Tiên Đài Có Cây

Chương 53: Lần Đầu Vào Kinh



Cho dù thanh niên anh tài tìm đến không ngừng nhưng cửa núi Tây vẫn luôn đóng chặt, đến lúc này nhị sư huynh vừa tới tặng đồ cũng đối với phương châm thà thiếu chứ không ẩu của sư phụ mười phần thưởng thức. Bạch Bách Sơn hiện giờ hoàn toàn không có tu vi nên chẳng khác gì tàn phế, vất vả lắm mới thành thạo được việc dùng chân ăn cơm, còn cách cảnh giới dùng chân tạo ra mấy thứ đồ chơi tượng thần vẫn còn xa lắm. Nếu như sư phụ đúng lúc tìm được đồ đệ mới có tư chất ưu việt thì chẳng phải là hành động có mới nới cũ, hoàn toàn quên mất đồ đệ ở trong lãnh cung là hắn sao?

Có điều việc hệ trọng như thu nhận đồ đệ mới hay không thì thực ra Tô Dịch Thủy cũng có hỏi qua ý kiến của tiểu đồ đệ. Nhiễm Nhiễm đang bôi thuốc cho hổ nhỏ, nghe sư phụ hỏi thì hơi kinh ngạc:

"Sư phụ, việc thu hay không thu là tùy người quyết định. Nhưng nếu lại nhận thêm người mới thì sợ nhà cửa ở đây phải sửa lại một chút, hơi phiền. Cũng không biết nhị sư thúc có chịu bỏ tiền ra hay không đâu."

Tô Dịch Thủy nghe nàng nói vậy thì nhẹ gật đầu đồng ý, liền sai đại sư thúc xuống núi đuổi người. Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ hẳn là đang phân vân nên mới cần trưng cầu dân ý, chỉ là mấy việc lặt vặt có liên quan đến phòng ốc trên núi hay là sách trong kho thì sư phụ đều bỏ qua hai vị sư thúc mà trực tiếp hỏi ý một mình nàng, giống như nàng mới là thái thượng hoàng của cung Linh Tê, việc gì cũng phải để nàng đồng ý mới được. Nhưng sư phụ vốn là người cổ quái, nàng tập mãi cũng thành thói quen.

Sau trận chiến tranh lạnh âm thầm lần trước nàng và sư phụ cuối cùng miễn cưỡng cũng có thể khôi phục được tình cảm sư đồ hòa hiếu, đối với việc ôm hôn từng phát sinh kia cũng ăn ý không hề đề cập qua, dù sao trước mắt còn có việc cấp bách là suối linh bị rò rỉ ra ngoài.

Ngoại trừ thời gian ngồi thiền thì Tô Dịch Thủy đa phần sẽ đưa Nhiễm Nhiễm dúi đầu vào trong phòng sách có số sách cổ xếp thành một ngọn núi nhỏ, cửa âm giới luôn lơ lửng không cố định, còn đường tìm ra âm giới chính là dựa vào những đường vân ở trên mật chìa. Ngụy Củ đã dùng hết một lần, những hoa văn trên chìa khóa cũng mất hiệu lực, nếu chờ tới ngày chìa khóa lại sinh ra hoa văn mới tối thiểu mất đến mấy năm.

Nhưng bình phép trên cổ Tô Dịch Thủy ước chừng sẽ không gắng gượng được lâu như vậy, không thể chờ chìa khóa hiện ra bản đồ mới mà chỉ có thể mở ra lối đi riêng, hai sư đồ bèn vùi đầu vào sách cổ hòng tìm ra dấu vết để lại.

Kiếp trước Mộc Thanh Ca hình như là người rất thích đọc sách, không biết từ đâu góp nhặt về rất nhiều sách cổ. Thuật khinh thân của Nhiễm Nhiễm hiện đã rất cao minh, không cần dùng thang mà chỉ thuận tiện nhảy lên nhảy xuống lấy sách. Nhưng trong lúc nàng sắp chết chìm trong đống bụi sách thì sư phụ chỉ lười biếng nửa nằm trên chiếu, một tay chống đầu, một tay cầm lấy quyển "Ngoạn kinh" mà Mộc Thanh Ca sáng tác đọc đến ngon lành say sưa.

