Tiên Đài Có Cây

Chương 50: Trả Giá Đắt



Cao Thương ngốc cũng có phúc của ngốc, hai người họ vô tình trượt chân vào vũng nước, hồ lô rượu bên hông của hắn cũng bị ngã đổ. Trong hồ lô là "ngộ thiên tiên" ủ hai mươi năm tiểu sư muội cho nên hắn vẫn không nỡ dùng, hiện toàn bộ đều đổ vào vũng nước nhỏ khiến mùi rượu loang ra bốn phía.

Không ngờ đám côn trùng không ưa mùi rượu, mùi rượu nồng kỳ lạ ở trong nước mãi không tiêu tan che đậy linh lực của hai người. Nhờ thế bọn họ cứ nằm yên không nhúc nhích trong vũng nước đọng, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm cho đến khi Nhiễm Nhiễm cưỡi chim bay ngang qua, rốt cục thoát nạn xuống núi. Hiện thời Ngọc Khiết vẫn còn sống, mặc dù chỉ còn một hơi thở nhưng vẫn đủ vạch trần chân tướng mọi việc, căm hận xác nhận Mộc sư tôn và Ôn Hồng Phiến ác độc bày mưu.

Ôn Hồng Phiến thật muốn chém nát Mộc Nhiễm Vũ, ả còn khoe thị tiên trùng không có đối thủ, vậy mà từ trên núi còn sống đi xuống tới bốn người. Nếu chỉ là đệ tử Tây sơn và Ngụy Củ thì còn dễ xử lý, chỉ cần bám mãi không buông việc bọn chúng và Mộc Thanh Ca từng kết thù nên thông đồng cùng nhau vu hãm là được, thế nhưng lòi ra Ôn Ngọc Khiết này thì thật sự muốn mạng người ta.

Ôn Hồng Phiến định bụng bỏ xe giữ tướng, khăng khăng đổ cho Ngụy Củ mạo danh thành vãn bối họ hàng đi lừa bịp chính mình, việc còn lại thì nàng hoàn toàn không biết. Về phần thị tiên trùng Tiết Nhiễm Nhiễm cũng đã nói là Mộc Thanh Ca thả, càng đối nàng không liên quan! Đáng tiếc trăm tính vạn tính lại quên đi biến số Ngụy Củ.

Ngụy Củ cũng không biết bản thân vì sao mà nhìn cái người mình chấp niệm mấy chục năm như Mộc Thanh Ca lại không có chút cảm xúc. Xem ra ao đen đoạn tình là thật, bây giờ trông thấy khuôn mặt bị cào mấy vết xước khó coi của Mộc Thanh Ca cũng chẳng có tí tâm tư ngứa ngáy muốn mà không được nào của hai mươi năm qua. Gã nhìn hai kẻ Mộc Thanh Ca và Ôn Hồng Phiến đang tỏ vẻ thanh cao, trong lòng bỗng thấy buồn cười.

Tiết Nhiễm Nhiễm không rõ mục đích của Mộc Thanh Ca nhưng sao gã lại không biết, Mộc Thanh Ca làm việc này chính là tính toán một cục đá mà hạ ba con chim. Thứ nhất có thể lấy chìa khóa trong tay mình, thứ hai là dẫn mình đến núi Thiên Mạch, thứ ba là lợi dụng linh khí nuôi dưỡng trùng thị tiên một cách cấp tốc, đồng thời hấp thụ linh lực của những đệ tử kiệt xuất vào núi đi thi. Người điều khiển trùng thị tiên chỉ cần đem nó dẫn vào lò luyện đan là có thể biến linh lực người khác thành của bản thân, cho dù không thể vào ao Tẩy Tủy thì nàng ta cũng có thể hưởng cảnh ngồi mát ăn bát vàng.

