Nhìn thấy điền viên nhà nhỏ Nhiễm Nhiễm cảnh giác rút ra gậy cơ quan, đã trải qua sự việc nước ma ở sông Vọng Hương dụ dỗ người ta nhảy sông nên Nhiễm Nhiễm cũng ngờ vực, không biết căn phòng này có phải là do yêu ma biến thành muốn hại tính mạng người khác hay không nữa.
Nàng đánh bạo đi dọc theo còn đường lát đá tiến về phía trước, phát hiện đất dưới chân mềm nhũn như bùn, chưa được mấy bước đã thấy một đám xanh um. Nhiễm Nhiễm thường giúp Tô Dịch Thủy phơi thuốc nên vừa nhìn liền nhận ra mọc trên đất toàn bộ đều là thảo dược, bỗng nhiên lúc này nàng nghe tiếng nói trong sân vọng ra:
"Kỳ quái, sao lại có người đến sớm như vậy, chẳng lẽ có tên nhà quê nào đó không biết nhìn hàng, chưa nghe tới Chu Tước quý hiếm sao?"
Nhiễm Nhiễm tập trung nhìn thì thấy hóa ra là một lão già râu tóc bạc phơ, thân mặc đạo bào đang kéo ống quần nhìn đám thảo dược xanh um trong đất. Nhiễm Nhiễm hơi nhíu mày chần chừ... cái lão râu tóc bạc phơ này không phải là lão tiên rượu trên núi Thúy Vi sao? Lão ta lúc trước còn đưa nàng rất nhiều bùa, đều là báu vật giữ mạng! Thế nhưng khi Nhiễm Nhiễm mỉm cười vẫy tay nhìn lão thì lão lại lạnh lùng nhìn nàng từ trên xuống dưới, tựa như cũng không nhận ra nàng. Nhiễm Nhiễm cũng không tùy tiện nhận thân, chỉ thăm dò hỏi:
"Lão tiên sinh gần đây khỏe chứ?"
Lão giả không trả lời, ngồi thẳng lên nhìn nàng một chút, đột nhiên hỏi:
"Tiểu cô nương có phải từng dùng qua vỏ giao long?"
Nhiễm Nhiễm theo bản năng ăn hàng hỏi lại:
"Vỏ giao long? Nó có vị gì?"
Lão đầu không nhanh không chậm nói:
"Cực kỳ tanh hôi, uống vào một ngụm cả đời khó quên."
Lão nhân gia nhắc tới khiến Nhiễm Nhiễm sực nhớ tới việc sư phụ từng cho mình uống một cốc thuốc tanh hôi vô cùng, lúc ấy nàng còn buồn nôn đến mấy ngày cũng ăn không ngon. Nàng từng hỏi Tô Dịch Thủy cho nàng uống cái gì nhưng hắn không nói, còn giấu diếm nàng, chẳng lẽ đó lại là vỏ giao long mà lão giả nói qua?
Thấy Nhiễm Nhiễm không đáp lão ta cũng không mấy quan tâm, lại hỏi:
"Vỏ giao long có thể che đậy tuệ căn linh khí khiến người khác nhìn không ra lục đạo luân hồi, người rốt cuộc là yêu ma gì mà phải cần che giấu kỹ như vậy?"
"Con là một con nhóc bình thường, không hiểu lão tiên sinh nói vậy là tại sao? Ngài ở trong vùng rừng sâu núi thẳm này hẳn là thần tiên, vậy có thể cho con mượn kính chiếu yêu soi một cái."
Lão đầu kia nhếch miệng cười một tiếng, không còn xoắn xít vấn đề là người hay yêu nữa mà trực tiếp hỏi:
"Sao ngươi không đi tranh con Chu Tước kia?"
Nhiễm Nhiễm cười:
"Vật quý thế gian đâu chỉ có mỗi Chu Tước, mỗi lần nhìn thấy đều muốn chiếm làm của riêng thì chẳng phải sẽ mệt chết người à? Tái ông mất ngựa* sao biết không phải là phúc, nếu không phải sớm đi đến thì sao có thể gặp được lão tiên sinh ngài... Hoài sơn và đương quy trồng trong đất này tốt thật sự, nếu như đem hầm nhừ với gà đen có thể thanh nhiệt bổ khí, là món ngon!"