Nhiễm Nhiễm thân là đồ đệ cũng không thể khiển trách sư phụ lười biếng dùng mánh khóe, chỉ biết cố gắng gấp bội mà đọc sách, chỉ sợ bỏ qua bất cứ dấu vết nào. Đọc một hồi đầu choáng mắt hoa, coi như tinh lực tràn đầy không giống người ốm đau bệnh tật trước kia thì cũng phải đi hít thở một cái.

Kết quả thời điểm ngẩng đầu xoa cổ bóp eo thì vừa hay nhìn thấy ánh nắng giữa trưa từ ngoài cửa sổ đang nhảy nhót trên mặt sư phụ, hoa tươi bên ngoài đúng lúc nở rộ, Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú của sư phụ nhất thời nhịn không được mà thất thần. Trải qua sự kiện ở núi Thiên Mạch nàng vốn cho rằng chút tình cảm vướng vít còn sót lại của sư phụ cùng Mộc Thanh Ca cũng nên cất vào trong xó, ai biết lúc này Tô Dịch Thủy lại không chút ghét bỏ mà hăng say đọc tác phẩm của nàng ta để lại. Đây có được tính là "tơ tình đã đứt lại lành, yêu hận xen lẫn không đành buông tay" hay không?

Nhưng nếu như cõi lòng sư phụ vẫn không thể buông bỏ Mộc sư tôn thì sao hắn lại không có chút trách nhiệm mà đi... hôn nàng, coi như sự tình là do suối linh tiết ra giống sư phụ nói khiến người không thể khống chế được cảm xúc, nhưng là hai lần, tận hai lần đó! Chẳng lẽ lời nhị sư thúc nói đúng, tình yêu của đàn ông đến cùng cũng sẽ không thể vượt qua thử thách của tháng năm, cho dù từng thề non hẹn biển khó lòng dứt bỏ thì đều là hoa trong mây, sương trong trăng, đến cuối cùng thứ còn lại sẽ chỉ còn là một thứ mơ hồ không thể miêu tả được nằm sâu trong trí nhớ...

Lúc Tô Dịch Thủy chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô nhóc thì Nhiễm Nhiễm cũng đang giương đôi mắt to sâu kín nhìn hắn, lại giống như nhìn xuyên qua hắn rồi vượt tới sông núi biển cả phương xa...

Chu Tước nhỏ ở bên cửa sổ đang mổ hạt lạc, sau khi ăn đã thèm thì nghịch ngợm ngậm lạc ném lên trên mặt Nhiễm Nhiễm. Lúc này nàng mới hoàn hồn, phát hiện mình vậy mà không cẩn thận bốn mắt nhìn nhau với sư phụ đã một lúc lâu. Đôi gò má nàng lập tức đỏ ửng, vội vàng giải thích:

"Sư phụ, con không phải cố ý nhìn chằm chặp người..."

Tô Dịch Thủy chậm giơ sách lên trước mặt, ngăn lại ánh mắt của tiểu đồ đệ, căn bản không muốn nghe lời giải thích nhạt nhẽo của nàng. Có điều giọng nói của hắn lại truyền ra từ sau cuốn sách:

"Trong này viết bánh bao chiên ở kinh thành ngon đến mức khiến người ta nuốt luôn cả lưỡi, ngươi có muốn đi nếm thử chút tư vị này không?"

Nhắc đến ăn là hai mạch Nhâm Đốc của Nhiễm Nhiễm nháy mắt đã được đả thông, nàng ngạc nhiên nhìn sư phụ:

"Sư phụ muốn lên kinh ạ? Vậy người xem trang bảy mươi hai trong "ngoạn kinh" có viết bánh rán thịt vịt trứ danh trong tiệm bánh ở thành Tây cũng đáng thử một lần, chỉ là không biết qua hai mươi năm có còn giữ được hương vị truyền thống của ngày đó hay không.."

Tô Dịch Thủy đứng dậy dùng sách gõ gõ trán nàng:

"Không phải ngươi cho rằng quyển sách chơi này có vài chỗ cần sửa sao? Ta đưa ngươi đi một lượt, nếu chỗ nào có sai sót thì ngươi đúng lúc có thể sửa một phen."

Bị Tô Dịch Thủy nói kiểu này khiến sắc mặt Nhiễm Nhiễm thoắt đỏ thoắt trắng, nàng chợt nhớ tới dạo đó mình nghịch ngợm từng ở chương hung thú trên sách chơi đề cử một vài nội dung mang tính xây dựng. Vốn cho rằng sư phụ tuyệt sẽ không để ý đến quyển sách nói hươu nói vượn này, không ngờ hôm nay người lại cứ đọc đi đọc lại.