Mưu kế kín kẽ như thế gã cũng không tin ả Ôn Hồng Phiến ngu xuẩn kia có thể nghĩ ra được, đã vậy cũng đừng trách gã không thương hoa tiếc ngọc phơi bày tất cả âm mưu xấu xa này. Thế nên ngay tại lúc Ôn Ngọc Khiết yếu ớt vạch trần Ngụy Củ giả thành đệ tử phái Không sơn để vào núi Thiên Mạch thì gã bèn không nhanh không chậm nói:

"Đúng vậy, ta vẫn còn chưa cảm ơn hai vị Mộc Thanh Ca cùng Ôn Hồng Phiến đây, nếu không phải hai vị hao tâm tổn trí sắp xếp ta vào phái Không Sơn thành con cháu của Ôn đạo trưởng thì một tà ma ngoại đạo như ta làm sao có thể dễ dàng lừa dối nhập ải?"

Lời này vừa nói ra tất thảy đều xôn xao bởi vì trên người Ngụy Củ đích thật chính là đồng phục của đệ tử Không sơn phái, Ngụy Củ hiện tại vẫn chê chuyện chưa đủ lớn, móc ra da mặt giả trong ngực dán lên. Một bộ da mặt đen nhánh này khiến ai nấy rất nhanh đã nhận ra gã chính là một trong những tiểu bối Không sơn đã qua ải trước đó, mọi người vẫn còn nhớ kỹ đây chính là hiền tài mà Ôn Hồng Phiến tiến cử lên, chính là cháu trai họ hàng của nàng.

Ôn Hồng Phiến cố gắng trấn định, vết sẹo dữ tợn trên mặt càng thêm vặn vẹo:

"Ngụy Củ ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi mưu hại cháu trai ta, giả trang thành nó rồi trà trộn tới."

Nhiễm Nhiễm không chút hoang mang nói:

"Là thật hay giả cũng có thể tra được, chỉ cần lập tức phái người đến quê nhà Ôn tiền bối nghe ngóng thì có thể biết rõ ngài có họ hàng mặt đen tên Quỷ Bát Thiên hay không. Nếu như không có, phiền Ôn tiền bối giải thích cho rõ."

Ôn Hồng Phiến lại bị nói đến nghẹn, quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm nay có hơi vượt quá dự liệu. Nàng vốn là cô nhi sớm đã được Ôn sư thái nuôi dưỡng thì ở đâu ra cái gọi là họ hàng, nếu như kỹ lưỡng truy cứu ra nhất định sẽ lộ tẩy. Vốn nàng kiên quyết xếp Quỷ Bát Thiên vào núi Thiên Mạch đã gây ra rất nhiều bất mãn của người trong phái, hiện giờ Quỷ Bát Thiên lại lộ ra khuôn mặt thật nàng lại càng thêm hết đường chối cãi.

Lúc này Ôn Hồng Phiến thật muốn tự tát mình một cái, tại sao trước đây nàng lại bị Mộc Nhiễm Vũ ma xui quỷ khiến mà đồng ý hành động mạo hiểm này, hiện tại nhìn thế cục quá nhiều lỗ hổng, từng cái đều muốn đưa nàng vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến Mộc Nhiễm Vũ từng nói với nàng Tiết Nhiễm Nhiễm có thể là Mộc Thanh Ca sống lại, Ôn Hồng hận đến nghiến răng, hiện chỉ có thể vu khống hai kẻ bọn chúng nói xấu mình, về sau lại giết người diệt khẩu...

"Các ngươi ngậm máu phun người! Kẻ thả thị tiên trùng rõ ràng là Mộc Thanh Ca, các ngươi còn có chỗ không biết, nàng ta rõ ràng không phải.."

Còn chưa nói xong thì Ngụy Củ đã ngại chuyện chưa đủ lớn, không chút hoang mang giáng thêm một đòn:

"Ôn tiên trưởng có gì mà không dám thừa nhận, dù sao ngươi cũng đã mưu hại sư phụ mình, chỉ đáng thương Ôn sư thái đã dẫn sói vào nhà nuôi ra đồ lòng lang dạ thú như thế... Chậc chậc, kỳ thật ngươi so với ta còn thích hợp tu tập ma đạo hơn!"

