"Ngươi đã bái sư phụ sao có thể nói đi là đi, như thế là phản bội sư môn! Ngươi lại không cha không mẹ, còn muốn đi nơi nào?"
Đứa trẻ lại thêm nức nở:
"Vì ta không cha không mẹ nên mấy người mới hà hiếp ta, mười mấy người bạn ăn xin nhập môn cùng với ta vì sao đều liên tiếp phát bệnh lạ, gầy trơ xương mà chết đi? Sư phụ cái gì chứ, theo ta thấy chính là Bạch Cốt Tinh hút máu người!"
Nghe mấy lời đại nghịch bất đạo của thằng nhóc ban đầu sắc mặt của Vương Toại Chi vô cùng giận dữ, sau hắn lại bất đắc dĩ móc ra một túi tiền trong áo đưa cho đứa trẻ, nói:
"Nếu đã vậy thì ta cũng không giữ ngươi lại nữa, chút lộ phí này ngươi cứ giữ mà đi đường. Đi hướng Đông Bắc sẽ có tài vượng, tuy không thể giàu sang phú quý nhưng cũng đủ ăn no..."
Đứa trẻ mang ơn đội nghĩa bèn ôm lấy túi tiền lủi đi.
Vương Toại Chi đứng trong sân hồi lâu, nhìn ánh trăng cô đơn mà khẽ thở dài, lúc quay đầu đột nhiên trông thấy Tiết Nhiễm Nhiễm đứng trong góc. Hắn không khỏi sửng sốt, sau đó khách khí chào hỏi một cái rồi định rời đi.
Nhiễm Nhiễm lại nhịn không được mở miệng nói:
"Ngài đã biết sư phụ có chỗ không ổn sao còn không rời khỏi nàng mà lại muốn trợ Trụ vi ngược?"
Vương Toại Chi nghiêm mặt nói:
"Ân sư ta há đến lượt ngươi bôi nhọ sao?"
Nhiễm Nhiễm đáp:
"Thật ra trong lòng ngài đã có đáp án, chỉ là không muốn tin tưởng thôi. Sư phụ dù lớn nhưng nếu làm sai mà ngài lại chỉ biết thuận theo thì chẳng phải là trợ Trụ vi ngược à?"
Vương Toại Chi chần chừ hỏi:
"Tiết cô nương muốn nói gì?"
Tiết Nhiễm Nhiễm trả lời:
"Đám học trò ngài tuyển ở biên quan trước đây đều sinh vào những tháng chí âm, khi đó ta còn thắc mắc vì sao lại có cớ sự vậy? Hôm nay thấy những đứa trẻ đi theo Mộc tiên sư đều có dáng vẻ xanh xao tiều tụy, ngược lại nét mặt Mộc tiên sư lại như tỏa sáng thì ta cũng hiểu ra rồi, thì ra nàng ta tu ma đạo, dùng người khác để tẩm bổ."
"Câm mồm, ngươi nói bậy, sư phụ ta sao lại làm ra loại chuyện này?" – Vương Toại Chi vừa tức vừa gấp, lại sợ kinh động người khác nên chỉ có thể đè thanh âm lại trong cổ họng mà gầm nhẹ.
Nhiễm Nhiễm chậm rãi thở dài, nếu không phải nàng phát hiện Tô Dịch Thủy vẫn luôn độ khí cho mình thì nàng cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện đó. Nàng và Mộc Nhiễm Vũ đều là quả rơi xuống từ trên cây, tuy Mộc Nhiễm Vũ lợi dụng việc sống lại để đánh cắp tu vi của nàng nhưng sau việc nàng hao tổn tu vi trong cung dạo ấy thì triệu chứng chân khí hư nhược sẽ biểu hiện ra. Bên cạnh Mộc Nhiễm Vũ không có người như Tô Dịch Thủy độ khí thì nàng ta có thể vượt khó bằng cách nào? Vậy nên đêm nay nàng chỉ cần nghe một đoạn chuyện khó nói giữa Vương Toại Chi và đứa trẻ là lập tức đã hiểu được.
