Tiến Công Sủng Phi

Chương 5: Bị xếp cơ sở ngầm vào



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe xong lời Thẩm An Lăng nói, Thẩm Vũ thoải mái cười thành tiếng. Hoàng Thượng thích kiểu người nào, nàng biết rõ nhất, nếu không sao từ lúc tiến cung nàng vẫn luôn thịnh sủng, hơn nữa chính sự sủng ái đó đẩy nàng vào chỗ chết.

“Không chừng, Hoàng Thượng chẳng thích ai cả!” Nàng nhún vai, trên mặt lộ ra vài phần tinh nghịch và ranh mãnh.

Điều này khiến Thẩm An Lăng ngạc nhiên. Máu mủ tình thâm, tuy rằng bình thường hai huynh muội chỉ trao đổi ngắn ngủi qua ánh mắt, nhưng vẫn hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Nhưng một Thẩm Vũ tinh nghịch đầy sức sống như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng tự dưng vui vẻ một cách khó hiểu.

“Nói bậy, muội muội của huynh nhất định là người được sủng ái nhất!” Giọng nói trong trẻo của nam nhân truyền đến, giờ phút này ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, khóe miệng lộ ra vài phần tự mãn và kiêu ngạo.

Thẩm Vũ quay đầu nhìn hắn, cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau một tiếng “muội muội” này, nở nụ cười ôn hòa, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Chưa chắc đã được sủng ái nhất, nhưng muội nhất định sẽ nổi bật nhất!” Giống như hứa hẹn, nàng kiên định nói những lời này.

Thẩm An Lăng nheo mắt cười, hiển nhiên hết sức hài lòng về sự tự tin của nàng.

Thẩm Vũ tiến cung, tất nhiên người nàng lo lắng nhất là Nguyên sườn phi gần như luôn cô độc một mình, nàng nhẹ giọng nói: “Sau khi muội vào cung, hy vọng ca ca có thể chú ý mẫu thân nhiều một chút. Tuy nương ít khi nói chuyện với huynh, nhưng mà…”

Thẩm An Lăng lập tức đưa tay bấm vào tay nàng, cản lại lời nàng định nói. Thẩm Vũ đang ngạc nhiên, thì thấy nam nhân đối diện rút tay về, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

“Cô nương, Vương phi phái người tới!” Một nha đầu nhị đẳng đi đến, thi lễ với Thẩm Vũ rồi thấp giọng thông báo một câu.

Nhị đẳng: bậc hai.

Thẩm Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một nha đầu dung mạo mỹ lệ, ăn mặc chỉnh tề đi vào trong viện. Thẩm An Lăng nhìn lướt qua, lông mày anh khí hơi nhíu lại. Nha đầu kia quá mức xinh đẹp!

“Nô tỳ gặp qua Đại thiếu gia, Tứ cô nương, Vương phi đã ban tên cho nô tỳ là Minh Nhuỵ. Người an bài nô tỳ ngày mai theo cô nương tiến cung!” Nha đầu kia cúi người thi lễ, giọng nói trong trẻo nũng nịu, thật có vài phần khí độ.

Thẩm Vũ cười lạnh, nha đầu kia nhìn trái nhìn phải đều không giống tiến cung hầu hạ nàng, mà ngược lại giống như để quyến rũ người khác. Kiếp trước, khi nàng tiến cung, Thẩm vương gia không cho nàng gặp Thẩm An Lăng, xem ra ý Vương phi là bà ta đang tức giận.

“Minh Tâm đâu rồi?” Thẩm Vũ không để ý tới Minh Nhụy, mà quay đầu hỏi nha đầu nhị đẳng vừa mới vào phòng lúc nãy.

“Bẩm cô nương, Minh Tâm tỷ tỷ bị Vương phi gọi đi, vừa nãy đi gấp nên không tiện quấy rầy người và Đại thiếu gia nói chuyện!” Nha đầu kia thấp giọng trả lời.

Thẩm Vũ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp nhẹ, không hề có ý nói chuyện với Minh Nhụy.

Nhưng Minh Nhụy biết hai người trước mặt đang thầm đánh giá mình nên mở miệng trước, đầu tiên nàng ta hành đại lễ, rồi nhỏ giọng nói: “Vương phi kêu nô tỳ bẩm báo Đại thiếu gia, mời thiếu gia qua đó, ngài ấy có chuyện cần nói!”

Thẩm An Lăng hơi nhướn mày, lập tức đứng lên, dịu dàng nói với Thẩm Vũ: “Ý muội ta đã hiểu, không phải sợ. Trong cung còn có hai nương nương giúp đỡ, tóm lại sẽ không để muội gặp chuyện bất trắc!”