Vừa nói xong lại khiến đám người xôn xao thêm lần nữa. Ôn Hồng Phiến trong lòng gấp gáp tức giận nói:

"Ăn nói bậy bạ, sư phụ ta rõ ràng lịch kiếp thất bại mới tọa hóa, liên quan gì đến ta?"

Đáng tiếc nàng ta không hiểu rõ Ngụy Củ, gã có thể giúp người khác làm chuyện xấu mà không kể công nhưng nhất định phải chừa đường lui cho mình, thế nên ban đầu giúp Ôn Hồng Phiến làm việc cũng tự nhiên để lại chứng cứ.

"Ngày Ôn sư thái lịch kiếp hẳn phải uống Hồi Khí đan, đan đó là do ngươi luyện, ở bên trong dùng nước oán khiến người ta đau nhức kịch liệt mà không khởi động được linh khí. Nếu chư vị không tin có thể đi xem di thể của sư thái một chút, độc nước oán kia ăn sâu vào tận xương tủy, ta nghĩ trên xác đã chết cháy của sư thái hẳn cũng để lại dấu vết... Đúng đúng, thứ đồ tốt như nước oán nàng ta chắc không nỡ dùng hết, bây giờ chư vị lục soát trên người nàng nói không chừng có thể tìm ra!"

Ngụy Củ giỏi sử dụng nước oán nên vừa ngửi là biết trên người nàng ta có giữ. Nữ nhân này vừa ngu lại vừa ác, nghĩ muốn mang đao hại người, không nghĩ Ngụy Củ lại may mắn sống sót quay lại cắn ngược lại nàng ta. Vừa lúc Ngụy Củ dứt lời thì mấy trưởng lão phái Không Sơn đã nhanh chóng vọt tới giật lấy cái túi bên hông nàng ta rơi xuống, chấn động bên trong làm rơi ra một cái bình nhỏ, lúc nó lật ngửa thì dòng nước oán lập tức chảy ra.

Các đệ tử phái Không Sơn đều sôi trào, trước kia bọn họ đều phiền muộn vì với tu vi của Ôn chưởng môn cho dù không độ qua được thiên kiếp cũng chẳng đến mức rơi vào cảnh mất mạng. Bây giờ hết thảy chứng cứ đều chỉ về hướng Ôn Hồng Phiến, ngay lập tức những sư thúc bị Ôn Hồng Phiến vượt qua bối phận đoạt quyền đều cùng nhau bao vây bắt giữ nàng ta.

Mộc Nhiễm Vũ yên lặng dùng linh lực điều chỉnh, trong lúc hỗn loạn thì trong ngực Ôn Hồng Phiến đã găm vào một mũi tên. Những người vây quanh Ôn Hồng Phiến dưới chân núi đều nhìn thấy ngực nàng ta bị một mũi linh tên xuyên thấu, trợn tròn mắt không kịp mở miệng đã ngã xuống bỏ mình.

Nội tâm Mộc Nhiễm Vũ cười lạnh, nữ nhân vô dụng như thế còn muốn lại bại lộ thân phận của nàng? Bây giờ nàng có thể thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của ba đại môn phái hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Tô Vực, tạm thời chỉ có thể dựa vào hắn. Muốn có nhất đại quân vương nâng đỡ phải cần thân phận ân nhân của bệ hạ Mộc Thanh Ca hậu thuẫn, nàng cũng không thể để nữ nhân ngu xuẩn này phá hủy hết thảy của nàng.

Mộc Nhiễm Vũ sau khi làm xong mọi chuyện thì yên lặng rút lui, mặc dù không thể gi.ết chết Ngụy Củ và Tiết Nhiễm Nhiễm nhưng có thể giết đi kẻ biết thân phận của nàng là Ôn Hồng Phiến cũng không tệ. Dù sao thì tỷ tỷ... vẫn còn nhiều thời gian, sau này chúng ta lại gặp.