(* Tái ông thất mã: Ngày xưa có một ông lão sống ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giáp với nước Hồ (Tái ông). Ông có nuôi một con ngựa. Một hôm, ngựa của ông bỏ chạy sang địa phận nước Hồ, mọi người xung quanh đều đến chia buồn với ông, nhưng ông lại bảo:
"Biết đâu lại có chuyện tốt đến."
Không lâu sau con ngựa của ông trở về và còn dẫn theo một con ngựa cao lớn, mạnh mẽ của nước Hồ. Mọi người đến chúc mừng ông, nhưng ông lại nói:
"Có lẽ nó sẽ dẫn đến tai họa cũng nên."
Quả nhiên, con trai ông lão vốn rất thích cưỡi ngựa nên đã cưỡi con ngựa to khỏe nước Hồ, cuối cùng bị ngã gãy xương và bị què chân. Lúc này hàng xóm lại rối rít đến thăm nom, nhưng ông lại nói rằng:
"Biết đâu nhờ họa mà lại được phúc."
Một năm sau, quân Hồ tràn sang gây chiến tranh và những người trẻ tuổi trong vùng hầu như đều chết trận. Thế nhưng con trai ông lão vì què chân nên được miễn đi lính và cuối cùng may mắn thoát chết.)
Lão giả nghe Nhiễm Nhiễm hoạt bát trả lời thì lại cười ha ha:
"Ta còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra lại là con nhóc lười tham ăn! Tiếc rằng đây chỉ là ảo cảnh, mấy thứ thảo dược này không có biện pháp lấy ra cho ngươi hầm gà."
Tiết Nhiễm Nhiễm dụi mắt mấy lần rồi đưa tay dây vào thảo dược, quả nhiên không chạm tới được thứ gì. Lão giả lại hết sức lưu luyến nhìn cảnh vật xung quanh, chậm rãi nói:
"Thời điểm năm đó biết đến Thuẫn Thiên ta chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, hắn ở trên núi ta ở dưới núi, vừa là thầy vừa là bạn khiến người ta không thể quên. Về sau hắn phi thăng ta cũng dốc lòng tu hành, vốn tưởng có thể gặp gỡ cố nhân nơi tiên giới, ai biết lúc ta thành tiên thì hắn lại hóa hư vô, quả là tạo hóa..."
Nhiễm Nhiễm nghe thế thì liếc mắt nhìn lão, thấy lão có vẻ đã trên trăm tuổi bèn hỏi:
"Xin hỏi ngài có biết lão tiên rượu không?"
Lão gật đầu cười:
"Ngươi lại biết đệ đệ ta? Chẳng trách lúc qua cầu ngươi lại dùng bùa rượu nhỏ."
Nhiễm Nhiễm cũng gật đầu một cái nói:
"Con và rượu lão tiên tiền bối từng gặp mặt qua một lần, uống với nhau một lần rượu. Dáng vẻ của ngài quá giống rượu lão tiên tiền bối, chỉ khác chỗ cái mũi đỏ hồng. Còn lá bùa kia chính là lão tiên rượu cho con."
Vừa rồi nàng thấy lão giả này còn tưởng là lão tiên rượu ở núi Thúy Vi chạy đến, thế nhưng nhìn ánh mắt trầm ổn, khí độ giống thần tiên của ông hoàn toàn tương phản với lão ngoan đồng kia thì bạo dạn suy đoán rằng đây chính là vị ca ca lão tiên dược đã sớm phi thăng của lão ta. Chỉ là người sớm phi thăng không biết sao lại xuất hiện trên núi Thiên Mạch, đối với tình hình thí luyện của đám tiểu bối lại rõ như ban ngày.
Lão tiên dược nghe lý do của Nhiễm Nhiễm thì cười cười:
"Đứa em trai này của ta rất ít bạn, không biết lúc nào lại kết giao được một người bạn nhỏ như ngươi. Bây giờ xem ra lại thấy ngươi quả có vài chỗ hơn người.."
Nói rồi lão lấy cây phất trần bên hông vung lên giữa không trung, lập tức liền hiện ra tình hình chỗ Chu Tước trước đó. Chỉ thấy một con Chu Tước chỉ như con gà rừng không biết ăn trúng cái gì mà bỗng nhiên biến lớn gấp mấy lần, vươn người há mỏ kêu to khiến người ta muốn rách cả màng nhĩ. Một đôi vuốt to lớn liều mạng cào đến đám người, thậm chí Vệ Phóng còn bị Chu Tước gắp lên rồi hung hăng ném về phía dốc đá dựng đứng.
