Hai vợ chồng cũng không biết cơ sự này đã diễn ra được vài ngày, còn đám áo đen vào thôn tìm người là môn đệ của ma tu Ngụy Củ, đích thị là đám hay đến Tuyệt Sơn hằng năm để chôn rương sắt.
Hai ngày trước, một nhóm người áo đen cung kính đứng cúi đầu trước một mỹ nhân tuyệt sắc dưới chân núi, nói:
"Đồ trưởng lão, Tuyệt sơn lúc này giống như có một loại linh lực gì đó bao quanh, chúng đệ tử đi một vòng quanh núi cũng không thể tiến vào."
Cô gái kia vận áo sa đen chân váy dài màu vàng nhạt, nghe đám thuộc hạ nói thế thì ả hơi nheo mắt:
"Đây là lần đầu tiên các ngươi tới hay sao? Thuê một vài thôn dân đi vào là được rồi, bọn chúng không có linh căn sẽ không bị kết giới ngăn trở, lại gieo nhiếp hồn chú để chúng mất đi ngũ giác, có thể miễn cưỡng đi đến giữa sườn núi."
Đệ tử dẫn đầu khổ sở nói:
"Đệ tử đã làm rồi, thế nhưng... trước đó chỉ cần chôn nước oán dưới chân núi mà không cần phải đi lên, bây giờ ngọn núi giống như có quỷ dựng tường, bọn họ cứ đi quẩn quanh dưới chân núi mà không thể nào leo lên được."
Cô gái vận sa đen này tên là Đồ Cửu Diên, chính là trưởng lão dưới quyền Ngụy Củ. Nghe xong lời này, ả bỗng vung tay áo lên, chướng khí ngay lập tức khiến mười mấy đệ tử ngã dúi dụi.
"Một đám ngu ngốc! Năm nay là lúc cây luân hồi kết quả, hai mươi năm trước Mộc Thanh Ca hồn phi phách tán chỉ còn một sợi tàn hồn đeo bám vào tán cây, nếu không có đủ nước oán để tưới e rằng quả sinh ra cũng chỉ là thứ vô dụng. Tôn thượng của chúng ta hiện đã đến giai đoạn Đại thừa Hợp đạo Nguyên anh Hóa thần, nếu muốn thuận lợi hồi sinh Mộc Thanh Ca thì phải để cây luân hồi kết ra quả ưu tú nhất."
Đương lúc ả nói chuyện, toàn bộ đệ tử đều tựa như bị một lực vô hình treo lơ lửng giữa không trung, đau đớn trợn mắt không ngừng gào thét. Đồ Cửu Diên tay nắm thành quyền, một màn sương đen tỏa ra rồi thu lại tựa như đem tất cả sức mạnh của bọn họ kéo ra. Toàn bộ lộp độp rơi xuống, đều đau đớn quằn quại như con giun trên mặt ruộng bị lưỡi cày cắt qua.
"Ta đã dùng tế xương chú đem tách linh căn ra khỏi người các ngươi, hiện các ngươi đã có thể vào trong mà không chút trở ngại. Cho dù là không có linh lực, chỉ cần dùng la bàn xương rồng là có thể đánh vỡ chướng nhãn chú trên đỉnh núi, ta tin các ngươi so với đám thôn dân kia càng có năng lực hơn. Đợi chôn xong, ta tự có cách phục hồi linh căn cho các ngươi."
Những lời này kỳ thực chỉ có thể lừa gạt bọn phàm phu tục tử. Tế xương chú là hình phạt tàn nhẫn nhất đối với những đệ tử vi phạm môn quy, chưa từng có kẻ nào bị rút ra linh căn mà có thể khôi phục lại. Ngay cả kẻ đã làm giới tu tiên đại loạn như yêu nữ Mộc Thanh Ca cũng không thể trở mình.
Kể từ khi Mộc Thanh Ca bị diệt, ma tu đứng đầu hiện nay chính là Xích môn tôn thượng Ngụy Củ, tu vi vượt xa Mộc Thanh Ca năm đó. Đáng tiếc yêu nữ hô mưa gọi gió năm nào nay sống lại cũng chỉ trở thành một quả nhân sâm tăng cường tu vi cho Tôn thượng mà thôi.
Có điều người nhung nhớ quả nhân sâm này cũng không chỉ có mình Xích môn, những kẻ tự cho mình là danh môn chính đạo cũng phái người đến, dựng nên kết giới trên núi để ngăn kẻ khác chạm vào cây luân hồi.
Sau khi đánh mất hồn phách người sống lại giống như đầu thai một lần nữa, hoàn toàn đánh mất những ký ức trước kia. Lúc này nó chỉ như một trang giấy trắng, chính tà chưa phân, dễ dạy dễ bảo. Mộc Thanh Ca trời sinh thể chất ma linh chí âm rất dễ hấp thu, rất nhiều danh môn chính phái tuy không trực tiếp thể hiện kỳ thực cũng khao khát đứa trẻ sinh ra từ cây tiên này, muốn nuôi bên mình từ nhỏ để sử dụng.