Nghĩ đến đây Mộc Nhiễm Vũ thừa dịp một mảnh chó cắn hỗn loạn theo sự yểm hộ của tùy tùng che lấy gương mặt bị thương lủi đi, những người nhàn rỗi nhìn phái Không sơn thanh lý môn hộ xong mới phát hiện không những kẻ mang hiềm nghi thả thị tiên trùng đã chạy mà ngay cả Ngụy Củ vừa còn tranh chấp cũng chẳng thấy.

Đúng lúc này bỗng có người hô lên:

"Mau nhìn tráng của nàng, nàng đã vào hồ Tẩy Tủy!"

Đám người đưa mắt dò xét quả nhiên nhìn thấy hoa văn hình chữ "Mạch" trên trán Nhiễm Nhiễm, đây chính là ấn ký thể hiện người đã vào hồ. Kỳ thực Ngụy Củ vốn cũng có, thế nhưng sau khi bị côn trùng đốt vài lần thì hoa văn trên trán gã ít đi đến độ nhìn qua cũng nhận không ra.

Đám người sau khi biết con nhóc tầm thường không có gì đặc biệt này vượt qua người khác vào hồ Tẩy Tủy lại tiếp tục một trận xôn xao, núi Thiên Mạch đã bị thị tiên trùng vấy bẩn ầm vang sụp đổ, sau này hẳn cũng không còn hội Tẩy Tủy nào. Đệ tử vô dụng Tây sơn này lại là người cuối cùng hưởng lợi, thật làm cho những chư vị hậu bối hoàn toàn bị đoạt mất tưởng niệm kia vừa ghen vừa tức, nhưng nghĩ đến lần này ngoài Ngụy Củ vào hồ còn có đệ tử chính đạo khác vào cùng gã, cũng xem như an ủi phần nào.

Theo ước định trở thành quy củ, chư vị đều phải chúc mừng Tây sơn đã dạy ra hậu bối kiệt xuất, theo lẽ thường còn phải tặng lễ đến Tây sơn để tỏ lòng khen ngợi. Ngày xưa ba đại môn phái xem như bù đắp cho nhau nên ra tay không chút keo kiệt, những thứ như tiên đan thuốc bổ hay thần binh lợi khí đều được lên mặt bàn. Thế nhưng đối với Tây sơn là chưa hề lai vãng, hiện giờ bản thân hao binh tổn tướng chưa nói, còn phải cho một tên tay mơ không biết gian lận kiểu gì mà vượt lên đứng đầu, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu uất hận.

Thế là đồ tặng lễ cũng sơ sài, về sau lúc nghỉ ngơi trên đường trở về Khâu Hỉ Nhi thay Nhiễm Nhiễm sửa sang lễ vật chỉ thấy ngoại trừ đao kiếm bình thường vậy mà còn chạm phải dạng phế phẩm như Thanh Tâm hoàn sơ cấp.

"Thật mất hứng! Thanh Tâm hoàn Nhiễm Nhiễm luyện ra còn tốt hơn thứ này gấp trăm lần! Cầm vật như vậy đi lừa gạt người, ba đại môn phái không phải là chẳng bao lâu sẽ phá sản?"

Nhiễm Nhiễm đang bôi thuốc cho Bạch Hổ, sau khi bôi xong lại ôm hổ nhỏ vẫn còn mê man chưa tỉnh đến bóng cây bên ngoài phơi nắng. Nghe Khâu Hỉ Nhi nói vậy, nàng bâng quơ nói:

"Có cho là đã không tệ rồi, dù sao chỉ là quan hệ xã giao. Không những phái Không sơn không cho mà chúng ta còn phải đưa họ một phần tiền điếu, xem như dốc sạch túi cho Ôn sư thái rồi. Tỷ không thấy bộ dáng đau lòng lúc nhị sư thúc móc tiền sao, đừng đề cập tới thiệt thòi hay không thiệt thòi, chúng ta lần này hết thảy đều toàn mạng trở về thì ông bà gánh còng lưng rồi đấy."