Sau khi hắn nói xong hai câu này, liền xoay người rời đi. Mãi đến khi bóng dáng nam nhân biến mất ở cửa sân, Minh Nhuỵ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi! Ngày mai tiến cung, chuẩn bị cẩn thận một chút!” Thẩm Vũ nhếch mày, vung tay bảo Minh Nhụy lui xuống. Trong lòng hơi bực mình, Thẩm vương phi xuất thân thế gia, sau khi gả đến Thẩm Vương phủ quản lý trong ngoài coi như chỉnh tề, nhưng đối với chuyện của Thẩm An Lăng, lại quá keo kiệt, làm người ta phiền chán.

Phiền chán: phiền phức mà chán ghét.

Nàng mới nói vài câu với huynh ấy, đã đưa người đến chỗ nàng khiến nàng ghê tởm, còn vội vã gọi Thẩm An Lăng về.

Khi Minh Tâm vội vàng trở lại, Thẩm Vũ đang nằm nghiêng trên giường, trên tay cầm thi từ. Sách trong phòng nàng nhiều nhất là thi từ ca phú, Thẩm vương phi không cho phép có loại khác xuất hiện. Nhưng lúc Thẩm Kiều chưa tiến cung, Thẩm Vũ từng nhìn thấy tủ sách của nàng ta, bên trong bày toàn binh pháp, sách địa lý, có vài phần hơi thở của nam nhân. Còn có mấy cuốn sổ sách bày trên bàn, đủ để thấy được, từ lúc bắt đầu, Thẩm vương phi đã muốn nuôi phế đi Thẩm Vũ, rèn luyện cho Thẩm Kiều.

Minh Tâm vừa vào cửa, thở hổn hển, hiển nhiên chạy gấp trở về.

“Người lúc nãy đến gọi nô tỳ, nói sẽ chỉ dặn mấy câu, một lát thì về ngay. Không ngờ Vương phi lo cho cô nương, dặn dò hết mọi thứ mất cả canh giờ!” Minh Tâm thấp giọng nói vài câu, rồi qua giúp Thẩm Vũ xoa bóp chân.

Hai chủ tớ trầm mặc một lát, Minh Tâm nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn ngoài cửa một cái, mới nhỏ giọng nói: “Nha đầu Vương phi điều tới, ban đầu hầu hạ Vương phi vì dung mạo xinh đẹp nên được đích thân dạy dỗ, nhưng nô tỳ đoán nha đầu kia vốn dĩ không phải chuẩn bị cho cô nương!”

Thẩm Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay vỗ bả vai Minh Tâm, ôn nhu nói: “Nha đầu kia dáng người không tồi, vừa ra tay đã dọa người, phỏng chừng chỉ là cái thùng rỗng. Về phần tính toán ban đầu của Vương phi, thử đoán một chút.” Nàng thay đổi tư thế, trên mặt lộ vẻ giễu cợt, tiếp tục mở miệng nói: “Ta đoán nha đầu kia không phải chuẩn bị cho Vương gia, thì cũng là chuẩn bị cho ca ca! Bây giờ hay rồi, chớp mắt muốn bay lên làm chim đầu cành!”

Tối hôm đó, Nguyên sườn phi không để ý sắc mặt Thẩm vương phi, trực tiếp kéo Thẩm Vũ ngủ lại. Hai mẹ con ngủ cùng giường, đầu dựa sát vào nhau, khe khẽ tâm sự. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nương, mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, Thẩm Vũ giống như trở về lúc còn nhỏ, mỗi khi ngủ trưa đều rúc vào lòng mẫu thân, chưa bao giờ bị ác mộng quấy nhiễu, lại càng không bị người xấu bắt nạt.

Một đêm say giấc nồng, vừa qua giờ Dần, Nguyên sườn phi liền gọi nàng dậy, cầm lấy chiếc lược bằng gỗ đào tự mình chải tóc cho nàng.

“Nương, nữ nhi đi rồi, người phải bảo trọng!” Thẩm Vũ chải đầu xong, kéo tay Nguyên sườn phi, cúi đầu nói một câu cuối cùng, xem như lời tạm biệt, rồi xoay người ly khai.

Xe ngựa trong cung tới, Thẩm vương phi đứng ở cửa sân nhìn nàng lên xe ngựa. Thẩm Vũ ngồi trên xe, nhẹ nhàng kéo màn xe lên, Minh Tâm và Minh Nhuỵ cầm đồ lên chiếc xe ngựa đằng sau. Cả Thẩm vương phủ vô cùng im ắng, giống như còn đang chìm trong giấc ngủ yên bình.

Tiếng vó ngựa vang lên, Thẩm Vũ lại rời khỏi Thẩm vương phủ một lần nữa, trong lòng không có cảm giác kích động và khẩn trương như trước, chỉ hơi sốt ruột. Hậu cung, Thẩm Vũ ta lại tới đây!