Đám người còn lại cũng chật vật không chịu nỗi, tỷ muội Băng Thanh Ngọc Khiết bất chấp mặt mũi vội vàng dọc theo con đường ban nãy Nhiễm Nhiễm đi đến, vượt qua khe núi hoảng hốt mà chạy. Chỉ có Mộc Thanh Ca thong dong ứng đối, ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn vội vã né tránh, Nhiễm Nhiễm bỗng thấy Mộc Thanh Ca thừa dịp đám người đang hốt hoảng móc ra rất nhiều viên bùn như những quả cầu nhỏ rồi ném lên trên sườn đồi.
Kỳ lạ là những người hoảng hốt chạy này dù đi đúng con đường nàng từng qua nhưng lại không tới được chỗ đường nhỏ lát đá, nhà tranh ruộng thuốc này, ngược lại vẫn là rừng rậm khe suối của Thiên Mạch sơn. Xem ra Nhiễm Nhiễm đoán không sai, nàng và đại sư huynh đã vô tình xâm nhập vào chốn thế ngoại thiên tiên nào chứ chẳng phải là núi Thiên Mạch nữa!
Phất trần của lão giả lại vung lên đổi sang một sơn cốc khác, người xuất hiện bây giờ là kẻ qua cầu rắn sớm nhất – Bát Thiên huynh đệ. Lúc này hắn cũng đang chém giết, có điều không phải Chu Tước mà lại là một con Giao Long đen không có sừng. Giao long vô cùng hung hãn nhưng hiện đã bị Quỷ Bát Thiên đánh muốn đầu thai, hắn ôm một thân thương tích đầy mình cuối cùng bẻ gãy cổ Giao Long đen, phanh ngực mổ bụng móc gan nó rồi nuốt vào. Sau đó hắn ta tùy tiện ném thi thể linh thú trong khe núi, lau miệng rồi tiếp tục đi.
Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ hỏi:
"Tại sao hắn không gặp được Chu Tước ạ?"
Dược lão tiên cười cười:
"Người này tu luyện không ngay thẳng nên máu Chu Tước vô dụng với hắn, ngược lại gan giao long lại có ích lợi. Các ngươi vào đây gặp được Linh thú đều là do tham lam của bản thân mà sinh ra, những thứ các ngươi gặp phải đều do tự mình huyễn hoặc. Nếu là năng lực không đủ hay đức độ không xứng với vị trí sẽ chỉ phóng đại vô hạn tham lam, những kẻ chỉ biết dùng vũ lực mà không có chút lòng từ bi nào cuối cùng cũng sẽ bị tham lam của chính mình phản phệ... Đương nhiên người có thể giết được linh thú cũng xem như có tư cách qua ải, đáng tiếc con hắc giao long này lần trước bị người ta đánh bại chỉ bị lột đi một miếng da, lần này lại bị người ta ăn gan uống máu..."
Nhiễm Nhiễm đột nhiên nghĩ đến chính mình đã từng uống qua vỏ giao long, sư phụ sao lại có vật trân quý như thế, đúng là ngàn vàn cũng khó cầu. Chẳng lẽ kẻ trước đây đánh bại hắc giao chính là sư phụ Tô Dịch Thủy, thế nhưng lão tiên sinh đã nói chỉ có những kẻ đi đường không đúng đắn mới gặp phải hắc giao long?
Trong lòng Nhiễm Nhiễm cũng mờ mịt, cuối cùng lại buồn bực vô cớ gật đầu nói:
"Thuẫn Thiên của núi Thiên Mạch từng dạy ra nhiều đệ tử kiệt xuất, giống sư phụ con cũng hay bất thình lình ra bài tập thử thách. Chỉ là những khảo nghiệm này có phải quá khắc nghiệt máu lạnh hay không, từ hôm qua đến nay đã chết rất nhiều người."
"Đủ thứ đáng sợ này lại khiến thế nhân càng giống như vịt mà đuổi theo. Thuẫn Thiên đại tiên năm đó vì quạnh quẽ mới tọa hóa thành núi, thần lực thượng cổ ngưng tụ trong mắt cũng ảo hóa thành hồ, muốn có được thần lực thuần khiết của đại tiên làm sao có thể tùy tiện mà không phải trả giá? Nhiệm vụ của ta là giám sát đám người qua ải mỗi mười năm, có điều ngươi qua ải quá nhanh cũng xem như vượt ngoài dự liệu."
Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng gãi đầu, cảm thấy mình thực ra là mèo mù vớ được chuột chết, nàng ôm quyền nói:
"Con và đại sư huynh đều không phải là kẻ có khả năng tốt nhất giữa những người này, vào được đây đơn giản chỉ là trùng hợp. Vậy xin hỏi đại sư huynh của con hiện tại đã ở nơi nào?"
Lão tiên dược thản nhiên nói:
"Hắn không dựa vào thực lực của mình qua ải mà là bị ngươi dẫn dắt đến nên mặc dù nhìn thấy tiên cảnh cũng lập tức bị bắn đi ra, chỉ cần hắn không đi giết Chu Tước thì sẽ không gặp trở ngại. Nơi này là ký ức còn sót lại ở phàm trần trước khi ta phi thăng hóa thành ảo cảnh, ngươi có thể đi vào cũng là có duyên."
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu hỏi:
"Nếu làm thần tiên mà phải bỏ qua những thứ lạc thú chốn phàm trần, vậy làm thần tiên còn gì ý nghĩa?"
Lão tiên dược mở miệng cười nói:
"Không có dục niệm của thế tục cũng không có vui buồn, làm sao lại không sung sướng?"
Nhiễm Nhiễm biết đại sư huynh hẳn là không việc gì, tạm yên tâm thở ra một hơi, lại hỏi:
"Vậy xin hỏi lão tiên sinh lúc nào con có thể ra ngoài, nếu không lát nữa trời tối sợ là đại sư huynh sẽ lạc đường mất."
Lão tiên dược ý cười càng sâu, nhìn nha đầu tinh quái nói:
"Mặc dù linh lực của ngươi không cao nhưng sự thông minh tùy cơ ứng biến lại đứng đầu, vỏ giao long che đậy căn cơ và nguyên thần của ngươi nhưng ta biết ngươi tuyệt đối không phải vật phàm tục. Biểu hiện của ngươi rất tốt, có thể được cơ hội chọn lựa ao linh Tẩy Tủy. Đi theo ta."
Nhiễm Nhiễm đi theo sau lưng lão tiên sinh, vừa đi hai bước liền trông thấy một thằng nhóc mập tròn quay nhô ra từ bên trong nhà cỏ. Nó cầm một cái ấm nước, khóc thút thít hô:
"Ca ca, đây là nước gì mà cay quá! Đệ không muốn uống cái này, đệ muốn uống sữa dê!"
Nhiễm Nhiễm nhất thời nhìn đến ngây người, mặc dù thằng bé kia rất nhỏ nhưng nhìn mặt mày lẫn dáng vẻ hờn dỗi bĩu môi, nhất là bộ dạng thích rượu thành tính kia lại tương tự lão tiên rượu. Nàng dừng chân một lát thấy cảnh tượng thằng bé từ trong nhà thò người ra khóc lóc kể lể cứ lặp đi lặp lại không sai biệt lắm mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra nơi này chính là ký ức lúc còn là người phàm mà lão tiên dược khó dứt bỏ nhất, chính là đệ đệ ruột của mình.
Bất luận thằng nhóc kia khóc lóc thế nào thì lão tiên dược cũng không quay đầu lại, chỉ xếp bằng ngồi lơ lửng giữa không trung. Sau khi rời khỏi huyễn cảnh, lão nhân lại dẫn Nhiễm Nhiễm qua một mảnh rừng trúc, đi tới một cái ao bảng lảng hơi nước.
Đợi hơi nước tản đi Nhiễm Nhiễm mới phát hiện nơi này có tới hai cái ao to, bốn phía đều là vách núi. Từ những tảng đá lớn cùng vị trí ao có thể lờ mờ nhận ra cảnh vật này giống hệt một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, còn hai ao nước chính là đôi mắt. Chỉ là hai cái ao cũng không giống nhau lắm, một cái thì trắng như sữa bò, một cái thì đen đặc soi mặt xuống cũng nhìn không ra.
Lão tiên dược chỉ tay xuống nói:
"Đây là hồ Tẩy Tủy, ngươi muốn chọn cái nào thì cứ việc."
