chút, cuối cùng khẽ gật đầu đáp ứng một cái, xem như là kết thúc đề tài này.
Hai người kia rất nhanh liền cáo từ rời đi, Trang phi khôi phục lại khí độ trước kia, vẫn thân thiết cười cười trước kia, hai người dắt tay nhau ra khỏi Cẩm Nhan điện.
Ngược lại Thẩm Vũ đứng cạnh một bên cửa nội điện, hơi thất thần nhìn về hướng các nàng rời khỏi. Cuối cùng vẫn là Minh Tâm khẽ gọi hai tiếng, nàng mới quay người ngồi trở lại trên ghế gỗ cạnh gốc hoa lê, trên mặt mang chút ý cười.
Thủ đoạn của Trang phi quả nhiên cao cường! Đầu tiên là trào phúng khích tướng, sau đó cưỡng ép áp bức, cuối cùng khi đã đạt được mục đích thì trấn an một cách thỏa đáng. Thẩm Kiều đáng thương bị nàng đùa giỡn xoay quanh, còn vui vẻ để cho Trang phi trái phải tùy ý quyết định. Từ ban đầu, đối với việc dùng bào thai của Uyển Tiệp dư đoạt ánh mắt của Hoàng thượng, là việc phải làm!
Hoàng thượng dùng xong bữa sáng ở Thọ Khang cung cũng không có động tĩnh gì. Mọi người trong hậu cung đều cẩn thận tìm hiểu, chỉ chờ xem đến tối nay, Hoàng thượng rốt cuộc là triệu ai lâm hạnh, tân quý đảng và Phùng gia, là phương nào nhanh nhẹn chiếm được tiên cơ. Bất quá làm cho người ta mở rộng tầm mắt là, buổi tối ngày hôm đó hai người Hứa Tình cùng Nguyễn Ngọc đều được triệu tới Long Càn cung hầu hạ.
Hai người này hầu hạ đế vương như thế nào, mọi người tâm ngứa ngáy khó chịu muốn biết được đáp án, tiếc rằng không ai muốn chỉ vì một cái đáp án như thế này mà lại bị hoàng thượng nắm được điểm yếu, miễn cho đến lúc đó lại rơi vào tình cảnh xấu hổ. Vậy nên cũng không có ai có thể thăm dò hỏi thăm được tin tức, đến tột cùng buổi tối hôm đó, ba người tận hứng trên long sàn, hay vẫn là ai làm đồ trang trí, hết thảy đều là ẩn số.
Chỉ là ngày hôm sau theo thông lệ phong thưởng, hai người đều được phong làm ngũ phẩm Lương viện, hiển nhiên hoàng thượng vì để bớt việc, phong hào của hai nàng đều được lấy tên của chính các nàng. Trong hậu cung Đại Tần nhiều hơn hai vị Lương viện, một người là Tình Lương viện, một người là Ngọc Lương viện.
Lần này toàn bộ hậu cung đều ồ lên, làm qua loa có lệ như thế! Đến tột cùng hai vị Lương viện làm ra sự tình tán tận thiên lương như thế nào mới là cho hoàng thượng có thái độ không đáng kể như thế!
Chẳng qua là không có ai đồng tình cho hai người họ, ngược lại bất kế là phi tần thuộc thế lực nào, trong đầu đều âm thầm cảm thấy vui sướng, thậm chí còn cười trên sự đau khổ của người khác. Nhìn xem trong hậu cung này luôn có người không được Hoàng thượng yêu thích so với mình!
Buổi sáng tới thỉnh an, khi hai người Hứa Tình cùng Nguyễn Ngọc ngồi kiệu tới, luôn cúi đầu thu lại ánh mắt, không giống như lương viện mới được thụ phong, lại giống như nhận được thánh chỉ đày ra biên cương. Khuôn mặt không có thần sắc vui mùng mà lộ ra vẻ hậm hực.
Các phi tần cùng chờ ngoài cửa điện Thọ Khang cung, tất nhiên đều đứng thành tốp ba tốp năm ghé vào một chỗ, nhỏ giọng thầm thì.