Thẩm vương phủ ở kinh đô, cách hoàng cung không xa. Trời hửng sáng, xe ngựa đã tới cửa cung, thái giám đầu lĩnh trình cung bài, xe ngựa từ cửa hông đi vào.

Sau khi chuyển sang nhuyễn kiệu, cung điện đồ sộ chốn hậu cung dần xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác trang nghiêm và xa hoa quen thuộc ập đến. Cung quy hậu cung Đại Tần rất ít, bên trên áp chế bên dưới, chỉ thế thôi. Nhưng nó luôn tồn tại quy tắc ngầm, làm cho chốn tường hồng ngói xanh* này, chôn vùi vô số sinh mệnh.

* Tường hồng ngói xanh:

image

Kiếp trước, Thẩm Vũ từng thấy vô số phi tần hương tiêu ngọc vẫn tại đây, đương nhiên trong đó có cả đích nữ được các gia tộc bồi dưỡng. Đích – thứ vì muốn giữ mạng sống, vì giành giật sự sủng ái của hoàng thượng, tranh chấp vì long thai, mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Thẩm cô nương, vị này chính là cô cô chấp trưởng Thọ Khang Cung – Mục cô cô.”Cung nữ đằng trước dẫn nàng đến trước cửa Thọ Khang Cung, nơi đó có một cô cô sắc mặt trầm tĩnh đứng chờ.

Thẩm Vũ vội vàng cúi người hành lễ, nàng áp chế lửa giận dâng lên trong lòng, ra vẻ cúi đầu kính cẩn nghe theo. Xem ra Thái Hậu phái người đến đánh giá phân lượng của nàng. Mục cô cô này là người đắc lực bên cạnh Thái Hậu, ở trong cung, dù phi tần gặp mặt bà ta cũng phải khách khí một chút. Mục cô cô có con mắt nhìn người tinh tường nên được Thái Hậu yêu thích, nghe đồn chỉ cần đứng trước mặt bà ta một lúc, bà ta đã có thể nhìn thấu tâm tư của người đó.

Tin đồn dù không thể tin, nhưng Thẩm Vũ từng chạm mặt bà ta vài lần, tin đồn này xác thực là thật.

“Sớm nghe nói Tứ cô nương Thẩm gia xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy chỉ hơn chứ không kém. Lúc hai nương nương vào cung, đều được Hoàng Thượng vinh sủng, xem ra Tứ cô nương cũng không kém!” Mục cô cô cao thấp đánh giá nàng một lát, bình thản nói.

Giọng điệu không lộ ra hỉ nộ, nhưng lông mày hơi nhếch lên.

“Cô cô khen trật rồi, dân nữ lọt vào mắt xanh của Thái Hậu nên được vào cung phụng dưỡng, không dám có suy nghĩ khác!” Thẩm Vũ vẫn cúi đầu như cũ, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.

“Vào đi!” Mục cô cô lại quan sát nàng một lúc, mới xoay người dẫn nàng vào trong điện.

Chẳng qua sau khi bà ta xoay người, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thái hậu bảo bà đi ra, tất nhiên để đánh giá ba vị cô nương này. Trừ cô nương của Thiêu Khanh gia đến đầu tiên, có vẻ hơi câu thúc, hai người sau đều bình thản. Đặc biệt Tứ cô nương Thẩm gia đến cuối cùng này, không hề nói lời thừa, bước chân nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã, giống như người sống trong cung nhiều năm, không tìm ra một sai sót nhỏ nào.

Thẩm Vũ chậm rãi đi sao, cảnh sắc trước mắt dần trở nên quen thuộc. Trí nhớ kiếp trước giống như thủy triều xuất hiện trong đầu, lúc trước dù nàng được sủng ái nhưng vẫn luôn coi Thọ Khang Cung như cấm địa.

Tới trước một gian phòng, Mục cô cô dừng bước, xoay người, lạnh lùng nói: “Hai cô nương khác đã đến, đang nghỉ ngơi bên trong. Thẩm cô nương mau vào đi thôi, nô tỳ nhắc người một câu, lát nữa Thái Hậu nương nương chuẩn bị dùng bữa sáng, sẽ cho mời ba cô nương qua hầu hạ!”

Mục cô cô bỏ lại những lời này, căn bản không để Thẩm Vũ kịp phản ứng, xoay người rời đi. Minh Tâm và Minh Nhuỵ sau khi tiến Thọ Khang Cung, đã bị cung nữ đưa đi nơi khác sắp xếp đồ đạc. Thẩm Vũ đứng ngoài cửa bình tĩnh một lát, mới đẩy cửa bước vào.

* Lời tác giả:

Thẩm Vũ sắp tiến cung, tranh đấu sẽ bắt đầu rất nhanh ~lw*_*wl

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.