Tô Dịch Thủy đề nghị lên kinh cũng không phải con sâu ăn trong bụng tác oai tác quái mà là vì những sách cổ trong phòng sách này đều được sưu tầm trọn bộ, chỉ có bộ "Phạn Thiên giáo chí" vốn chia làm hai quyển, bây giờ quyển thượng thì còn nhưng quyển hạ lại không thấy bóng dáng đâu. Phạn Thiên giáo theo lời lão tiên rượu nói chính là Ma giáo do người bị suối linh mê hoặc lập nên, lần theo ghi chép về bọn chúng ắt sẽ có được dấu vết của âm giới. Đáng tiếc lại thiếu mất quyển hạ cực kỳ quan trọng này.

Cũng may Mộc Thanh Ca sợ mình quên mà ghi chú lên trang bìa quyển thượng lưu loát một hàng "cho tiểu Vực mượn sách, ủ một bình rượu ngọc hoa đào, tháng sau trả." Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ chỉ dòng chữ này cho nàng đọc, lại nhất thời không biết "Tiểu Vực" là chỉ ai.

Tô Dịch Thủy không thay đổi sắc mặt nói:

"Hẳn là cho Tô Vực mượn, thế nên chúng ta phải lên kinh lấy sách về."

Nhiễm Nhiễm nheo mắt thăm dò hỏi:

"Sư phụ, ý người là muốn lén lút xông vào hoàng cung đi đòi lại từ chỗ hoàng đế?"

Tô Dịch Thủy đứng dậy, kiên nhẫn sửa lời nàng:

"Là chúng ta. Ngươi quên ta đã từng nói ngươi không thể rời ta nửa bước hay sao?"

....

Giới tu chân và trần tục hai bên phân biệt rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ là có vay có trả, cho dù là hoàng đế thì cũng giống như thứ dân. Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ nói có lý, lại thêm chốn phồn hoa kinh thành đối với mấy kẻ trẻ tuổi chưa có lòng tu tiên kiên định như nàng lại quá mức hấp dẫn.

Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương cũng rất hưng phấn. Vốn quen cùng sư phụ đến thâm sơn cùng cốc hàng yêu trừ ma, lần này rốt cuộc có thể đến chốn thịnh vượng nhất thiên hạ, cảm nhận mười dặm nghê thường, chợ đêm nghìn đèn náo nhiệt phồn hoa. Chỉ là khi bọn họ đến ngoại thành lại bị ép nghỉ lại trong rừng cây, khiến ba đồ đệ đang nằm mơ thấy mộng đẹp thì bị giáng cho một cái tát.

Khâu Hỉ Nhi còn chưa từ bỏ ý định nói:

"Chúng ta nghỉ ở đây ạ? Đi thêm chút nữa là vào thành rồi, trong thành có nhà trọ thoải mái, có hao mấy đồng đâu.."

Nhị sư thúc đã trải chiếu rơm nệm ấm trên đất dưới tàng cây. Tô Dịch Thủy ngồi xếp bằng, phân phó:

"Mấy đứa các ngươi tự tìm nhánh cây nhỏ mà ngủ, nếu rơi xuống thì phạt chép một trăm lần chú khinh thân."

Mấy ngày nay thuật khinh thân của Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng tiến triển thần tốc, tuy vậy cả đêm ngủ trên nhánh cây thì nghĩ lại vẫn có hơi khó khăn, có điều sư phụ đã lệnh xuống nên bọn họ cũng không dám cãi. Nhiễm Nhiễm chính là kẻ dẫn đầu nhảy lên cây, nàng chọn một nhánh cây tùng cành lá rậm rạp, đều là lá nhọn như kim, nằm lên trên không khác nằm gai nếm mật, so với yêu cầu của sư phụ lại càng khó hơn.

Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương nhìn Nhiễm Nhiễm chủ động làm thêm bài tập nên cũng không thể lại tiếp tục cùng sư phụ cò kè bớt một thêm hai, cho nên hai đứa chọn một cành cây bạch dương chắc chắn, chỉ là sư phụ đã phân phó phải ở trên cành nhỏ nên bọn họ chỉ biết chọn ngay ngọn cây để ngủ.