Thấy Vương Toại Chi thả nó đi, Nhiễm Nhiễm cảm thấy bản tính của hắn cũng không phải xấu, nàng không nghĩ hắn cố tính theo Mộc Nhiễm Vũ làm chuyện ác nên mới lên tiếng nhắc nhở.
"Nàng có làm hay không, trong lòng ngài không phải có đáp án rồi ư?" – Nhiễm Nhiễm nghe hắn chất vấn, lại nhẹ giọng bảo.
Vương Toại Chi nhất thời cứng họng, không thể tìm được lời nào để phản bác. Đương nhiên hắn cũng nhận thấy được chỗ sai, những đứa trẻ hắn tìm về tuy đói khổ nên hơi gầy chút nhưng đều là trẻ con khỏe mạnh rắn chắc. Ấy vậy mà sau khi theo sư phụ tu tập thì những đứa có thiên phú tốt đều bị bệnh, cả đám y hệt bị hút hết sức lực, đến khi không còn chịu nỗi thì sư phụ liền sai người tiễn đi, không rõ sống chết. Mấy hôm nay Vương Toại Chi đều ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt đều sẽ trông thấy đám trẻ đó hiện về nhìn hắn bằng đôi hốc mắt rỗng tuếch, khiến hắn đổ đầy mồ hôi lạnh mà tỉnh lại. Nhưng những lời như vậy lại không thể để cho đồng môn khác nghe, sư phụ sống lại là kỳ tích mà hết thảy họ đều mong đợi từ lâu, bây giờ hắn nói ra câu nào không phải thì chính là đại nghịch bất đạo.
Nghe Tiết Nhiễm Nhiễm nói vậy, Vương Toại Chi chợt cảm thấy giác ngộ:
"Nếu... nếu là thật thì ta phải làm thế nào?"
Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, hai mươi năm trước khi vẫn còn là một thiếu niên có lẽ hắn cũng từng dùng ánh mắt khó hiểu như thế để hỏi ý mình.
"Nếu đã thấy không ổn thì sao không đi..."
Vương Toại Chi nhỏ giọng thở dài, nói:
"Ngươi có điều không biết, những người bên cạnh sư phụ ta... Ta muốn đi cũng không đi được..."
Nhớ tới hai người mang vẻ mặt kỳ quái đánh nhau với sư phụ ban nãy, Nhiễm Nhiễm cũng tò mò bọn họ rốt cục là thứ quỷ gì? Hiện giờ mối quan hệ của Mộc Nhiễm Vũ và đế vương rất kỳ diệu, nàng ta sẽ không ngu ngốc mà để người của Tô Vực bên cạnh, nếu như không phải người của Dị Nhân quán thì không lẽ là người của Xích môn sao?
Lúc này bỗng nhiên từ một hướng khác trong quán trọ truyền đến tiếng trẻ con khóc. Thì ra Mộc Nhiễm Vũ muốn luyện công không tìm thấy đứa trẻ kia nên vội phái người đi tìm, thằng nhóc còn chưa chạy xa đã bị tùy tùng không cảm xúc của nàng ta đuổi theo bắt trở lại. Vương Toại Chi nghe thấy tiếng hét thì cả người thoắt chợt run rẩy, không phải vì sợ bị sư phụ trách mà là thật sự cảm thấy mình đã vô tình làm nên một chuyện tàn ác đến trời đất không dung.
Nhiễm Nhiễm rút từ bên hông mấy lá bùa đưa cho Vương Toại Chi, sau đó dùng truyền âm nói với hắn:
"Đây là bùa ẩn thân, nếu ngài muốn đi thì xin hãy đưa cả những đứa trẻ còn lại và cả tướng quân Tần Huyền Tửu. Tính tình y quá ngay thẳng, bị người ta lợi dụng cũng không biết, vậy nên ngài có thể chuốc say y rồi dán bùa lên từng người giấu trong lu rượu. Bùa này có thể che giấu hơi thở, mùi rượu cũng nặng, dễ dàng giấu người... Trước không cần trở mặt với Mộc tiên sư, bên cạnh nàng ta có quái nhân tương trợ, ngài không phải đối thủ của nàng ta..."