Nhiễm Nhiễm nhìn hai cái ao đều lộ ra linh lực vô tận, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
"Xin hỏi đại tiên hai cái ao này khác nhau chỗ nào?"
Lão tiên dược thản nhiên nói:
"Đều là thần lực mà người tu chân thiết tha mơ ước, có điều trước khi phi thăng Thuẫn Thiên đã từng nhập ma, thiện ác khó mà tách rời, hắn sợ không thể tự điều khiển nên mới đem thiện ác tách ra làm hai. Màu trắng chú trọng quá trình, linh lực tăng chậm một chút, màu đen kia thì có thể khiến tu vi cấp tốc tăng lên thật nhanh. Có điều..." – Nói đến đây lão dừng một chút, lại tiếp – "Có điều sau khi tắm vào nước đen thì sẽ đoạn tình tuyệt ý, bỏ qua tất cả tình cảm chân thành của một đời."
Nhiễm Nhiễm hít một hơi khí lạnh, nghĩ một lát nói:
"Sư phụ con và Mộc sư tôn hẳn đều chọn ao màu trắng, đời người dù ngắn cũng không thể quá mức vội vàng, nếu như có thể chậm rãi tăng lên linh lực cũng tốt."
Dược lão tiên cũng đoán được nha đầu này chọn hồ trắng, có điều nàng gọi Mộc sư tôn là đang chỉ Mộc Thanh Ca?
Nghe lão tiên dược hỏi Nhiễm Nhiễm cũng thành thật gật đầu. Lão có chút ngoài ý muốn đánh giá kỹ nàng, cười nói:
"Thì ra là đồ tôn của Mộc Thanh Ca, khó trách khó trách..."
Chờ lão hỏi sư phụ nàng là người phương nào, Nhiễm Nhiễm trung thực đáp:
"Tự nhiên chính là Tây sơn Tô Dịch Thủy."
Nghe xong ý cười trên miệng lão thần tiên lập tức tan thành mây khói, lão không khỏi kinh ngạc nhìn nàng:
"Ngươi nói sư phụ ngươi là Tô Dịch Thủy, chính là đứa con trai của Bình Tây vương năm đó?"
Nhiễm Nhiễm gật đâu, có chút buồn bực nói:
"Lão thần tiên biết sư phụ con?"
Nụ cười trên mặt lão tiên dược hoàn toàn biến mất, chỉ lộ ra vẻ lạnh như băng, ngón tay duỗi ra nửa ngày không động đậy. Cuối cùng giống như gặp phải vấn đề nan giải, lão lắc đầu thở dài:
"Thôi thôi... tất cả cũng là do số trời.."
Nói xong lão yên lặng hất phất trần một cái quay người rời đi, chỉ để lại bên cạnh ao một mình Nhiễm Nhiễm. Cho đến khi bóng hình lão biến mất trong lớp sương hơi nước, mới yếu ớt truyền đến một câu:
"Năm đó sư phụ ngươi không chọn giống ngươi."
Nhiễm Nhiễm mờ mịt, có hơi không rõ ý tứ trong lời của lão thần tiên là gì. Năm đó sư phụ không chọn giống nàng, là lựa chọn không ngâm, hay là ngâm vào cái ao đen đáng sợ kia? Có điều ngẫm lại lời lão thần tiên hẳn là mang ý nghĩa khác, sư phụ đường đường chính chính sao có thể lựa chọn ao đen diệt đi tình người, tuyệt đi tình cảm chân thành đây? Hẳn là có gì đó hiểu lầm rồi.
Nhiễm Nhiễm tranh thủ thời gian xuống ao ngâm mình để còn xuống núi, dù sao các sư huynh tỷ cũng đang chờ nàng. Thế là nàng cởi giày cùng áo ngoài chậm rãi đi vào ao trắng có ánh sáng đang lưu chuyển, lúc vào ao lập tức cảm nhận được một cỗ ấm áp không nói được tụ ở đan điền rồi theo kinh mạch vận chuyển toàn thân, Nhiễm Nhiễm không tự chủ nhắm mắt lại để cơ thể trôi trên mặt nước..
Lần nữa mở mắt đã thấy cả người lơ lửng giữa không trung, trên người cũng có loại cảm giác nặng nề tràn đầy linh khí, nhưng cảm giác này lại khiến người ta an định trong tâm. Cũng không biết từ lúc nào Canh Kim Bạch Hổ đã ngồi chồm hổm bên cạnh ao, nhìn nàng mang theo sự thẫn thờ sâu xa khó hiểu..
