Hai người đánh ba ván cờ, Thẩm Vũ có ý muốn nhường nên kéo dài thời gian. Mãi cho đến khi dùng xong bữa trưa, Thẩm Vũ mới nói muốn đi.
Ai ngờ Thẩm Uyển như hiểu rõ ý tứ của nàng nên mới dẫn trước nói: "Còn nhớ lúc nhỏ mấy tỷ muội chúng ta thường ngủ ở chỗ của tổ mẫu, sau đó tổ mẫu mới sai người ôm chúng ta lên giường nằm. Ta nhớ khi ấy muội ngủ không thành thật gì cả, thường hay đá ta!"
Thẩm Uyển kéo tay nàng đi vào nội thất, vừa đi vừa nhỏ giọng kể lại chuyện vui lúc nhỏ. Sắc mặt hết sức ôn hoà, giống như chìm vào sự trong sáng ngây thơ lúc ấy vậy.
Thẩm Vũ trầm mặc nghe nàng ta nói, không nhịn được mà nhớ lại lúc nhỏ, nàng nằm giữa Thẩm Uyển và Thẩm Vận, mấy tỷ muội quả thực từng trải qua những năm tháng tuổi thơ như thế. Khi hai người kéo tay nhau đi vào nội thất, trên giường thêu đã trải sẵn chăn bông, hai ổ chăn rõ ràng là chuẩn bị để Thẩm Vũ ngủ lại.
"Ngủ với Tam tỷ một giấc đi!" Thẩm Uyển đi tới bên giường trước, hai ba bước đã đá giày thêu leo lên giường, chui thẳng vào chăn ở sát trong giường, thuận tay vỗ vỗ chỗ không người ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Vũ đứng ở chỗ rèm cửa, lặng lẽ nhìn Thẩm Uyển ở trên giường, sắc mặt hết sức bình tĩnh, chân mày khẽ chau lại giống như đang trầm tư gì đó.
Thẩm Uyển đợi chốc lát, mãi vẫn không thấy Thẩm Vũ trả lời, liền khẽ ngẩng đầu nhìn nàng. Nhìn thấy trên mặt Thẩm Vũ hơi hiện lên vẻ nghiêm túc, lúc đầu Thẩm Uyển hơi sửng sốt, nhưng trong lòng lại đang đánh bàn tính. Nàng vẫn luôn biết Tứ muội này ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì đầu óc cũng rất linh hoạt.
Chuyện hôm nay nói ra thì vẫn có chút sơ hở, Thẩm Uyển không khỏi thở dài một hơi, không thể thất bại trong gang tấc. Nghĩ tới đây, nàng liền khẽ cười ra tiếng, vẻ mặt suy tư lúc nãy đã biến mất không còn chút nào.
"Tỷ muội trong nhà, cùng nghỉ ngơi một chút cũng không sao, chẳng lẽ Tứ muội ngại sao?" Thẩm Uyển vừa nói vừa nhấc tay lên chống cằm, quay đầu trợn to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt.
Thẩm Vũ bị nàng ta nói như vậy cũng cười theo, không hề do dự đi tới mép giường, cởi giày thêu rồi nằm bên ngoài.
Trong nội thất đốt chút huân hương an khí ngưng thần, sau một lúc lâu, Thẩm Vũ nặng nề ngủ đi. Thẩm Uyển hít thở bình thường bỗng dưng mở mắt ra, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Vũ bên cạnh đang ngủ ngon lành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chậm rãi cởi túi thơm trên eo xuống, đặt lên chóp mũi ngửi một chút. Mùi hương nồng đậm, xông thẳng lên chóp mũi, loại hương này giống như dây leo mọc tay vậy, chậm rãi lan vào lục phủ ngũ tạng. Nàng đột nhiên cảm thấy trong bụng đau nhói, đôi mày đẹp theo bản năng chau lại. Nàng từ từ cắn môi, cẩn thận đặt túi hương ở chỗ lúc nãy.
Cơn đau đớn trong bụng càng lúc càng rõ rệt, trên mặt nàng lại hiện lên tia cười nhạt, hết sức quỷ dị.
"Ưm, a!" Thẩm Uyển hơi chau mày, khẽ vặn vẹo thân thể, tiếng rên rỉ trong miệng không ngừng truyền đến.
Thẩm Vũ ngủ say ở bên cạnh lập tức bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, quay qua nhìn Thẩm Uyển. Chỉ thấy Thẩm Uyển khẽ nhắm mắt, rõ ràng là vẫn chưa thức, nhưng lại vì đau đớn mà không ngừng vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng rên trầm thấp. Nàng ta nhíu mày thật chặt, giống như không muốn tỉnh lại vậy.