Sau khi nhận bùa, Vương Toại Chi cắn chặt răng, quyết định tin tưởng cô nhóc có vẻ quen mặt này. Không biết vì sao thương nhân quanh năm tiếp xúc với vô số loại người như hắn lại cảm thấy cô nhóc này đáng để tin tưởng. Đoạn, hắn đột nhiên nói với Tiết Nhiễm Nhiễm:
"Tài vận của ngươi ở phương Bắc, ngày mai đi về hướng đó thì ắt phát tài..."
Đang nói chuyện thì một giọng nói khàn khàn từ trong sân truyền đến:
"Tiết cô nương có hứng thú nửa đêm hỏi tài lộ chỗ đệ tử ta nữa sao, có việc gì sao không đợi ban ngày hẵng nói?" – Mộc Nhiễm Vũ thình lình xuất hiện bên đình với nụ cười lạnh lùng và chất giọng trầm đục.
Bởi vì bị Tô Dịch Thủy đả thương nên hôm nay Mộc Nhiễm Vũ không nhập tọa mà mệt mỏi đi ngủ một giấc, đợi khi tỉnh lại bỗng chẳng thấy đứa trẻ được bồi bổ mấy hôm nay đâu, đứa trẻ đó nàng đã hút được mấy ngày, vậy nên ngay lập tức đã cảm giác được nó rời khỏi quán trọ. Mộc Nhiễm Vũ chuẩn bị đi dạy dỗ tên nhãi chạy trốn thì vừa lúc đi ngang nghe được lời Vương Toại Chi nói, hình như Tiết Nhiễm Nhiễm kia đang hỏi chuyện tiền bạc.
Nghe thế Mộc Nhiễm Vũ lập tức lộ mặt ngăn lại, hiện giờ Vương Toại Chi là đồ đệ thần tài của nàng, lấy tư cách gì cho Tiết Nhiễm Nhiễm được lợi chứ? Hơn nữa từ lúc nào mối quan hệ cả hai lại tốt vậy, chẳng lẽ hắn đã phát hiện nàng là đồ giả sao? Hiện giờ Mộc Nhiễm Vũ có rất nhiều việc cần chi tiền, vậy nên tạm thời sẽ không thể rời cái túi tiền không đáy này được, nàng sẽ không để Tiết Nhiễm Nhiễm mê hoặc Vương Toại Chi.
Nếu là trước kia Tiết Nhiễm Nhiễm tuyệt đối sẽ không trực tiếp đối đầu với Mộc tiên sư, nhưng giờ nàng đã biết ả ta mạo danh thay thế để làm mấy chuyện xấu xa nên ánh mắt nàng đối với ả ta càng lạnh như băng giá. Nàng nhìn sau lưng Mộc Thanh Ca còn có mấy đứa trẻ thần sắc nhợt nhạt, chỉ e bọn nó cũng không thể chống cự thêm được bao lâu. Nghĩ vậy Nhiễm Nhiễm lại nhìn Vương Toại Chi, bí mật truyền âm với hắn:
"Đám trẻ này đều là do ngài đưa tới, nếu còn có lương tâm thì nhất định phải nghĩ cách cứu chúng, sau này nếu như cần giúp đỡ thì cứ đến Tây sơn tìm ta... Ngài có từng nghĩ, vị sư phụ hiện giờ của ngài có thật sự là Mộc Thanh Ca hay không?"
"Vô tình chạm mặt Vương tiên sinh mới nói với hắn vài câu, Mộc tiên sư không để ý chứ?"
Mộc Nhiễm Vũ đang muốn đáp lại thì phát hiện Tô Dịch Thủy cũng đang ở trong sân, nàng ta sợ tới mức biến sắc lui về sau vài bước, lập tức nói với Vương Toại Chi:
"Còn không nhanh đi!"
Vương Toại Chi bị một câu nói ban nãy của Nhiễm Nhiễm làm kinh ngạc rốt cuộc trấn tĩnh, nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng rồi đuổi theo Mộc Nhiễm Vũ rời đi. Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi, nếu bây giờ nàng nói mình là Mộc Thanh ca chắc Vương Toại Chi cũng sẽ không tin được, ngược lại sẽ cho rằng Tô Dịch Thủy đang sai nàng tới để ly gián tình thầy trò của họ. Vậy nên nàng chỉ có thể gợi ý, cho Vương Toại Chi một manh mối để xem hắn có thể gỡ đống bòng bong rối rắm này không.