Nhiễm Nhiễm điểm nhẹ mũi chân đáp xuống mặt đất, phát hiện quần áo đã khô ráo hoàn toàn. Nàng hỏi hổ trắng:
"Mày cũng muốn tắm à?"
Bạch Hổ từ từ quay đầu nhìn về phía hồ nước đen, Nhiễm Nhiễm nhìn theo phát hiện nơi đó hình như có người. Thời điểm đến gần bọt nước đen văng tung tóe khắp nơi, có một nam nhân c.ởi trần xông ra khỏi hồ, mặt mày đen nhánh không ai khác chính là kẻ ban nãy một mình g.iết chết giao long Quỷ Bát Thiên.
Hiển nhiên trăm sông đổ về một biển, mặc dù hắn tham lam bắt được dị thú nhưng bởi vì năng lực quá mạnh nên vẫn có tư cách vào hồ. Hắn lựa chọn ao đen tăng linh lực thần tốc, giờ phút này nước ao giống như hơi nhạt một chút còn đáy mắt hắn thì có sự hắc ám không thể hóa giải. Nhiễm Nhiễm để ý thấy da mặt và da người của hắn lại có sự tương phản vô cùng lớn, bởi da người hắn rất trắng nên cái mặt đen thui kia lại càng thêm kỳ quặc.
Quỷ Bát Thiên giờ cũng chú ý tới Nhiễm Nhiễm đang đứng trong ao trắng, hơi kinh ngạc nhíu mày:
"Ngươi vậy mà cũng tới được đây?"
Nhiễm Nhiễm cảnh giác lui về sau mấy bước, không đáp lời. Quỷ Bát Thiên cũng đã ngâm xong, vọt lên từ trong nước đánh thẳng về phía Nhiễm Nhiễm. Con nhóc này mặc dù lợi hại đoạt được tư cách vào ao Tẩy Tủy nhưng hắn vẫn cảm thấy chiến thắng thì chỉ cần một người là đủ, núi Thiên Mạch thế mà lại không phân biệt thực lực, còn cho cả một con gà mờ tức cười vào ao. Vậy nên chỉ có thể thay trời lựa chọn, đào thải phế vật này!
Sát chiêu của Quỷ Bát Thiên không chút lưu tình đánh thẳng xuống cổ họng Nhiễm Nhiễm, thế nhưng khi sắp tới gần chỉ nghe được một tiếng "ầm" thật lớn, Quỷ Bát Thiên cơ hồ đụng phải một màn chắn vô hình gì đó lập tức bị bắn ngược lại. Hóa ra giữa hai hồ đen trắng có một lá chắn cho nên sau khi chọn thì không thể đổi ý, cũng không thể cùng một lần mà ngâm cả hai.
Nhiễm Nhiễm trông thấy Quỷ Bát Thiên mạnh mẽ như hung thú cũng không xuyên qua được thì càng yên tâm, nàng chậm rãi cười lớn nói:
"Ngụy Củ, ngươi có cần mặt mũi nữa hay không, vậy mà lại giả mạo đệ tử phái Không Sơn tới đây lừa gạt ngâm mình."
Quỷ Bát Thiên nghe vậy ngược lại càng bình tĩnh, híp mắt nhìn Nhiễm Nhiễm:
"Ngươi có thể nhận ra ta?"
Nhiễm Nhiễm mang giày xong lại mặc vào áo ngoài, nghiêng cổ nói:
"Lúc nhìn thân pháp ngươi qua cầu rắn ta đã thấy quen quen, lập tức nhớ tới tình hình khi đó ngươi vật lộn cùng sư phụ ở trong rừng. Tên của ngươi là Quỷ Bát Thiên, nếu thêm một chữ "nữ" thì rõ ràng chính là chữ "Ngụy"... Ta nhớ tới dung mạo của ngươi bán nam bán nữ mới lập tức tỉnh ngộ, thì ra ngươi chính là Ngụy Củ."