Lôi kiếp ba trăm năm sắp tới, rất nhiều đệ tử muốn phi thăng đều cần khả năng đó của nàng để vượt qua kiếp nạn. Cơ thể tái sinh của Mộc Thanh Ca quá hoàn hảo cho việc này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đồ Cửu Diên thư thái hơn không ít. Ả và Mộc Thanh Ca từng là tỷ muội đồng môn, sư phụ lại thiên vị Mộc Thanh Ca nên dốc hết tâm sức dạy dỗ, sớm đã đạt đến cảnh giới Kết Đan. Còn ả dù có vắt chân lên cổ cũng chạy theo không kịp, lòng ghen ghét như con rắn độc nấp trong hang luôn dày vò ả không ngừng.
Nhưng bây giờ Mộc Thanh Ca cùng lắm chỉ là một thứ quả trên cây, đến lúc chín rơi xuống chính là khởi đầu cho quá trình tái sinh khốn khổ của nàng.
Nghĩ đến đây, Đồ Cửu Diên không kìm được mà cười âm trầm. Ả dùng một vài sợi tóc của đám đệ tử khi nãy bỏ vào lò thanh đồng trong tay lầm rầm niệm chú, không bao lâu đã có thể dùng năm giác quan của mình để thay đế cho chúng. Hi sinh đám đệ tử này quả nhiên có ích, so với đám thôn dân kia dùng tốt hơn nhiều.
Kết giới đã suy yếu nên lần này người của ả lên núi mà không gặp chút trở ngại nào, dựa vào tầm mắt của bọn họ, Đồ Cửu Diên có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ trên núi. Ả đột nhiên choáng váng, dường như ả đã thấy có thứ trông như những mảnh phong hóa vỡ vụn dưới gốc cây, chẳng lẽ là linh quả đã rụng sớm rồi ư? Đồ Cửu Diên bèn lập tức sai khiến đám đệ tử ngẩng đầu, trông thấy một quả to to trên cây mới hơi vững dạ một chút.
Nhưng đúng lúc này một cơn gió chợt thổi qua, da đầu Đồ Cửu Diên căng cứng, lúc quay người lại một vài sợi tóc đã bị người ta lấy đi. Trong tích tắc ả cũng bị mất đi ngũ giác, bị người ta điều khiển.
Các đệ tử còn lại kính cẩn quỳ xuống lớn giọng hô lên:
"Tôn thượng dữ thiên tề phúc!"
Kẻ vừa tới là một nam tử vận áo bào đen, mặc dù mang ba phần nữ tính nhưng dáng dấp cao lớn, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo khí chất âm lãnh, sát khí khuynh đảo thiên địa không thể nhầm lẫn với bất kỳ kẻ nào. Gã đương nhiên chính là tôn thượng của Xích môn – Ngụy Củ.
Ngụy Củ điều khiển sợi tóc của Đồ trưởng lão để nhìn rõ hoàn cảnh trên núi, gã sai khiến đệ tử trên núi nhặt lên những mảnh vỡ của vỏ linh quả, dùng thần chú đảo ngược đoán ra linh quả đã rơi xuống vào năm Khánh Canh.
Khóe miệng Ngụy Củ nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt, trong nháy mắt những sợi tóc trong tay bùng cháy. Gã lạnh lùng phân phó:
"Phái người xuống núi thăm dò, đi tìm tất cả những đứa trẻ sinh năm Khánh Canh đến đây."
Lúc này ngũ giác của Đồ Cửu Diên đã trở lại vội quỳ xuống thi lễ, nói:
"Tôn thượng, có khi nào đứa trẻ trong linh quả đã không còn ở gần Tuyệt sơn nữa hay không?"
Ánh mắt hẹp dài của Ngụy Củ phát ra ánh sáng sắc bén, cười lạnh:
"Quả luân hồi rụng trước khi chín đã gặp phải rủi ro rất lớn rồi, nếu như nó cách cây luân hồi quá xa sẽ không thể nào sống sót. Chắc chắn nó chỉ ở gần đây, mau cẩn thận tìm cho ta."
Đệ tử Xích môn trải rộng khắp nơi, thế lực cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần tôn thượng ra lệnh một tiếng thì các thôn xóm gần đây đều bị sàng qua một lượt. Chỉ là trong lần tìm kiếm này mặc dù tìm thấy một vài bé trai bé gái có độ tuổi tương đương, nhưng tuyệt nhiên không có ai trong số họ có được linh lực của cây luân hồi.
Ngụy Củ nghe đệ tử báo cáo xong liền hướng ánh mắt về đỉnh Tuyệt Sơn, bên trên cái cây kia vẫn còn mọc ra một quả khác, nó lại phát triển nhanh chóng giống như sắp thành hình.
Năm đó gã cũng ở trong trận chiến kia, đương nhiên biết em gái của Mộc Thanh Ca là Mộc Nhiễm Vũ cũng đồng quy vu tận với nàng, hai phần hồn phách nhập vào cây kết thành hai quả cũng là hợp tình hợp lý. Hiện giờ có một quả rụng sớm, mặc dù khả năng Mộc Nhiễm Vũ có thiên tư bình thường rơi xuống cao hơn, nhưng vì tránh đêm dài lắm mộng Ngụy Củ cảm thấy vẫn phải nên điều tra cẩn thận chút.