Trong đêm cả hai phát hiện không thể giữ mãi được tâm quyết, thế là cành cây bạch dương tuy rắn chắc cũng là một cành cây cao, không cẩn thận ngã xuống liền khiến người ta thật sự thê thảm.

Trong lúc Khâu Hỉ Nhi ngã bịch một tiếng rồi hét ầm lên, Nhiễm Nhiễm cũng mở choàng mắt nhìn về hướng kinh thành. Chỉ thấy bầu trời trong kinh mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội giữa tầng không, giống như sắp có một cơn mưa rào ùn ùn đổ xuống. Lúc nàng quay đầu nhìn về dưới chạc cây phát hiện sư phụ cũng không ngủ, đương yên lặng nhìn nàng, không biết vừa mới hay đã nhìn bao lâu..

Thấy Nhiễm Nhiễm nhìn mình hắn mới chuyển dời ánh mắt sang hướng kinh thành. Nhiễm Nhiễm không biết sư phụ đã nhìn mình bao lâu, vành tai hơi nóng. Nàng hắng giọng một cái phá giải không khí ngột ngạt:

"Sư phụ, mưa này sao kỳ lạ như vậy, chỉ mưa trong thành còn bên ngoài thì trăng sáng sao thưa?"

Tô Dịch Thủy hướng ánh mắt âm u về đó rồi đáp lời Nhiễm Nhiễm:

"Không chuyên tâm ngủ cũng phải phạt, ngày mai ngươi viết hai trăm lần thuật khinh thân!"

"..."

Nhiễm Nhiễm đành phải nhắm mắt lại chuyên tâm đi ngủ, thế nhưng chỉ một lát sau thiếu nữ tinh quái lại đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng về hướng sư phụ.

Sư phụ quả nhiên vẫn còn nhìn nàng!

Lần này bị bắt tại trận, Tô Dịch Thủy muốn trốn cũng trốn không kịp! Hai người tại rừng tùng giữa đêm trăng, một kẻ trên cây một người dưới đất, chỉ bốn mắt nhìn nhau mà không nói một lời.

Cuối cùng Nhiễm Nhiễm chịu thua trước, vội vàng ở trên ngọn cây xoay người muốn tránh ánh mắt nóng bỏng của sư phụ. Kết quả "bịch" một tiếng, Nhiễm Nhiễm cũng "ui da" từ trên cây ngã xuống...

Ngày thứ hai tỉnh lại rửa mặt ở bờ sông, Khâu Hỉ Nhi còn rất vui mừng. Tối qua nàng rơi xuống ba lần, đại sư huynh rơi xuống bốn lần, ngay cả ưu tú như Nhiễm Nhiễm cũng rơi xuống một lần à nha. Tu vi của nàng tuy nhìn lên thì không tới, nhưng nhìn xuống thì vẫn có thừa.

Lúc này sư phụ lấy ra sáu cái la bàn nhị sư huynh đưa tới từ chỗ Tăng Dịch sư thúc, mỗi người một cái đeo lên cổ giống như mặt dây chuyền. Nhiễm Nhiễm phát hiện la bàn này giống hệt cái mà Tần Huyền Tửu cầm tới lúc ở ải Vọng Hương, chỉ là kiểu dáng nhỏ và tinh xảo hơn rất nhiều. Tô Dịch Thủy nói thứ này có thể đoán trước được cát hung, nếu như nó hỗn loạn thì đồng nghĩa với việc có ma vật tới gần.

Khâu Hỉ Nhi biểu tình không hiểu:

"Nơi chúng ta đi là kinh thành phồn hoa chứ đâu phải chốn rừng thiêng nước độc, cái này đâu cần thiết ạ?"

Tô Dịch Thủy không trả lời mà đi thẳng về hướng kinh thành, mấy đồ đệ cũng đuổi theo sát phía sau. Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn la bàn trên cổ, trong lòng chợt cảm thấy bất an.

Tô Dịch Thủy coi như còn sót lại chút nghĩa làm thầy, buổi sáng sau khi vào thành thì mời ba đứa đồ đệ không ngủ ngon giấc đi ăn bánh bao chiên. Nhiễm Nhiễm phát hiện về phương diện ăn uống thì Mộc sư tôn vẫn đáng tin cậy, tiệm bánh bao ba mươi năm tuổi khiến người ta ăn xong ngon đến mức muốn nuốt luôn lưỡi của mình. Nhiễm Nhiễm phát hiện sư phụ không ăn, chỉ ngồi một bên hết giúp nàng gắp bánh bao lại pha nước chấm.