Kỳ thực cái tên Ngụy Củ này gã chỉ tiện miệng nói ra, nào có ý ám chỉ dung mạo mình trời sinh hơi giống nữ? Nhiễm Nhiễm nói cái khác thì không sao, bây giờ trước mặt gã hết lần này tới lần khác sờ vảy ngược nói rằng gã bán nam bán nữ khiến Quỷ Bát Thiên tức giận tới nắm chặt nắm đấm ha ha cười lạnh. Gã ngẩng đầu kéo xuống mặt nạ của mình, lộ ra cái khuôn mặt nữ tính kia... quả nhiên chính là ma tu Ngụy Củ.
"Con nhóc thối, ngươi tên gì?" – Ánh mắt gã lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nhiễm Nhiễm có ngu mới trả lời gã, nàng nhìn gã làm mặt quỷ rồi mang theo hổ trắng chạy như bay. Ngụy Củ lại lần nữa vung nắm đấm, lần này gã thật sự đã làm lá chắn vô hình nứt ra như mạng nhện... Con nhóc thối tha, lần sau gặp lại thì ngươi cứ chờ chết!
Nhiễm Nhiễm chạy một đường thoát khỏi ao Tẩy Tủy, có điều lần này nàng không thấy lão tiên dược hay ruộng thuốc nhà tranh nữa mà trực tiếp trở về sơn cốc ban nãy tách khỏi đám người. Nhiễm Nhiễm giống con ruồi không đầu loanh quanh khắp nơi tìm Cao Thương, hắn vừa thấy nàng trở về quả thực vui đến phát khóc:
"Tiểu sư muội, muội chạy đi đâu, dọa chết ta rồi.." – Lúc nhìn thấy rõ Nhiễm Nhiễm giọng của hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng nhịn không được nói – "Tiểu sư muội, trên trán muội dính gì kìa?"
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì chạy đến một dòng suối mượn mặt nước soi bóng mình, chỉ gặp trên trán cô gái trong nước có một hoa văn trông như đóa hoa, nhìn qua phảng phất giống như là chữ "Mạch".
Đám người Mộc Nhiễm Vũ cùng Vệ Phóng vật lộn với Chu Tước cũng chật vật không chịu nỗi chạy tới, Mộc Nhiễm Vũ nhìn rõ hoa văn trên trán nàng, lập tức kinh ngạc mở to mắt:
"Sao.. sao ngươi có thể vào hồ Tẩy Tủy rồi?"
Đối với những tiểu bối tu chân mà nói, nếu có thể vào Tẩy Tủy Trì thì đồng nghĩa với việc về sau con đường tu chân một đường bằng phẳng. Người vào hồ Tẩy Tủy cuối cùng đều trở thành chưởng môn của các môn phái lớn, dù tu tiên cũng được mà tu ma cũng tốt, tu vi về sau không ai đuổi kịp. Mộc Nhiễm Vũ biết trên con đường chị mình thành danh năm đó thì việc vào ao Tẩy Tủy giữ vị trí rất trọng yếu, bây giờ mặc dù nàng đã kế thừa phần lớn linh lực của chị nhưng thân thể này lại mới tinh, nếu như có thể vào ao Tẩy Tủy để rửa thông kinh mạch, tăng cao tu vi thì vô cùng ích lợi. Chủ yếu nhất là nàng cần ao Tẩy Tủy để thoát khỏi khống chế của nước oán, không nghĩ đến con nhỏ Nhiễm Nhiễm này lại giống như được thần tiên giúp sức, qua hết cửa ải thuận lợi đoạt được cơ hội vào Tẩy Tủy Trì.
Nghe Mộc Nhiễm Vũ hỏi, Vệ Phóng cả người đầy máu cũng đã phát hiện ra. Hắn cười buồn một tiếng, trợn mắt nói:
"Tên phế vật như ngươi có tư cách gì mà đạt được cơ hội vào ao, nhất định là ngươi nhân lúc chúng ta chém giết Chu Tước thì thừa cơ động tay động chân chỗ nào đó."
Hắn tự biên tự diễn đưa tay đánh tới Nhiễm Nhiễm. Nếu là lúc trước nàng mặc dù vẫn có thể tránh nhưng không thể đánh lại Vệ Phóng nếu ở chính diện, thế nhưng hiện tại nàng vừa có thể nhanh nhẹn né tránh, lại vừa thành thạo điêu luyện thuận tay búng một cái lên trán Vệ Phóng. Mặc dù trông qua chỉ như trẻ con đùa nghịch nhưng lại khiến Vệ Phóng bay thẳng lên, đẩy văng vào một bụi cây gần đó.