“Hôm qua ngươi vẫn là người đứng ngay đầu ngọn gió, nay đã chuyển đến chỗ người khác rồi. Chỉ có điều ngươi là diễu võ dương oai khiến người bên ngoài khó coi, hai người bọn họ lại cứ cứ cúi đầu ủ rũ nên bị người bên ngoài cười nhạo mà thôi! Đồng nhân không đồng mệnh [3] mà!” Trầm Uyển tất nhiên là kéo Trầm Vũ ra đứng một chỗ, lúc này ghé bên tai nàng, thấp giọng nhắc vài câu, câu nói cuối cùng ngược lại lại tràn ngập cảm khái.
[3] Đồng nhân không đồng mệnh: Ý nói Trầm Vũ, Hứa Tình, Nguyễn Ngọc nhập cung cùng lúc nhưng cuối cùng thân phận lại khác nhau.
Thẩm Vũ mím đôi môi đỏ mọng lại nở nụ cười châm biếm, cầm tay nàng chậm rãi nói: “Tỷ tỷ sao lại ra vẻ cảm khái đó? Giá trị con người được phân cao thấp như thế nào, chỉ cần bản thân mình cao quý, cần gì quan tâm đến người khác trong bụi trần có thấp kém hay không. Tỷ chỉ cần coi chừng hắn thật tốt, tất nhiên là không cần lo lắng!”
Nàng vừa nói vừa rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua cái bụng chưa lộ rõ của Thẩm Uyển, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.
Thẩm Uyển nghe được những lời này của nàng, không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng. Thẩm Vũ từ nhỏ dựa vào khuôn mặt này, không biết đã chiếm được bao nhiêu chỗ tốt từ các những người có địa vị cao quý, vô số người giống như con quay vây chuyển xung quanh nàng. Giờ phút này sau khi đã nhập cung, ngạo khí vẫn như trước không giảm xuống, cố tình hai vị nương nương lại thầm ghi hận nàng, bởi vì hiện tại là thời điểm đặc thù nên không dám thiếu suy nghĩ mà đối phó nàng.
“Trong ngũ phẩm cũng chia thành bốn cấp, tiểu nghi, tiểu viện, lương viện, lương đệ, hai người này rõ ràng là được trời cao chăm sóc trên con đường tiến vào hậu cung, phân vị cũng chưa bị xếp dưới cùng trong ngũ phẩm, nhìn bộ dáng thật sự là không làm cho Hoàng thượng vui vẻ được. Thật không biết sau này tú nữ đi vào, có mấy ai có thể lọt vào mắt Hoàng thượng không a!” Thẩm Uyên nhẹ giọng chuyển đề tài, ánh mặt vẫn như cũ liếc đến trên người hai người Hứa Tình, nói đến cuối cùng lại thở dài một cái.
Thẩm Vũ không có nói hùa theo nàng mà kiên nhẫn chờ đợi được triệu kiến. Rất nhanh Mục cô cô của Thọ Khang cung đi ra, nàng không giống như thường ngày để chúng phi tần tiến vào điện, mà thi lễ với các nàng một cái, lạnh lùng nói: “Các vị chủ tử, thật xin lỗi. Sáng sớm hôm nay phượng thể của Thái hậu không được tốt, đang chuẩn bị thỉnh thái y đến xem sao, liền không cần thỉnh an, mời các vị hồi cung cho!”
Mọi người vừa nghe, không khỏi một lần nữa bàn luận xôn xao. Thái hậu như thế nào nói ngã bệnh liền ngã bệnh, đương nhiên cũng có người suy đoán, trong hai vị lương viện có một vị họ Hứa, chỉ sợ thái hậu cảm thấy mất mặt nên đơn giản trực tiếp cáo ốm không gặp.
Chỗ ở của hai vị lương viện so với cung điện khác tương đối hẻo lánh, chính vì thế nên quà tặng chúc mừng tuy là không ít, nhưng phân lượng lại không đủ. Nguyễn Ngọc cũng sớm không còn bộ dáng hô to gọi nhỏ như lúc trước, bất kể là người xung quanh nghị luận như thế nào, cho dù âm thanh có hơi lớn để nàng nghe thấy hết, Nguyễn Ngọc cũng chưa từng nói một lời, nhìn trái lại có mấy phần đáng thương.
Đã đến cuối tháng, cách tuyển tú chỉ còn hai ngày. Không ít phi tần còn ý nghĩ nắm bắt thời gian ngắn ngủi này, khiến cho quân vương sủng hạnh, để tránh khi có người mới nhập cung các nàng càng không được nhìn thấy quân nhan. Bất quá một phi tần làm bộ như tình cờ gặp gỡ Hoàng thượng ở đình nghỉ mát trong ngự hoa viên, sau khi bị Tề Ngọc nhìn thấu liền trục tiếp hắt nước trà, sau này không có ai không thức thời mà làm vậy nữa.