Giấm là Tô Dịch Thủy mua trong tiệm trăm gia vị ở sát vách, chỉ thêm nửa muôi, dầu cay ba giọt. Cách pha chế chuẩn xác lấy từ quyển sách chơi, tỉ mỉ như điều chế độc dược.

Ông chủ gian hàng này tuổi gần năm mươi, đối với vò nước chấm tự pha mà khách mang đến không tự chủ nhìn thêm vài lần. Chờ ăn xong tính tiền, ông chủ còn vui tươi hớn hở nói:

"Trước kia cũng có một vị khách mang theo giấm chua trăm vị đến ăn bánh bao, nghĩ kỹ thì...hình như là hơn hai mươi năm trước. Cô nương đó đẹp như từ trong tranh, chậc chậc, người đẹp không nói lại còn ra tay hào phóng, ăn cơm xong thưởng thẳng một lá vàng! Vàng nguyên chất đó nha! Không thể không nói tiểu cô nương ngươi cũng xinh đẹp như vậy, lại cũng ăn như vậy, thật sự là giống với tiểu thư kia đều tựa thần tiên."

Nói xong ánh mắt lão nhìn chằm chằm Tiết Nhiễm Nhiễm hy vọng nàng cũng cho mình chút tiền thưởng thêm, dù sao tiệm giấm trăm vị bên kia chuyên bán cho quý nhân chốn kinh thành, một vò ít gì cũng phải năm lượng. Một người ăn uống cầu kỳ như thế nói không chừng là tiểu thư nhà quan lớn nào chạy ra, hẳn là sẽ thưởng.

Kết quả Nhiễm Nhiễm giơ bàn tay trống không ra nói xin lỗi:

"Tám lồng bánh bao, sáu bát canh huyết, ban nãy ta đưa ngài nửa lượng ngài còn chưa thối lại ta năm văn tiền."

Sắc mặt ông chủ bỗng chốc sụp đổ, gượng cười tìm tiền lẻ.

Nhiễm Nhiễm không phải không muốn hào phóng chút nhưng môn quy của cung Linh Tê Tây sơn vốn là đơn giản tiết kiệm, còn hành vi xa hoa lãng phí như ăn một bữa bánh bao mà cho thêm cả lá vàng thì quả thực có thể trục xuất khỏi sư môn. Nhiễm Nhiễm biết ông chủ đang nói tới ai, nhắm chừng chính là vị lừng lẫy Mộc Thanh Ca này.

Nhớ tới bản tính độc ác nhẫn tâm của nàng ta, Nhiễm Nhiễm đôi khi cảm thấy Mộc Thanh Ca của kiếp trước và Mộc tiên sư hiện tại là hai người khác. Trước kia là loại nữ nhân thần tiên gì, bây giờ sao lại trở nên khó ngửi vậy đi?

Có điều nghĩ đến trước đây Mộc Thanh Ca rất thân cận với hoàng đế Tô Vực của hiện tại, nàng ta có một tòa núi Tô tiểu vương gia sau lưng thì đương nhiên có một tài khoản lớn để tiêu xài. Còn các nàng bây giờ muốn tiêu tiền còn phải nhờ sư phụ vất vả khám bệnh, tự nhiên sẽ ảnh hưởng nhị sư thúc mà tính toán chi li!

Vừa ra khỏi hàng bánh bao thì Khâu Hỉ Nhi đã kéo đại sư huynh đi mua kẹo đường, hai vị sư thúc lại bị sư phụ sai đi ngõ nhỏ xử lý chỗ nghĩ chân trong thành gì đó. Nhiễm Nhiễm đi theo Tô Dịch Thủy chuẩn bị dạo chơi thì trên trời bỗng kéo mây u ám, rốt cục cả hai ở ngõ nhỏ trên phố bị ngăn dưới mái hiên.

Nhìn hạt mưa rơi tung tóe trên mặt đường, người người vội vã tránh mưa Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ nhìn lên vòm trời:

"Kinh thành đúng là xứ rồng, sao mưa lại nhiều như vậy nhỉ?"

