Tiên Đài Có Cây

Chương 28: Việc Không Nghiêm Chỉnh



Tô Dịch Thủy trông thấy chân quạ có quấn bùa liền biết có kẻ thao túng chim chóc đến đây thám thính thân phận của bọn họ, bèn mở miệng nói:

"Tây sơn Tô Dịch Thủy đến thăm hỏi lão rượu tiên."

Con quạ đen nghe tên tuổi Tô Dịch Thủy xong thì đột nhiên vỗ cánh giậm chân nói:

"Tên khốn Tô Dịch Thủy, không gặp không gặp!"

Tần Huyền Tửu ở một bên lập tức đối với vị tiên rượu chưa từng gặp mặt này thêm mười phần thưởng thức, tối thiểu nhất thì bọn họ chính là anh hùng cùng chung chí hướng, đều không chào đón họ Tô.

Tô Dịch Thủy cũng không tỏ ra phật ý mà nhanh chóng vươn tay bóp cổ con quạ đen rồi móc ra tấm bùa dí sát vào nó hỏi:

"Thứ này lấy được trên người của một nữ nhân tu tập thuật ngự thú, ta muốn hỏi thử tiên sinh người có biết lai lịch của nó hay không?"

Nhìn thấy lá bùa, con chim đột ngột mở to mắt rồi ra sức tránh khỏi tay Tô Dịch Thủy, cuống học sắc bén nói:

"Sao có thể? Sao có người biết đến thứ này..."

Từ bộ dáng của con chim có thể thấy người đang điều khiển nó đang xoắn xuýt cả lên, nó lại đáp xuống trên lưng bù nhìn nôn nóng đi qua đi lại rồi cuối cùng hạ quyết tâm nói:

"Được rồi, các ngươi đều đến nhà tranh trên núi đi."

Thế là đám người Tô Dịch Thủy bèn theo quạ đen leo lên núi. Núi Thúy Vi này có đường dốc đứng, hẳn là quanh năm cũng chẳng ai thèm đến đây, nếu như là Nhiễm Nhiễm của lúc trước chắc chắn là leo không nổi. May mắn hiện tại nàng đã thuần thục thuật Khinh Thân, mũi chân điểm nhẹ giống con hươu con nhảy vọt lên trên sườn đá dốc.

Riêng Cao Thương và Bạch Bách Sơn lúc ở Tây sơn thỉnh thoảng bị sư phụ phạt cõng bao cát nên đi đứng cũng trở nên nhẹ nhàng, chỉ khổ cho Hỉ Nhi leo đến gần một nửa thì không thể leo tiếp chỉ đành ngồi tại đó đợi. Đường núi càng lúc càng dốc đứng, cuối cùng những người còn lại ngoại trừ Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm đều dừng chân.

Kỳ thực ban đầu Nhiễm Nhiễm cũng không muốn tiếp tục đi, không phải vì mệt mỏi mà nàng cảm thấy ở lại cùng các sư huynh ở giữa sườn núi nướng thịt nướng bánh, uống rượu ngắm cảnh thì tốt hơn. Thế nhưng sư phụ lại không cho phép nàng dừng, hắn nắm eo mang nàng cưỡi gió mà đi, rất nhanh nàng phát hiện mình đã lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi Thúy Vi là một mảnh xanh um tươi tốt, ở bên cạnh gian nhà tranh đơn sơ chất đống mấy vựa lương thực, nhìn qua chính là lúa mạch và khoai lang. Trong không khí tràn ngập hương rượu khoai lang thơm ngát có một ông lão có vóc dáng thấp bé đang cất rượu cạnh một cái ao rượu.

Thấy mặt người đến, lão ta quệt đi hèm rượu bám trên mũi, hừ một tiếng:

"Ta thắc mắc sao hôm nay lại ủ hỏng một vò rượu, thì ra là có một Tang Môn tinh* sắp đến đây!"

*Chú thích: Tang Môn tinh là một ngôi sao mang điềm xấu, vận rủi.

Tô Dịch Thủy không ngại ông lão này âm dương quái khí, chỉ đứng ở trong đình chờ ông ta đến nói chuyện. Lão rượu tiên kia cũng chẳng nhìn tới Tô Dịch Thủy, sau khi thở phì phò đạp nát vò rượu ủ hỏng kia thì bước đôi chân vòng kiềng đi tới, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Dịch Thủy:

"Đúng là dáng vẻ chó đội lốt người, thảo nào Mộc nha đầu kia u mê như mất hồn bị ngươi hại thảm như vậy!"

Xem ra lão ta là bạn cũ của Mộc Thanh Ca nên mới xem tên nghịch đồ Tô Dịch Thủy này là kẻ địch. Sau khi nói xong lời đó lão ta lại không khách khí quan sát Tiết Nhiễm Nhiễm, lạnh lùng hỏi:

"Ngươi lại là ai nữa?"

Nhiễm Nhiễm cúi đầu thi lễ. Lúc nàng nhỏ giọng thì thầm nói mình là đồ đệ của Tô Dịch Thủy xong thì tròng mắt của rượu lão tiên liền trừng to.