Khâu Hỉ Nhi nhẹ gật đầu, khấp khởi mừng thầm nói:

"Dù sao hiện giờ tất cả các đại môn phái đều biết đệ tử Tây sơn là người tiến bộ nhất, Nhiễm Nhiễm muội giờ cũng xem như vang danh thiên hạ, về sau tất nhiên có thể để Tây sơn vượt qua các đại môn phái!"

Sau đó sự việc liên quan đến huyết trùng hầu hết đều bị đổ lên đầu Ôn Hồng Phiến, dù sao độc vật kia cần trải qua nhiều năm bồi dưỡng, Mộc Thanh Ca vừa mới sống lại khó mà có được loại đồ vật này. Ôn Hồng Phiến và Mộc Thanh Ca có mối thù đoạt nam nhân, cho dù lúc còn sống nàng ta biện minh là Mộc Thanh Ca mưu đồ hết thảy, cùng nhau hợp tác thì có ai đi tin nàng?

Danh dự phái Không sơn lần này xem như mất sạch, nhân lực hao tổn không nói, Thiên Mạch sơn bị hủy còn náo loạn ra việc xấu trong nhà đến bực này. Thậm chí có lời đồn vị trí ba đại môn phái sẽ thay đổi, nói không chừng phái Tây sơn nhân tài mới nổi sẽ thay thế Không sơn.

Khâu Hỉ Nhi đang khấp khởi mừng thầm tưởng tượng hết thảy thì trông thấy Nhiễm Nhiễm đang quỳ gối kính cẩn xoa bóp tứ chi cho lão hổ đang phơi nắng, quả là giống với dáng vẻ đang săn sóc người cha bị liệt trên giường của mình.

Khâu Hỉ Nhi trợn mắt hỏi tiểu sư muội đang làm gì đấy?

Từ khi ra khỏi Thiên Mạch sơn hổ nhỏ chưa từng mở mắt dậy, Nhiễm Nhiễm hiện cũng không xác định được sư phụ có đang hợp thể cùng lão hổ hay không. Nghĩ tới sư phụ vì mình hộ giá lo lắng hết lòng Nhiễm Nhiễm cảm động đến khó thốt lên được, nàng sợ sư phụ bị vây trong người hổ nhỏ nếu không nhúc nhích thì huyết mạch sẽ không thông, tự nhiên đi đường cũng muốn ngày ba buổi xoa bóp cho sư phụ.

Có điều sư phụ biến thành hổ lại ảnh hưởng đến phẩm hạnh tiên nhân của người, bởi cách làm này lại có phần giống với cấm chú của Ma giáo ở ải Vọng Hương. Nhiễm Nhiễm cảm thấy nên giấu nhẹm đi để bảo toàn danh dự cho sư phụ, chỉ lén nói nhỏ với nhị sư thúc rồi cùng nhau chạy ngày chạy đêm nhanh chóng trở về.

Về phần Chu Tước lúc ở dưới chân núi Thiên Mạch còn có kẻ đòi đem nó chia ra. Nhiễm Nhiễm mỉm cười rút ra gậy cơ quan, một đòn đem tảng đá thí luyện dưới chân đánh cho vỡ vụn, nói thẳng nếu muốn chia chim thì trước bước qua xác nàng. Dù sao đám người này cũng là danh môn chính phái nên vẫn còn cần tới mặt mũi, sau khi chiêm ngưỡng thực lực một côn này chẳng kẻ nào dám nhắc tới nửa lời.

