Không tuyên truyền thì vinh hạnh đặc biệt của Thẩm Uyển cũng lan truyền khắp hậu cung. Mọi người đều nghĩ, Thẩm vương phủ sống chết đưa các vị cô nương này vào tiến cung không phải không có đạo lý. Nhìn đi, những chuyện quan trọng trong thế gia nay đều nhờ các cô nương nhà họ Thẩm chèo chống.
Được Hoàng Thượng sủng ái nhiều nhất cũng là các cô nương nhà họ Thẩm, lúc trước là Thẩm Vũ, giờ là Thẩm Uyển. Nhưng giờ địa vị của Thẩm Vũ và Thẩm Kiều lại thấp hơn một chút.
Chuyện lên voi xuống chó cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Kỳ Hoa Điện – như cái tên của nó, dù là trong hay ngoài đều vô cùng xa hoa tinh xảo. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy được Hoàng Thượng dốc toàn bộ vốn liếng để nâng Uyển Tu viện lên, thăng nàng lên đến Nhị phẩm Tu viện, tính ra địa vị còn cao hơn Thẩm Kiều, lại ban thưởng cho cung điện tráng lệ như vậy cũng đủ để thấy hắn rất coi trọng hỉ mạch trong bụng Thẩm Uyển.
Khi Thẩm vương phủ nhận được tin tức có thể nói là nửa vui nửa buồn, tin tức này dính líu đến cả ba vị cô nương, có hơn có thiệt, thực sự là không nói được đây là lỗ hay lời.
Ngược lại Thẩm vương phi lại tức giận suýt hộc máu, sở dĩ bà ta đưa những thứ nữ này vào hậu cung là để cho mấy nàng ta giúp Thẩm Kiều thượng vị, sau dù là ai sinh hạ hoàng tử thì địa vị của Thẩm vương phủ có thể được cân nhắc lên làm thế gia đứng đầu.
Thẩm Kiều vốn đã có ngôi phi, Thẩm Uyển cũng có bầu, cách thành công chỉ còn một bước ngắn nữa thì cái ả Thẩm Vũ vốn chỉ làm nền lại sinh biến cố. Chẳng lẽ đứa con bà dứt ruột sinh ra lại phải làm vật hy sinh để Thẩm gia thượng vị sao? Nằm mơ!
Thẩm vương phi càng nghĩ càng tức, bèn cầm lệnh bài xin vào cung. Nào biết rất nhanh liền có tin tức, nhưng lại là tin Thẩm Uyển phê chuẩn cho bà vào cung, lệnh bài này hoàn toàn không đến được tay của Thẩm Kiều!
Bà nghiêm mặt tiến cung, cung nữ dẫn tới Kỳ Hoa Điện còn chưa có tiến vào tiền điện thì có ma ma mặc cung trang chặn lại.
“Vương phi, nô tỳ được Hoàng Thượng phái tới từ Long Càn Cung, Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò trong viện đang có long tự nên phải trông chừng cẩn thận. Cho nên xin ngài để nô tỳ kiểm tra một phen, tránh cho ngài bất cẩn mang lẫn thứ gì đó vào!” Vị ma ma này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng lại tỏ vẻ tươi cười, câu cuối còn mang theo vài phần thẹn thùng và bất đắc dĩ vì phụng hoàng mệnh nên không thể trái.
Cơn tức của Thẩm vương phi lại tăng lên vài phần, nhưng bà đang nóng lòng muốn gặp Thẩm Uyển để hỏi cho rõ ràng tình trạng hiện tại nên không tranh cãi, nhanh chóng giang tay ra phối hợp để cho nàng kiểm tra.
Doãn ma ma từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, dù động tác cực kì nhẹ nhàng nhưng vẫn kiểm tra toàn thân Thẩm vương phi trên dưới một lượt, hiển nhiên cực kì cẩn thận. Thẩm vương phi nghĩ vị ma ma này là người của Long Càn Cung đành phải nhẫn nhịn, làm bộ vui vẻ, có lẽ đây là một trong những người mà Hoàng Thượng tín nhiệm nên dù trong lòng đang rất tức giận nhưng Thẩm vương phi vẫn im lặng nhẫn nhịn.
“Vương phi vất vả rồi, bây giờ ngài có thể vào trong.” Doãn ma ma khom người quy củ hành lễ với nàng, thái độ nhất mực khiêm tốn, thậm chí còn tốt hơn người cung nữ đón nàng từ cửa cung, thật khiến người ta thoải mái.
Trong lòng Thẩm vương phi cũng thoải mái hơn chút ít, dẫn theo hai nha đầu định tiến vào điện. Nhưng bà lại bị Doãn ma ma ngăn cản một lần nữa, bà quay đầu lại nhìn Doãn ma ma vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ lên trên khuôn mặt.