"Mộc Thanh Ca..." – Ngụy Củ khẽ hé môi nhỏ giọng gọi tên nàng, đôi mắt tà ác lộ ra ánh sáng quyết tâm.
Gã tu luyện yêu pháp nuốt hồn có thể khuếch đại bản tính tham lam vô độ, đối với thứ muốn có mà không thể như Mộc Thanh Ca, Ngụy Củ càng thêm nhập ma. Nghĩ đến đây, đôi mắt gã lóe lên một tia huyết sắc khát máu, tướng mạo tuyệt mỹ của gã lúc này lại làm cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Sau khi vợ chồng Xảo Liên đưa ra chủ ý liền quyết tâm canh giữ trong nhà đợi đến lúc đám tà ma ngoại đạo kia hoàn toàn rời khỏi. May mắn năm đó vợ chồng họ có chút hiểu biết không lập tức mang đứa trẻ về thôn, thế nên lúc thực sự có người đến gõ cửa, bọn họ chỉ lấy ngày sinh giả để thoái thác. Khi đó trì hoãn lại một năm, trên hộ tịch đều có ghi chép rõ ràng là không phải năm Khánh Canh, hơn nữa do có người trong thôn làm chứng nên hoàn toàn không có sơ hở.
Đám hắc y nhân xông vào nhà trông thấy con gái họ Tiết ốm yếu bệnh tật cũng lười biếng nhìn đến lần thứ hai, dù sao con bé trước mắt này không có một chút linh trí, đơn thuần chỉ là người bình thường không thể bất tử, làm sao có thể là linh quả của cây luân hồi.
Chỉ một lần như thế cũng chẳng ai thèm đến hỏi nữa. Mặc dù vợ chồng họ khai gian hết một năm tuổi của con gái, nhưng cốt yếu vẫn là do dáng người Tiết Nhiễm Nhiễm nhỏ nhắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác nhiều, trông qua chỉ như mới mười bốn mười lăm nên không ai nghi ngờ vô căn cứ.
Có điều năm đứa trẻ sinh năm Khánh Canh nghe nói đều bị bọn chúng rạch tay lấy máu nhỏ vào một cái lư hương đen nhánh mang đi. Thợ mộc Tiết nghe xong mặt mũi không khỏi trắng bệch, Nhiễm Nhiễm thân thể yếu ớt, nếu như bị cắt một đao như thế e là mười ngày nửa tháng cũng chưa lành.
Những ngày sau đó đám đệ tử tà môn vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm sang những thôn xóm xung quanh, hầu như đứa bé nào sinh năm Khánh Canh cũng bị bắt mất. Mặc dù nói một cách hoa mỹ bọn chúng là những kẻ tiên căn đạo cốt, nhưng đối với kiểu bắt cóc sống không thấy người chết không thấy xác kia quả thực là không xem thiên đạo ra gì. Có những người sống chết không nghe theo chúng liền bị chúng đánh chỉ còn nửa cái mạng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình bị bắt đi.
Nhiễm Nhiễm không biết tại sao mấy hôm nay cha mẹ lại ủ rũ chán chường, mẹ nàng lại càng có vẻ kinh hãi nằm trên giường ngót hai ngày không dậy nổi, nàng cảm thấy thân là con gái thì phải càng hiếu thảo. Trước đây Nhiễm Nhiễm từng thấy mẹ làm bánh khoai tây mè, nàng bèn nhờ cha nhóm bếp, sau khi bánh đã chín nóng hổi mới mang lên đặt ở bàn nhỏ cha mẹ thường hay ăn.
Xảo Liên nhìn con gái làm ra những chiếc bánh ngọt tinh xảo cũng không biết nàng học từ chỗ nào, vừa liên tục khen ngợi vừa hỏi han. Nhiễm Nhiễm cũng không rõ, nàng vừa cắn một miếng bánh ngọt vừa lẩm bẩm:
"Con chỉ cần nếm một lần có thể làm được, kiếp trước chắc con chết vì đói mẹ nhỉ, thế nên kiếp này lúc nào cũng muốn ăn?"
Xảo Liên ngay lập tức phản bác:
"Một đứa trẻ nói chuyện sống chết làm gì, ta thấy kiếp trước của con là thèm ăn đến chết mới đúng!"
Nói xong bỗng sững sờ, hình như chính mình cũng đang nhắc tới chuyện sống chết, mà đứa con gái ngoan của mình chỉ bật cười một tiếng còn cố ý cắn thêm một ngụm bánh to.
Xảo Liên cùng con gái nói đùa một lát liền cảm thấy tâm trạng khẩn trương mấy ngày hôm nay cũng được thả lỏng, đám người áo đen mấy ngày nay cũng không thấy đến thôn bọn họ, hẳn là đã bỏ qua nhà mình rồi. Vợ chồng nàng hạ quyết tâm đợi qua mùa đông sẽ dành dụm chút tiền sẽ trở về với Ninh lão, tránh xa nơi thị phi này.