"Tỷ tỷ, Tam tỷ!" Thần trí Thẩm Vũ còn hơi mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, lòng bàn tay của nàng nhuộm một tầng mồ hôi lạnh, dùng tay cẩn thận lay Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển bị nàng lay tỉnh, mơ hồ mở mắt ra. Thần trí cũng theo đó mà tỉnh được một nửa, nàng dường như cảm thấy càng thêm đau, liền vội bắt lấy cổ tay Thẩm Vũ, run run nói: "Tứ muội, đau bụng quá!"
Thẩm Uyển vừa nói vừa hít khí, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Vũ không dám xem nhẹ, thấy sắc mặt nàng ta đau đến dữ tợn, vội vạch chăn gấm lên. Chăn ở dưới người Thẩm Uyển đã bị máu nhuộm đỏ thẫm, còn có vẻ tiếp tục lan ra nữa.
Thẩm Vũ nhìn màu đỏ chói mắt này, thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tươi như có như không. Đầu óc nàng "ong" một tiếng, giống như là dây đàn kéo căng bị đứt vậy.
Thẩm Uyển thấy nàng ngây ngốc một chỗ, không nhịn được đẩy nàng một cái, cao giọng gọi cung nữ hầu hạ ở bên ngoài: "Mau tuyên Thái y, bổn tần chảy máu rồi!"
Sau khi mấy cung nữ bên ngoài nghe thấy, một người trong đó vội vàng chạy đi tìm Thái y, mấy người còn lại liền vào trong, vây xung quanh Thẩm Uyển, dáng vẻ vội vàng nhưng cũng không giúp được gì.
Thẩm Uyển nằm trên giường, bởi vì quá đau đớn mà cả người nàng ta không ngừng cuộn tròn lại, run rẩy. Giống như con cá nằm trên thớt vậy, giãy giụa lần cuối.
Sau khi Thẩm Vũ hoang mang thì bắt đầu phản ứng lại, trong lòng đã không ngừng đánh bàn tính. Nàng đánh giá Thẩm Uyển từ trên xuống dưới, chỉ thấy cánh tay Thẩm Uyển nép sát cơ thể, lúc này trong lòng bàn tay trái nắm chặt lấy túi thơm kia, dường như dùng hết sức lực toàn thân vậy. Linh quang trong đầu Thẩm Vũ hiện lên, giống như bắt được điểm quan trọng nhất vậy.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, ta và Tu viện của các ngươi có chuyện muốn nói!" Thẩm Vũ đột nhiên lạnh mặt, phất tay với mấy cung nữ phía sau, thấp giọng nói.
Mấy cung nữ kia cũng không dám rời đi thật, mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển, dường như đợi chỉ thị của nàng. Lúc này Thẩm Uyển đau đến sắp ngất đi rồi, không rảnh quản nhiều như vậy, chỉ làm theo Thẩm Vũ nói: "Mau đi xuống!"
Thẩm Vũ thấy nàng đau đớn như vậy, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của nàng. Thẩm Uyển giống như chết đuối bắt được cành cây, lập tức nắm chặt.
Nào ngờ Thẩm Uyển cầm túi thơm giấu đi, giống như không muốn đưa cho nàng vậy.
"Tỷ tỷ, mau đưa đây! Cục diện hôm nay có phải toàn bộ đều do Trang Phi thiết kế không?" Thẩm Vũ nửa đứng dậy, Thẩm Uyển lúc này đau như chết đi sống lại, làm sao có thể tránh được sự cướp đoạt của nàng, cuối cùng túi thơm vẫn rơi vào trong tay Thẩm Vũ.
Nàng lập tức đặt lên chóp mũi ngửi một chút, mày nhíu chặt lại, không khỏi cất cao giọng nói: "Xạ hương? Trong đây sao lại có mùi xạ hương nặng như vậy chứ?"
Kiếp trước khi Thẩm Vũ tiến cung năm thứ năm, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm mang thai. Vì giữ được thai nhi trong bụng, nàng đã học không ít thứ. Đối với các loại hương liệu, dược liệu có thể khiến sinh non, đều hết sức hiểu rõ. Xạ hương này chính là loại thường thấy nhất, nàng mới cầm túi hương trong tay đã cảm nhận được mùi hương nồng đậm truyền tới.
"Muội muội biết... biết mùi hương này sao? Nhất định là Thụy Phi muốn hại... hại ta!" Thẩm Uyển đau đến mức không nói thành câu nguyên vẹn được, nhưng vẫn cố gắng nghiến răng nói từng chữ.
Thẩm Vũ vội vàng nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không thèm mang. Lập tức mở hết tất cả cửa sổ để thông gió, túi hương trong tay xoay tròn, dường như muốn giấu nó đi, nhưng lại cảm thấy giấu ở đâu cũng không ổn.
"Tứ muội, muội làm gì vậy! Thụy Phi muốn hại đứa nhỏ của ta, túi, túi hương này phải làm bằng... bằng chứng!" Thẩm Uyển nhìn thấy một loạt động tác của nàng, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn dưới hạ thân mà dịch ra bên ngoài, dường như muốn đoạt lại túi thơm trong tay Thẩm Vũ.