Doãn ma ma lại khom lưng hành lễ, nhìn hai nha đầu đi đằng sau Thẩm vương phi thấp giọng nói: “Vương phi, giờ đang là thời kì nhạy cảm, không nên mang theo người đi vào vẫn tốt hơn. Nếu không nô tỳ không biết nên nói như thế nào với Hoàng Thượng!”
Sau khi nói xong nàng ngẩng đầu nở một nụ cười dịu dàng. Động tác hành lễ tuy rất khiêm tốn nhưng không mang cảm giác như đang nịnh bợ. Thẩm vương phi nhỏ giọng kêu, chỉ đành phất tay ra lệnh hai thị nữ kia dừng lại, một mình mình đi theo cung nữ dẫn dường tiến vào điện.
Doãn ma ma vẫn giữ nụ cười như tắm gió xuân nhẹ nhàng sai người dẫn hai thị nữ đến thiên điện chờ.
Cung nữ thái giám đứng giữ cửa ở bốn phía đều thấy tất cả một cách rõ ràng, dưới đáy lòng không khỏi thầm giơ cái ngón tay cái với vị ma ma này. Phần lớn những cung nữ này đã phục vụ Thẩm Uyển một thời gian dài nên cũng không lạ gì Thẩm vương phi, tính tình Thẩm vương phi khó chịu, hơn nữa thứ nữ với mẹ cả dù sao cũng có ba phần sợ hãi, bởi vậy Thẩm Uyển đối với bà cũng khá khiêm nhường.
Giờ phút này vị Thẩm vương phi phải chịu đối mặt với những yêu cầu vô lý như vậy mà không tức giận, hiển nhiên là Doãn ma ma rất cao tay. Không hổ là vị ma ma được Hoàng Thượng đưa tới, quả nhiên rất tài giỏi.
Doãn cô cô im lặng, nụ cười trên mặt lại biến mất không còn tăm hơi. Nàng cười thầm, có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng để kiếm cơm thì phải sinh ra là mệnh nô tài. Cung nhân tại Long Càn Cung nhìn thấy ai cũng trưng ra bộ mặt tươi cười là học được khi hầu hạ Hoàng Thượng, ra ngoài làm việc thì hiệu quả sử dụng lại càng tốt.
Cười thôi không khó, đứng trước mặt Hoàng Thượng cười mới gọi là gian khổ.
Khi Thẩm vương phi tiến vào nội điện, Thẩm Uyển đang vịn tay cung nữ từ từ đứng lên, đợi Thẩm vương phi đến gần nàng mới khom người hành lễ.
Thẩm vương phi vội vàng tiến lên hai bước nhẹ nhàng dỡ nàng dậy dịu dàng nói: “Phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi cho tốt, hành lễ lớn vậy làm cái gì?”
Thẩm vương phi tự mình đỡ nàng đi đến bên cái bàn nhỏ, dìu nàng ngồi xuống ghế dựa. Vẻ mất kiên nhẫn ở trên mặt biến mất sạch sẽ, ngược lại mang thêm vài phần cẩn trọng, người ngoài nhìn vào đúng là khung cảnh mẹ hiền con thảo.
Thẩm Uyển hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng nét kinh ngạc được thu lại rất nhanh, nói nhỏ với Thẩm vương phi rồi phất tay để cung nhân trong điện đi xuống.
“Nói nhanh lên, có thật là Kiều nhi đã làm Hoàng Thượng tức giận như lời đồn không?” Đợi cánh cửa đóng lại,Thẩm vương phi lập tức đổi sắc mặt, gấp gáp hỏi.
Đãy lòng Thẩm Uyển không khỏi cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm bộ nghiêm túc đưa chén trà cho Thẩm vương phi, dịu dàng nói: “Vương phi chớ vội, chúng ta cứ từ nói!”
Nửa canh giờ trôi qua Thẩm vương phi ra khỏi nội điện. vẫn là Doãn ma ma đưa bà ta ra ngoài. Nhìn cung nữ phía trước đang dẫn Thẩm vương phi về phía cung điện Thẩm Kiều, Doãn ma ma nhìn mà không khỏi cười lạnh. Hôm nay đi báo tin này cho Hoàng Thượng, không biết có bị mắng là phế vật không nữa.
Mấy ngày nay Thẩm Kiều trừ khi đi thỉnh an thì hoàn toàn không ra khỏi cửa. Ai tới cũng đóng cửa không tiếp, nàng sợ nhất là bị mất mặt mà lần này lại ê chề thảm hại như thế.