"Ở cùng cái kẻ khi sư diệt tổ kia thì có thể học được cái gì? Nha đầu ngươi tuổi còn trẻ mà đã chọn đi sai hướng!"

Nhiễm Nhiễm cũng không nói tiếp với lão, chỉ giả vờ dò xét xung quanh nhà rồi chạy đi chỗ khác chơi.

Tô Dịch Thủy biết rõ lão già này tính tình cổ quái nên cũng không rảnh cùng ông ta đấu võ mồm, chỉ móc ra bùa chú kia rồi hỏi:

"Lão tiên sinh hình như biết vật này, ngài có thể nói ta biết lai lịch của nó hay không?"

Lão tiên rượu đi quanh hắn vài vòng rồi mới đưa tay nhận bùa, nhìn một hồi cũng không biết là đang khẩn trương hay phấn khích, chỉ cười đến muốn tắt thở bảo:

"Năm đó Mộc nha đầu cơ hồ muốn dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng đóng lại cánh cửa suối linh âm giới đã mở ra, thế nhưng vào miệng của những tên chính đạo kia thì nó lại trở thành một kẻ gây ra tai họa! Một cái bô được bưng bít thật chặt, thật sự là làm việc không công cho người khác hưởng! Có điều báo ứng cũng đến thật nhanh, không phải các ngươi tự xung là người chính đạo sao, lần này để ta xem còn ai ngốc nghếch giống Mộc nha đầu như vậy, vì các ngươi mà chiến đấu hết mình! Ha ha ha..."

Lão cười thoải mái đến có chút vặn vẹo, thế nhưng lại làm Nhiễm Nhiễm đứng một bên choáng váng. Dựa theo ý lão già này thì chẳng lẽ trước kia Mộc Thanh Ca là người tốt, năm đó việc nàng lén lút xông vào suối linh thả ra yêu ma chẳng lẽ còn có uẩn khúc gì hay sao?

Có điều nhìn lão giễu cợt sư phụ, thân là đồ nhi nàng không thể không lấy thân mình thay sư phụ cản đao:

"Lão tiên sinh nói lời này có chỗ không phải, nếu như xảy ra loạn âm dương như người nói thì có ai chỉ bo bo giữ mình? Chỉ có người ở trên núi này mà an ổn cất rượu. Đó là còn chưa nói tới cách ủ rượu này của người cũng không đúng, làm hỏng bao nhiêu là lương thực tốt!"

Lão tiên rượu này rất có thể là em trai của lão tiên dược đã sớm phi thăng, chỉ vì ham mê rượu trong chén mà lại làm tiến trình tu chân bị chậm trễ. Cho tới bây giờ dù lão ta đã sống tới hai trăm tuổi nhưng vẫn kém một chút, chậm chạp không thể tu thành chính quả.

Lão tiên rượu nghe con nhóc ranh này nói nửa câu trước thì không hề có chút hứng thú, nhưng nghe đến câu "ủ rượu không đúng cách" thì lại chạm đến vảy ngược của lão ta. Lão tự xưng là đã từng nếm qua hết rượu ngon trong thiên hạ, không những nếm mà còn ủ, nay con nhóc này lại ở đó nói lão ta không biết ủ rượu.

Lão tiên rượu liền lập tức nhảy dựng lên, vểnh râu trắng hầm hừ nói:

"Không đúng chỗ nào, nếu như không nói rõ thì ta liền dùng gậy đánh ngươi lăn xuống núi!"

Nhiễm Nhiễm ban nãy rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng ngửi thấy mùi rượu bên trong cái bình bị đập nát dưới đất bèn lục tìm mảnh vỡ lên nếm thử một ngụm, sau khi thưởng thức thì bất ngờ phát hiện ra rượu này hẳn là bắt chước ủ theo thứ rượu "ngộ thiên tiên" bên trong quyển "ngoạn kinh".

Chỉ là trong lúc ủ cho nguyên liệu không đúng lúc, nhiệt độ lên men cũng sai nên vị ủ ra không giốn đồ thật. Kỳ thực rượu lão ủ cũng không khó uống, thế nhưng do nàng đã từng nếm qua "Ngộ thiên tiên" do mình dựa theo công thức ủ ra nên tự nhiên cảm thấy khó uống vô cùng.

Nhiễm Nhiễm nhìn trộm sư phụ thầm cân nhắc giữa lợi và hại, cảm thấy lúc này trước tiên nên giải quyết sự tình của nữ thủy quái nên liền nhỏ giọng hỏi lão ta có phải muốn ủ "ngộ thiên tiên" hay không? Lão đầu kinh ngạc mở to hai mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hỏi:

"Chẳng lẽ ngươi từng nghe qua thứ rượu này?"

Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu cởi xuống hồ lô rượu bên hông đưa cho lão ta, đây là số rượu cuối cùng nàng mang theo, còn lại đều bị mấy vị sư huynh uống cạn ở bờ sông Vọng Hương khi ấy.