"Tỷ tỷ, sao lại ngốc như vậy! Ra tay với Thụy Phi có tác dụng gì? Có nhiều cách để báo thù như vậy, sao tỷ lại muốn làm với Trang Phi chứ? Đây là cách của Trang Phi nghĩ ra, nàng ta sao không tự mang thai rồi tự sinh non đi chứ!" Thẩm Vũ vội nói, hiện giờ nàng không để ý tới Thẩm Uyển nữa, vội kêu Minh Tâm đang hầu hạ ở bên ngoài vào.
Thẩm Vũ giao túi hương cho Minh Tâm, nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi cho nàng lui xuống. Sau khi Minh Tâm nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch, khẽ nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, thấy sắc mặt của Thẩm Vũ hết sức khó coi, nàng không dám nói một câu dư thừa nào, lập tức khom người lui xuống.
"Tứ muội, trả túi thơm đây!" Thẩm Uyển trơ mắt nhìn Minh Tâm cầm túi thơm đi ra ngoài, dùng sức lực toàn thân bò lại, nhưng cảm giác đau đớn ở hạ thân càng dữ dội, khiến nàng một bước cũng không nhúc nhích được.
Thẩm Vũ đứng dưới giường nhìn về phía nàng, mang theo ý vị từ trên cao nhìn xuống. Chân trần dẫm lên mặt đất, từng cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến trong tim. Nàng chầm chậm đi tới bên cạnh Thẩm Uyển, đỡ Thẩm Uyển nằm xuống.
Qua một lúc, Thái y cũng đã tới. Chính là Đỗ Viện phán đích thân tới bắt mạch, rõ ràng hết sức coi trọng đứa bé trong bụng Thẩm Uyển.
Thẩm Vũ đã lui ra đằng sau bình phong, Đỗ Viện phán vừa bước vào điện đã nghe thấy mùi máu tanh, sắc mặt không tốt lắm. Tay của Thẩm Uyển lộ ra khỏi trướng, trên đó phủ một cái khăn gấm, Đỗ Viện phán cũng không chậm trễ, vội vàng bắt đầu bắt mạch.
Vì không muốn quấy rầy Đỗ Viện phán bắt mạch, trong ngoài điện đều rất yên tĩnh. Trái tim Thẩm Vũ đập rất nhanh, Đỗ lão nhân làm nghề y mấy chục năm, đối với những chuyện dược liệu như thế này rất mẫn cảm. Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, mùi xạ hương trong phòng vẫn còn chưa tản đi hết, nếu bị lão hồ ly này nhận ra được thì sẽ không ổn.
Đỗ Viện phán cũng không dám kéo dài, chẩn bệnh một lát liền lập tức mở phương thuốc cho cung nhân đi sắc. Thẩm Uyển bên này vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh sinh non, bên kia Trang Phi đã mang người tới. Thẩm Vũ vừa nghe thông truyền là kiệu của Trang Phi tới, chân mày của nàng càng nhíu chặt hơn nữa.
"Đỗ Viện phán, ông cứ yên tâm bắt mạch, phía Trang Phi bổn tần sẽ chống đỡ!" Thẩm Vũ bất lực từ bình phòng đi ra, Đỗ Viện phán giương mắt xem xét nàng một chút, trên mặt mang theo ý cười mỉa mai.
Thẩm Vũ không khỏi trợn trắng một cái, quả thực không thể thiếu cảnh giác với lão già này. Nàng mới đi ra cửa điện, đã nhìn thấy Trang Phi mang theo hai cung nữ thiếp thân đứng ở bên ngoài, nét mặt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
"Trang tỷ tỷ, Thái y vẫn còn đang bắt mạch bên trong! Tần thiếp theo người tới trắc điện ngồi một chút, đợi một lát nữa hãy vào, tránh phải ngửi thấy mùi máu tanh!" Thẩm Vũ khẽ kéo tay nàng ta, trên mặt mang theo ý cười, vừa nói vừa dẫn nàng ta đến trắc điện.
Trang Phi vốn không muốn theo ý nàng, nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Vũ, mày cũng không chau một cái, nàng ta đẩy tay Thẩm Vũ ra, lạnh giọng hỏi: "Uyển muội muội chưa nói gì sao?"
Thẩm Vũ bị loại thái độ này của nàng ta làm sửng sốt, thần sắc cũng lạnh xuống. Đối với dáng vẻ ép người của Trang Phi lòng nàng sắp nghẹn chết.
"Trang tỷ tỷ cho rằng tỷ ấy sẽ nói gì chứ?" Thẩm Vũ khẽ hất cằm lên, dáng vẻ cao ngạo lúc đầu đã trở lại, đôi mắt khẽ nheo, mang theo vài phần mỉa mai.