Hai mẹ còn gặp nhau không thiếu một màn khó lóc quan tâm hỏi han. Đến tỉnh táo lại một chút, Thẩm vương phi lôi khăn gấm ra tỉ mỉ thay lau sạch sẽ nước mắt giúp nàng.
“Không khóc nữa nha, nương biết con chịu nhiều uất ức. Ta vừa mới qua Kỳ Hoa Điện, thật không biết đưa các tỷ muội của con vào là tốt hay xấu! Tính con vậy căn bản là không đấu lại mấy ả!” Thẩm vương phi thở dài, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Đúng lúc Thẩm Kiều đang uất ức vạn phần, vốn tưởng Thẩm vương phi sẽ an ủi mình nào biết sau khi an ủi bà lại nói nàng không bằng người khác. Trong lòng càng cảm thêm khó chịu, nước mắt lại tràn mi.
“Chớ khóc chớ khóc, Hoàng Thượng phái ma ma đi coi chừng Kỳ Hoa Điện, giờ vây chỗ đó kín như bưng, ngay cả nương vào cũng phải soát người, như vậy có thể nhận thấy được Hoàng Thượng thực sự coi trọng cái thai này. Nếu ngươi thông minh hơn một chút thì ta có thể yên tâm đợi Thẩm Uyển sinh hạ Hoàng Tử. Nào ngờ con vào cung chẳng chịu nổi chút khổ sở, con như vậy dù có tiểu Hoàng Tử cũng chẳng biết có bò lên được cái ghế Hoàng Hậu hay không nữa?” Thẩm vương phi càng nói càng tức giận, trong giọng có vài phần trách cứ.
Thẩm Kiều là nữ nhi dòng chính, trong đám tiểu thư Thẩm vương phủ thì có thân phận cao quý nhất. Lúc ấy Thẩm vương phi vừa lo đấu đá với đám thê thiếp trong hậu viện, vừa phải quản lí sổ sách, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian để có thể dạy bảo nàng, chỉ có thể không ngừng đưa những thứ tốt nhất cho nàng, đủ các loại sách cầm kỳ thư họa ca từ thi phú thậm chí là phong tục ở khắp nơi, chỉ mong muốn có thể dạy ra được một nữ nhi có kiến thức rộng rãi.
Nào ngờ sau khi Thẩm Kiều vào cung lại càng trở nên đần độn ngu xuẩn, Thẩm vương phi chỉ đành bất lực, giờ phút này bà mới hiểu cái gì gọi là bùn loãng không thể trát tường.
“Nương, con biết con sai rồi. Nhưng lỗi đâu phải do con hết, phe thế gia giờ đều lấy Trang tỷ tỷ làm đầu, cái gì cũng nghe theo ả. Con cũng chỉ đành nghe theo, nếu không nhỡ đâu có chuyện, người trong nhà có ai vào cung cứu con được!” Thẩm Kiều khóc lóc sướt mướt giải thích.
Ma ma giáo dẫn có thể dạy nàng lễ nghĩa liêm sỉ, quy củ lễ nghi nhưng nào thể dạy nàng đạo lý làm người. Hậu viện của Thẩm vương phủ luôn được Vương phi nắm chặt trong tay, vậy nên ai ai đối với Đại tiểu thư Thẩm Kiều cũng nhượng bộ ba phần. Ai có ý xấu cũng không dám nhằm vào nằng ta, sợ đụng tới vảy ngược của Thẩm vương phi thì mạng cũng chẳng còn.
Thẩm vương phi nghe nàng nói, lại nhìn cái vẻ hợp tình hợp lí của nàng, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.
“Được rồi, giờ nương cũng chẳng trông mong con có thể bò lên cái ghế Hoàng Hậu, qua được ải này rồi hẵng nói. Nhớ kỹ chuyện Uyển nhi có thai là chuyện Trang phi phải lo, con đừng có nhúng mũi vào, cũng đừng đưa bất cứ thứ gì tới Kỳ Hoa Điện, cứ kệ Trang phi, kẻo trúng bẫy lúc nào không biết!” Thẩm vương phi lo lắng dặn dò, bà vẫn cứ cảm thấy bất an.
Giờ Thẩm gia trong cung quá chói mắt, chỉ sợ có kẻ nhớ thương.
Thẩm Kiều nghe xong lời bà thì vô cùng kinh ngạc. Năm mười lăm tuổi nàng vào cung, Thẩm vương gia và Thẩm vương phi tràn trề tin tưởng, không ngừng giúp đỡ, hy vọng dựa vào nàng thay thế Hứa gia trở thành thế gia đứng đầu. Nhưng giờ nghe mẹ ruột mình nói vậy, chỉ qua sáu năm thôi, trở mặt nhanh tới mức nàng phải kinh hãi.