Có điều sự việc đám trẻ đó thật sự không thể tiếp tục kéo dài, dù sao ngày mai họ đều vào núi, cho dù Mộc Nhiễm Vũ phát hiện mất tích cũng tạm thời sẽ không phân lực lượng ra đuổi theo. Mong là Vương Toại Chi có thể dựa vào mấy lá bùa đó mà chạy thoát trận đồ xảo diệu do Mộc Nhiễm Vũ bày bố.
Đợi đám Mộc Nhiễm Vũ đi hết Tô Dịch Thủy mới bước ra trước cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, đột nhiên hỏi:
"Ban ngày ta đánh tỷ tỷ ngươi nên ngươi không vui à?"
Nàng không chịu về phòng mà vẫn mãi đứng tần ngần trong sân là vì giận dỗi hắn sao?
Nhiễm Nhiễm sửng sốt, lập tức sực nhớ rằng hắn vẫn tưởng đâu mình là Mộc Nhiễm Vũ, em gái Mộc Thanh Ca. Nghĩ thế nàng bèn đáp:
"Nàng ta không phải tỷ tỷ con, kiếp này con không có chị em gì cả. Mà dù nàng ta có là tỷ tỷ đi chăng nữa thì những chuyện nàng ta làm sai thì cũng tự nàng ta nên gánh vác hậu quả thôi."
Tô Dịch Thủy nghe thế thì hừ lạnh:
"Kiếp trước nàng ta lo lắng nhất là ngươi, lúc nào cũng bảo bọc ngươi mà giờ đây ngươi lại phủi đi thật sạch sẽ."
Tuy trước đây hắn không ưa nhìn Mộc Thanh Ca cứ nuông chiều đứa em vô dụng kia như đứa con nít, thế nhưng giờ nghe nàng nói mấy lời tuyệt tình như vậy cũng không khỏi cảm thấy có hơi bạc tình.
Nhiễm Nhiễm âm thầm thở dài một hơi:
"Là con sai sao? Đã chết một lần rồi cũng không đủ đền bù nợ nần của kiếp trước?"
Có lẽ vì kiếp trước nàng quá yêu chiều Mộc Nhiễm Vũ mới làm tham vọng nó càng lúc càng tăng, cuối cùng lại sinh ra ý định muốn thay thế mình. Nàng làm sai, cũng đã trả giá đắt, có lẽ vì thế mà kiếp này nàng đối với Mộc Nhiễm Vũ không sót lại chút tình chị em, càng không muốn bao che nữ nhân độc ác ích kỷ này nữa.
Lời này vào tai Tô Dịch Thủy lại ra ý nghĩa khác. Hắn đột nhiên cảm thấy mình quá khắt khe với nàng, dù sao kiếp này nàng không nhớ gì cả, đi chỉ trích nàng không phải quá khắc nghiệt hay sao?
Sáng hôm sau lúc người trong quán trọ rộn ràng xuất phát thì Mộc Nhiễm Vũ phát hiện đám Vương Toại Chi, Tần Huyền Tửu và những đứa trẻ dùng để dưỡng khí đều không thấy đâu, tìm khắp quán trọ không thấy một mống. Sai người tuần tra bên ngoài không thấy tung tích, hỏi người còn lại chỉ nghe đêm qua Vương Toại Chi rủ rê Tần tướng quân uống rượu, những việc khác bọn họ hoàn toàn không biết gì.
Mộc Nhiễm Vũ tức đến sôi máu, hung ác nhìn về phía Tiết Nhiễm Nhiễm. Giờ nàng chắc chắn mấy quân cờ mình đang dùng ngon trớn đột nhiên biến mất chính là do Tiết Nhiễm Nhiễm đứng sau giở trò.