Thế nhưng một con chim vàng óng ánh như thế nếu mang theo bên người cũng kéo về rất nhiều phiền phức, dọc đường Nhiễm Nhiễm thỉnh thoảng đem đồ ăn ra trêu đùa nó, mấy lần liền phát hiện nó rất thích ăn hạt lạc. Mỗi khi thân thể nó nhỏ lại một chút nàng sẽ thưởng cho nó vài hạt lạc, cứ thế dần dần nó thu nhỏ thành con chim sẻ giống với lúc nàng nhìn thấy trong ảo cảnh dưới nước. Thân thể nó cũng đổi thành màu đỏ nhạt hay nhảy tới nhảy lui trên đầu vai Nhiễm Nhiễm, đôi lúc sẽ chui vào túi ăn vặt tìm đồ ăn, trông qua chỉ giống với chim sẻ nhỏ nuôi trong nhà.

Nhiễm Nhiễm không cùng Chu Tước định ra hồn ước gì, nó thích bên cạnh nàng thì nàng tiện thể chăm sóc nó, sau này nếu nó muốn đi nàng cũng sẽ để nó được tự do, như vậy hai bên đều thoải mái. Nhiễm Nhiễm bây giờ chỉ dồn sức lực lên người hổ nhỏ, mặt khác nàng lại gấp gáp muốn về Tây sơn để xem sư phụ có mệnh hệ gì.

Sau ba ngày chữ "Mạch" trên trán Nhiễm Nhiễm rốt cục biến mất, đây biểu hiện cho việc nàng đã hoàn toàn hấp thụ được linh lực trong ao Tẩy Tủy. Thời điểm nàng vừa trở lại Tây sơn thì việc đầu tiên chính là chạy đến chỗ đỉnh núi sư phụ thường hay bế quan để xem xét, cửa đá đóng chặt cần dùng linh lực mới có thể mở được. Trước đây cả hai vị sư thúc đều không thể mở ra, thế nhưng bây giờ ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng có thể mở.

Khoảnh khắc cửa đá hé ra nàng liền trông thấy Tô Dịch Thủy đã nằm la liệt trên mặt đất không biết tự lúc nào, Nhiễm Nhiễm vẫn luôn hi vọng lo lắng của mình là dư thừa, ai ngờ được tình huống trước mắt so với tưởng tượng của nàng còn bết bát hơn.

Nàng vội vàng nhào tới cùng hai sư thúc luống cuống tay chân dìu sư phụ ra khỏi động, lúc đỡ hắn dậy lại thoáng trông thấy cái bình phong ấn suối linh hình như có hơi lóe chút ánh sáng đỏ, lúc nhìn lại lần nữa đã chẳng còn vết tích gì. Nhiễm Nhiễm cũng không rảnh quan tâm tới nó, nàng nhớ đến lúc trước vừa cho hổ nhỏ ăn đan dược xong liền bế quan nhập định, hẳn là người đã hợp thể cũng Bạch Hổ vào lúc đó.

Trận đấu với thị tiên trùng ở Núi Thiên Mạch quá tốn công phí sức, hổ nhỏ vẫn một mực không tỉnh lại mà sư phụ giống như cũng bị thương y như nó, gọi thế nào cũng không nghe. Bất đắc dĩ Nhiễm Nhiễm nhớ tới ao sen băng, nơi đó chính là chỗ chữa thương cực tốt. Nội thương của sư phụ quá nặng nên cần phải có người trung gian đưa linh lực vào cơ thể, mà có thể đưa sư phụ vào hồ chỉ có mỗi nàng thôi, thế là Nhiễm Nhiễm cởi áo ngoài của sư phụ rồi cùng hắn vào ao sen, cái ao này từ khi nở rộ lần trước cũng chưa từng lại lụi tàn.

Sau khi vào hồ hai vị sư thúc không muốn quấy nhiễu Nhiễm Nhiễm vận công chữa thương cho chủ nhân nên thoái lui đến một gian nhà cạnh ao chờ đợi. Nhiễm Nhiễm kéo Tô Dịch Thủy vào nước thả trôi trong ao, cảm nhận linh khí xung quanh đối lưu vận chuyển, nàng chậm rãi dẫn dắt từng chút nhập vào cơ thể người.