Khỏi nói đến chuyện ngẫu nhiên gặp, trong phạm vi mấy trăm dặm chỉ cần nghe nói hoàng thượng đang tới, không ít phi tần nhát gan tình nghuyện trốn tránh chứ không ra ngoài.
Hoàng thượng cũng không triệu bất kỳ phi tần nào lâm hạnh, an ổn phê duyệt tấu chương ở trong Long Càn cung, rất có bộ dáng chờ đợi người mới nhập cung.
Chỉ có Lý Hoài Ân biết được ngọn nguồn, từ sau khi Hoàng thượng triệu hai vị lương viện kia vào Long Càn cung, hắn cảm thấy toàn bộ người trong Long Càn cung cũng đều không tốt theo!
Hai vị lương viện kia đừng nói bò lên long sàng, mà long sàng trông như thế nào cũng không được nhìn thấy liền bị đưa đi thiên điện. Quả thật hai người Hứa Tình oan khuất vạn phần, hai người vừa thỉnh an xong Hoàng thượng liền đã cho phép hai người ngồi. Đương nhiên là hai người ai nấy đều tự nhiên chiếm hai vị trí trái phải cạnh bàn bên cạnh Tề Ngọc, chỉ một hành động này, liền chọc giận hắn.
“Là một tiểu thư đi ra từ danh môn mà không có ánh mắt, quá ngu xuẩn, không ra thể thống gì!” Lúc đó Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rồi nói một câu nói như vậy, liền sai Lý Hoài Ân tìm người mang hai nàng rời đi.
Hai người sau một đêm đói bụng, nhận được thánh chỉ phong thưởng còn có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao nàng đều cho rằng sẽ gặp vận đen, nhưng rốt cuộc cũng có được phân vị.
Từ khi hoàng thượng không triệu hạnh Xu Uyển nghi, cơn nóng nảy của Hoàng thượng ở Long Càn cung cũng triệt để rơi vào thời kì không có cách nào có thể trấn an. Lý Hoài Ân cả ngày chỉ cầu gia gia cáo nãi nãi, chỉ ngóng trong có tú nữ như hoa như học có thể tiến cung, hoàng thượng mới có thể chuyển rời tầm mắt, tìm đến những người khác mà ngược đãi! Sẽ không có cả ngày nhìn hắn bằng ánh mắt như uống phải nước ớt vậy!
Rốt cuộc, mọi người ở hậu cung trong lúc từng người đang mang theo ý xấu riêng trong lòng, ngày tú nữ tiến cung cũng đến rồi. Từng chiếc từng chiếc xa ngựa chở các nử tữ xinh đẹp như hoa vừa đủ tuổi, đi vào cái hậu cung thâm tịch mà lại náo nhiệt này.
“Vị thứ nhất là con gái Lưỡng Quảng tổng đốc [4], Phỉ An Như. Vị thứ hai…” Tiếng nói của thái giám lanh lảnh tựa hồ như muốn xuyên thủng lỗ tai của tất cả mọi người, mỗi khi hắn đọc một cái tên, sẽ có một vị cô nương đứng ra nhận vật dụng cần thết, sau đó đứng ở vị trí mỗi người.
[4] Tổng đốc Lưỡng Quảng (chữ Hán: 兩廣總督, Lưỡng Quảng tổng đốc) là chức quan cao nhất cả về quân sự lẫn dân sự, của địa phương bao gồm hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây của Trung Quốc thời nhà Minh và nhà Thanh.
“Vị thứ 56 là đích nữ của Hứa hầu phủ, Hứa Cẩm!” Cùng với tiếng nói khó nghe cất lên, một vị nữ tử dịu dàng thanh tú đi ra, bước đi liên tục nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười đoan trang, có phong phạm của một đại gia khuê tú.
“Vị thứ 57 ngũ tiểu thư Thẩm vương phủ, Thẩm Vận!” Vẫn là giọng nói chói tai như cũ, lông mày Thẩm Vận không nhíu mặt lấy một cái, theo sau Hứa Cẩm đi về phía trước. Nếu so ra, bước chân của nàng tương đối nhanh, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn sang bốn phía, mang theo tâm trạng tò mò khi mới vào cung và có một chút không biết làm gì.