Nói xong nàng quay đầu nhìn sư phụ bên cạnh, thấy hắn lại nhìn mình chăm chú không dời mắt giống y hệt đêm qua. Có lẽ sợ nước mưa rơi trúng tiểu đồ đệ mà Tô Dịch Thủy hơi nghiêng người, vừa vặn che chắn nửa vòng trước người Nhiễm Nhiễm. Áo của hắn bị ướt dính sát vào hai bên vai, phác họa ra vòng lưng cong của nam nhân rắn chắc mà mê người, lúc này hễ nàng ngẩng đầu một cái là có thể đụng phải cằm sư phụ.

Nàng tỉ mỉ nhìn cổ sư phụ. Bình phép bên trong hình như cũng không có thay đổi gì, chỉ là suối linh hiện giờ thi thoảng sẽ tiết ra ngoài chút xíu ảnh hưởng đến tâm trạng của sư phụ, lỡ như sư phụ không thể khống chế được không chừng lại muốn hôn nàng. Nghĩ đến việc cùng người này hôn nhau cuồng nhiệt, vành tai nàng lại không kìm được đỏ lên.

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu phát hiện Tô Dịch Thủy không nhìn mình mà chỉ quay đầu nhìn mưa rơi dưới hiên, hành động giống như cố ý tránh hiềm nghi, tựa như hắn cũng sợ nàng hiểu lầm mới tỏ ra như thế. Đúng lúc lại có tốp năm tốp ba chạy tới mái hiên tránh mưa, cuối cùng hóa giải mối mập mờ của hai người đang ở một mình.

Bởi có quá nhiều người chen chúc mà Nhiễm Nhiễm bị đẩy vào ngực sư phụ, Tô Dịch Thủy một tay ôm lấy nàng tránh cho nàng bị người khác xô đẩy ra. Thời gian đợi tạnh mưa rất nhàm chán, tự nhiên mấy người đục mưa ngươi một lời ta một câu oán giận:

"Gần đây không biết cái thời tiết mắc dịch này bị gì nữa, ngày nào cũng mưa, ông đây mỗi sáng ra cửa cả một đôi vớ vải khô còn không có!"

"Không phải sao, thật muốn đi miếu Long Vương cầu xin xem có thể đem nước mưa chuyển ra ngoài trăm dặm, chỉ có kinh thành là mưa to liên miên, thật sự quá kinh dị rồi!"

Nhắc đến chủ đề mưa gió thì mấy người đang tránh mưa giống như lập tức mở máy hát phàn nàn mãi cũng không hết chuyện. Có điều vẫn còn may, mưa này tới nhanh đi nhanh, qua một nén hương rốt cục cũng tạnh. Chỉ là nền trời vẫn âm u giống như bất thình lình vẫn sẽ có mưa rơi xuống.

Chờ mưa tạnh hẳn Tô Dịch Thủy đi đến bờ sông cạnh nội ô. Lòng sông nước đã dâng đầy, nghe nói bởi vì mưa to không dứt mà công trình thủy lợi đã bắt đầu tiến hành đem nước sông đầy tràn khơi thông. Có điều nghe nói trước đó vài ngày trên công trường đã phát sinh án mạng làm chết ba người, cho nên công sự chỉ vừa làm được một nửa đã phải tạm hoãn.

Thấy sư phụ nhìn chằm chằm mặt sông không chớp mắt, nàng liền tiến đến nhìn xem có gì hấp dẫn sư phụ. Thời điểm tới gần đột nhiên cảm giác trước mắt lóe lên, đáy nước giống như có ánh sáng của vảy cá bơi qua đến chói mắt, đợi nàng nhìn kỹ thì mặt nước dưới sông lại trở nên âm u cơ hồ chưa từng phát sinh chuyện gì.

Đúng lúc này bánh răng của la bàn trên cổ Nhiễm Nhiễm điên cuồng chuyển động, nàng giật nảy mình vô thức kéo tay sư phụ rời khỏi con sông. Từ kinh nghiệm đi đánh quái lần trước ở ải Vọng Hương, Nhiễm Nhiễm cảm thấy trước khi làm rõ ràng xác đáng nguồn cơn vẫn nên tránh xa nó một chút mới thỏa đáng.

"Sư phụ, la bàn trên cổ con vừa chuyển động rất nhanh."

Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu nói với nàng:

"Về nói với Cao Thương và Hỉ Nhi không được tùy tiện lại gần sông trong thành." – Đoạn, lại nói – "Đi thôi, đi xem bọn Vũ Đồng xử lý nhà nghỉ như thế nào rồi."

Nói xong Tô Dịch Thủy tựa hồ cũng không định dò xét đáy sông đến cùng, cất bước rời khỏi. Nhiễm Nhiễm nhìn mặt sông vẫn đang tĩnh lặng một chút rồi cũng chỉ có thể cất bước đuổi theo.

Đám Nhiễm Nhiễm Khâu Hỉ Nhi xúm lại cùng theo sư phụ đến một tòa nhà lớn ở một chỗ yên tĩnh trong thành Tây. Nhìn từ cửa chính thì không có gì lạ, không ngờ bên trong lại là một tòa đình viện rộng lớn, hàng lang chạm trổ tinh xảo, từ xa nhìn lại tràn ngập không khí lãng phí xa hoa. Nơi này không giống nơi một kẻ hẹp hòi như nhị sư thúc có thể thuê được.

Tô Dịch Thủy nhàn nhạt nói thực ra đây là sản nghiệp lúc hắn còn sống trong thế tục chứ không phải đi thuê làm ba tấm chiếu mới lần nữa giật nảy cả mình. Bỏ qua việc nhà lớn ở trong kinh thành tấc đất tấc vàng thì đồ dùng bày trí trong nhà, những danh họa đồ cổ hết thảy đều có giá trị không nhỏ. Không tưởng tượng được kẻ mặc áo dài hơi cũ không biết dùng từ năm nào kia lại là phú hào thâm tàng bất lộ bực này.

Thực ra nghĩ kỹ thì Tô Dịch Thủy tốt xấu cũng là con của Bình Tây vương, tiêu xài xa xỉ chút cũng rất bình thường. Chỉ là năm đó Bình Tây vương tạo phản thất bại đã bị tước đoạt chức vị lẫn gia sản, vì sao Tô Dịch Thủy có thẻ giữ lại sản nghiệp trong thành như thế này?

Nghe Nhiễm Nhiễm hỏi thăm, Tô Dịch Thủy nói:

"Tên ta không nằm trong gia phả, nơi này cũng không nằm trong sản nghiệp của vương phủ mà là tài sản riêng của ta, trên danh nghĩa thì mang tên của Tăng Dịch."

Trước khi tu chân hắn là con riêng nuôi bên ngoài, mặc dù sau này cũng theo họ Tô nhưng lại không được vào gia phả, hắn nói đây không phải sản nghiệp của vương phủ thì hẳn là không phải đồ Bình Tây vương tặng cho. Vậy chẳng lẽ trước khi bái sư tu tiên thì hắn vốn đã kiếm được không ít gia sản, thế nên sau thời điểm Bình Tây Vương đại bại hắn mới có thể bình yên vô sự giữ được tài sản riêng?

Nhiễm Nhiễm nhất thời nhớ tới thời điểm lúc trước Tăng sư thúc gặp rủi ro cũng được sư phụ nâng đỡ đi kinh doanh trang viên suối nước nóng, chỗ đó chuyên đón tiếp quan lại quyền quý nên trang hoàng xa xỉ, nếu chỉ dựa vào lương ba cọc ba đồng trong một năm mà sư phụ xem bệnh cũng chẳng đủ đâu vào đâu. Xem ra vốn liếng sư phụ rất dày nặng, cho dù không thành tiên thì khi lão vương gia bị giết hắn cũng đủ sống trong giàu sang phú quý.

Qua hai mươi năm mà chỉ có ba lão bộc coi giữ nên khó tránh vài chỗ không chu toàn, thế nên Tô Dịch Thủy mới sai bọn Vũ Đồng tới trước dọn dẹp một chút. Phòng viện đủ lớn, mỗi đồ đệ đều được chia một phòng, Nhiễm Nhiễm phát hiện khu nhà của mình cũng giống ở Tây sơn đều ở gần mặt nước.

Sư phụ giải thích ngũ hành của nàng thuộc Mộc nên ở sát nơi có nước rất ích lợi. Kỳ thật sư phụ là lo lắng thái quá, nàng không ở gần nước thì cũng không thể khát, bởi đêm hôm ấy sấm sét vang dội, mưa trên trời rơi xuống thật to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.