Loại giúp đỡ vận công chữa thương là hao tâm phí sức nhất. Khi cảm giác được những chỗ ứ đọng trong cơ thể sư phụ đều được đả thông thì những khổ cực mấy ngày liều mạng của Nhiễm Nhiễm cũng chợt ùa về, nàng rũ rượi thả trôi trong ao sen băng mát lạnh thoải mái. Nhiễm Nhiễm không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi mở mắt ra thì phát hiện sư phụ đã tỉnh. Trong lúc mơ mơ màng màng nàng liền cảm thấy vui vẻ mà nhìn hắn cười.

Cười xong bỗng phát hiện ra có điều không đúng, sao mình lại bị sư phụ ôm vào lòng như đứa bé vậy?

Lúc này trên bầu trời đầy nắng chợt đổ mưa phùn, những hạt mưa như trân châu rơi vào nước tạo ra từng cơn sóng gợn, giọt nước óng ánh theo sống mũi thẳng tắp của hắn trượt đi, trượt dài xuống khuôn ngực rộng rãi...

Cho dù là một hạt đậu tình còn chưa nảy mầm như Nhiễm Nhiễm, sau khi tỉnh mộng bỗng nhiên trông thấy cảnh đẹp mỹ nam tắm rửa ướt át thế này cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên muốn uống một ly nước dưa đá lạnh ngọt ngào giải thoát cho cái cổ khô nóng...

Tô Dịch Thủy duỗi ngón tay dài vu.ốt ve vết thương bị thị tiên trùng cắn còn chưa khép lại trên cái cổ tinh tế của nàng, sau đó cúi đầu cau mày nói:

"Trừ bỏ chỗ này còn bị thương ở đâu không?"

Nhiễm Nhiễm có hơi thấu hiểu vì sao hổ nhỏ được gãi cằm thì liền nằm yên không nhúc nhích, giờ khắc này nàng bị sư phụ đẹp trai tươi mát như vậy đụng chạm, cũng có loại cảm giác tê dại không thể nhấc nổi tay... Nàng ngơ ngác nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, lúng túng nói:

"Trên cánh tay cũng có một ít... sư phụ... sao người lại ôm con?"

"Ngươi ngủ say như thế, nếu không ôm lấy thì nước sẽ tràn vào mũi miệng của ngươi." – Tô Dịch Thủy cụp xuống đôi mắt đẹp, mở miệng nhàn nhạt giải thích.

Nói vậy chẳng phải lúc nàng ngủ thì hắn cứ vậy một mực ôm lấy, chằm chằm nhìn nàng.. Thế nhưng hiện giờ Nhiễm Nhiễm cũng đã tỉnh mà cánh tay của hắn vẫn không hề buông ra, như cũ ôm lấy.

Loại chuyện trị bệnh cho người ta mà lại đem mình trị đến ngủ cũng thực xấu hổ, nhưng bị sư phụ ôm lấy làm nàng hoảng hốt nhớ tới cảnh lúc trùng đỏ vây quanh thì sư phụ dưới hình dáng Bạch Hổ đã liều mình dùng cơ thể che chắn cho nàng, quả thực an tâm ấm áp. Ngoại trừ cha mẹ thì sư phụ là người đối tốt nhất với nàng, cho nên nàng cũng không cảm thấy sư phụ đang lợi dụng mình, cái loại suy nghĩ dơ bẩn đó nếu tra xét kỹ thì thực vấy bẩn một người tốt như sư phụ.

Nàng nhỏ giọng nói:

"Con ngủ đủ rồi ạ, trời mưa rồi, người có muốn vào tòa đình trên bờ trú mưa hay không?"

Tô Dịch Thủy lúc này mới buông lỏng vòng tay, nhưng hắn vẫn nắm lấy cổ tay nàng dắt đến tòa đình bên ao sen. Hắn khom lưng nhặt lấy áo ngoài, không mặc vào mà xoay người phủ thêm lên người Nhiễm Nhiễm.