Lão tiên rượu ban đầu còn bán tín bán nghi nhưng vừa mở ra nắp đậy thì một cỗ mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi kéo con sâu rượu bên trong người lão ra, lúc này lão ta cũng không quản rượu có độc hay không mà lập tức nhấm nháp liền một ngụm, lát sau hai con mắt đầy nếp nhăn của lão lóe sáng ngửa cổ lên uống. Cứ như thế mấy lần đem rượu trong bình uống cạn, sau đó lão ta vẫn còn chưa thỏa mãn chép chép miệng:

"Nhóc con, sao ngươi có "ngộ thiên tiên" chính tông?"

Nhiễm Nhiễm thành thật đáp:

"Do ta ủ, nếu như lão thích ta có thể giúp người ủ."

Lão tiên rượu nghe xong lại nhảy dựng:

"Nói bậy! Nói bậy! Rượu này chỉ có Mộc Thanh Ca biết ủ, con nhóc như ngươi làm sao có thể?"

Nhiễm Nhiễm cảm thấy lão ta đã hơi say nên tránh ra sau lưng sư phụ, sau lại ló ra nửa gương mặt nhỏ giọng làu bàu:

"Chỉ là rượu chứ đâu phải là tiên đan trường sinh bất tử gì đâu mà không thể biết ủ?"

Lời này lại khiến lão tiên giậm chân lần nữa. Thứ rượu này khiến lão chỉ uống một lần mà nhớ mãi không quên, lão đã dùng hết hai mươi năm khổ tâm nghiên cứu mà mãi cũng không thể ủ ra được mùi vị đó. Hiện giờ một con nhãi lại dùng giọng điệu khinh miệt nói với lão kiểu như thứ này cũng bình thường như nước giếng, vậy chẳng phải công khai chế giễu lão vụng về?

Nhảy lên một hồi thì mùi rượu mê hồn kia lại quanh quẩn nơi đầu lưỡi, chỉ có vài ngụm rượu làm sao có thể đã thèm, lão ta bèn không nhảy nữa mà vểnh cổ về phía sau lưng Tô Dịch Thủy ân cần nói:

"Cô nhóc, ban nãy ta vẫn chưa nếm ra được thật giả, hay ngươi cho ta một bình nữa uống thử nha."

Nhiễm Nhiễm trốn sau lưng sư phụ không chịu ra, rầu rĩ nói:

"Hết rồi, có điều nếu ông nói cho sư phụ ta biết lai lịch thứ bùa kia thì ta liền ủ cho ông một vò."

Lão tiên rượu nhếch đuôi lông mày nhìn Tô Dịch Thủy, ngữ khí bất thiện nói:

"Nghe nói dạo ấy ngươi vẫn cứu được Mộc Thanh Ca rồi đưa hồn nàng nhập cây luân hồi?"

Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu thản nhiên nói:

"Nàng đã bình an sống lại rồi."

Lão tiên rượu nghe thế thì vui mừng thở dài một hơi lập tức tin tưởng, giống như lão đã ẩn cư quá lâu nên cũng quên mất thói lọc lừa trên đời, biến thành một đứa trẻ ngây thơ. Trong lòng lão nghĩ rằng Mộc Thanh Ca dùng rượu để đãi cố nhân, nếu như Mộc Thanh Ca thật sự chết dưới tay tên tiểu tử này thì cho dù lão chết thèm cũng sẽ không trao đổi cùng với hắn. Nhưng bây giờ Mộc Thanh Ca vẫn còn sống thì lão làm giao dịch nho nhỏ chắc cũng không tính là phản bội lại tình bằng hữu này à nha.

Nghĩ đến đây con sâu rượu lại khó lòng ngăn chặn, lão bèn bừng bừng khí thế nói:

"Chỉ cần ngươi dạy ta cất rượu thì ta cam đoan biết gì nói nấy!"

Có điều cất rượu cũng không phải một sớm một chiều, nếu như nhiệt độ và độ ẩm đều thích hợp thì ngắn nhất cũng phải tốn mất bảy hôm. Nhiễm Nhiễm sợ thời gian kéo dài làm ảnh hưởng chuyện của sư phụ nên ra điều kiện cho lão ta nói trước, lão ta bèn đắc ý cười ha ha đem ra một cái vạc sứ quý giá vẽ đầy bùa chú kỳ lạ.

Theo lão tiên rượu nói thì một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, cái vạc này cũng tương tự như vậy, bên ngoài một ngày thì bên trong vạc đã qua một năm. Chỉ là thứ bóp méo thời gian như thế làm ra quá mức tổn hao linh lực, phù chú dùng trên vạc kia dùng mất nửa đời linh lực của lão ta.

Thứ bàng môn tả đạo hoang đường thế này, khó trách lão tiên dược anh trai lão đã sớm phi thăng, còn lão ta vẫn mãi ở trong cái ổ núi Thúy Vi trồng khoai cất rượu.

Nhiễm Nhiễm trộm nghĩ kẻ không đàng hoàng thế này thật sự quá hợp với sư tôn tiếng xấu đầy mình của nàng trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.