Mưa càng lúc càng lớn, đại sư thúc Vũ Thần trông ra cửa sổ thấy chủ nhân tỉnh lại thì không khỏi mừng rỡ muốn chạy qua. Vũ Đồng kéo tay y lại, tâm tư nàng tinh tế hơn anh trai mình nhiều, nàng đã sớm cảm giác được thái độ của chủ nhân đối với đồ đệ này có chút không đúng. Bây giờ từ cửa sổ nhìn qua thấy chủ nhân cao lớn đang che chở cho thiếu nữ trong đình, hoàn toàn không để một giọt mưa nào rơi xuống trên người Nhiễm Nhiễm, một đôi tuấn nam mỹ nữ giữa tiếng mưa rơi thanh thúy như châu ngọc vô cùng xứng đôi.

Đây cũng không phải là hành động sư phụ bảo vệ cho đồ nhi. Kể từ khi Mộc Thanh Ca chết đi chủ nhân vốn lạnh lùng lại càng thêm cô tịch, thế nhưng sau khi Nhiễm Nhiễm đến Tây sơn thì người vô tình như tiên nhân lại càng lúc càng.. có máu thịt của con người. Nghĩ vậy Vũ Đồng cũng không hi vọng thả anh trai ngốc của mình ra quấy rầy không khí mập mờ an tĩnh trong đình, nàng bèn bịt lấy miệng y rồi lôi kéo một mạch đi ra.

Trong đình Tô Dịch Thủy đang dùng khăn vải trên bàn thay Nhiễm Nhiễm lau tóc, nàng không dám làm phiền sư phụ vội nhận lấy, đứng dậy giúp hắn lau khô tóc dài:

"Sư phụ sao lại hợp thể với Bạch Hổ, việc này thật sự quá nguy hiểm!"

Nhiễm Nhiễm từng đọc qua quyển sách thuật pháp tu tập của sư phụ, ngự thú thuật này nếu như xảy ra sai sót thì mãi mãi không thể tách ra. Nhiễm Nhiễm nghĩ mà sợ, nếu sư phụ xảy ra rủi ro như thế thì không biết sẽ thế nào.

Tô Dịch Thủy lạnh nhạt nói:

"Ngươi yếu ớt từ nhỏ, cho dù uống thuốc mà ta cho nhưng nếu để đan điền trống rỗng quá lâu vẫn sẽ tổn thương đến căn cốt. Thế nên ta muốn ngươi chắc chắn sẽ vào được hồ Tẩy Tủy."

Lời này ngụ ý không chỉ là hộ tống nàng, nếu như Nhiễm Nhiễm không có cách nào qua cửa thì hắn sẽ đích thân giúp nàng gian lận. Nhiễm Nhiễm trợn mắt kinh ngạc nhìn sư phụ, nhỏ giọng nói:

"Nếu như con không qua được ải, vậy sư phụ sẽ làm gì?"

Tô Dịch Thủy nghe vậy thì mỉm cười, môi mỏng lộ ra hàm răng trắng nõn lạnh lùng, lại lộ ra mấy phần tà khí. Tuy sư phụ không trả lời nhưng Nhiễm Nhiễm luôn cảm thấy việc hắn muốn làm không có gì tốt đẹp.

Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới lời lão tiên dược vừa nói được một nửa, liền hỏi:

"Năm đó sư phụ tham gia hội Tẩy Tủy đã vào ao nào?"

Ý cười Tô Dịch Thủy hơi phai nhạt chút, cúi đầu hỏi lại:

"Ngươi nghĩ sao?"

Nhiễm Nhiễm kỳ thực không muốn tin tưởng suy đoán của mình, năm đó chẳng lẽ sư phụ muốn chọn giống Ngụy Củ? Nàng nhịn không được ngửa đầu nhìn sư phụ, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi:

"Người...vào ao đen?"

Tô Dịch Thủy không nói gì nhưng biểu tình của hắn lại không giống đang phủ nhận. Nhiễm Nhiễm nhịn không được nín thở nhìn hắn một lúc lâu, sợ hãi nói:

"Người lại... lại chọn cái giá đắt như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.