Tiết Nhiễm Nhiễm không né tránh ánh mắt ả, cũng lạnh lùng trừng lại. Mộc Nhiễm Vũ thoáng trông thấy thì giật thót cả người, theo quán tính liền rụt cổ. Chết tiệt, con nhóc đó lại có ánh mắt giống hệt tỷ tỷ nàng kiếp trước, suýt chút đã theo thói quen mà cúi đầu nhận sai... Loại cảm giác áp chế người khác quá lâu khiến người ta phát điên lên được, so sánh với tỷ tỷ quá hoàn hảo thì bất luận nàng có làm gì cũng là sai, đều không thể vẹn toàn.
Mộc Nhiễm Vũ cắn mạnh lên môi, tạm thời chỉ có thể lui một bước, đợi nàng tìm được lửa luyện kim sẽ là lúc mà nàng vang danh thiên hạ. Khi đó đám nghịch đồ dám phản bội sư môn này từng đứa từng đứa nàng sẽ không buông tha!
Xung quanh núi Xích Diễm là một cánh đồng hoang, chỉ có vào lúc sáng sớm khi đã trải qua một đêm hạ nhiệt mới có thể bước chân xuống. Trước khi xuất phát Nhiễm Nhiễm bị ông lão canh cửa quán trọ gọi lại, bảo:
"Con nhóc kia, đôi giày rách của ngươi không đi trên cánh đồng kia được đâu, lấy đôi giày rơm này đi."
Nhiễm Nhiễm cúi đầu liền trông thấy giày trên chân mình quả nhiên thủng một lỗ, nơi này hoang vu, nếu muốn mua một đôi giày mới sợ cũng không ai bán.
Sau khi cảm ơn ông lão, nàng lại móc bạc trong túi ra, nói:
"Ta mua thêm mấy đôi, đề phòng giày sư phụ bọn họ cũng mòn."
Ông lão cười toe toét lộ ra hàm răng vàng khè, cười bảo:
"Ta chỉ có hai đôi thôi, đôi này ngươi cũng mang theo đi, không cần trả tiền, là hàng tặng kèm đấy."
Nhiễm Nhiễm gãi mũi, dừng một chút rồi cười nói:
"Vậy cảm ơn ông nha!"
Ông lão kia cúi đầu, nhẹ giọng:
"Các ngươi tốt nhất không nên đi chịu chết đâu, con đường phía trước không dễ dàng..."
Nhiễm Nhiễm còn định nói tiếp thì ông lão đã vác giỏ tre lên chuẩn bị ra mảnh đất hoang ở nhà sau cắt cỏ, lúc Khâu Hỉ Nhi chạy tới vẫn trông thấy Nhiễm Nhiễm đứng dõi theo bóng dáng ông lão kia.
"Chuyện gì vậy?" – Khâu Hỉ Nhi hỏi.
Nhiễm Nhiễm trầm ngâm đáp:
"Hình như muội gặp ông lão này ở đâu rồi thì phải..."
Khâu Hỉ Nhi nhìn theo lại không phát hiện ông già có gì kỳ lạ, ổng cũng bình thường như những ông lão chốn rừng núi mà thôi.
Cánh đồng thông với núi Xích Diễm càng lúc càng náo nhiệt. Ngụy Củ Xích Môn cũng đã sớm được thông cáo tình hình, đối với những kẻ định đến đá chén cơm gã cũng không quan tâm lắm, ma đạo Xích môn cắm rễ ở đây trừ việc nơi này tính hỏa có ích cho tu luyện thì còn có địa thế dễ thủ khó công.
Trước đây khi gài bẫy Tô Dịch Thủy ở biên quan Ngụy Củ cũng không biết rõ hiệu lực của bùa Tẩy hồn, có điều khi đám tai mắt được sắp xếp trong trấn báo rằng Tăng Dịch đã đưa Tiết Nhiễm Nhiễm đi thì gã liền biết bùa kia vô cùng công hiệu. Nếu Tô Dịch Thủy đã quên đi tình yêu của hắn với Mộc Thanh Ca tất nhiên cũng sẽ chẳng còn sót lại chút tình ý nào với Tiết Nhiễm Nhiễm, mà nàng bị sư phụ vứt bỏ nhất định sẽ nản lòng. Ngụy Củ định khi rảnh sẽ đến xem nàng sống ra sao, nếu không có việc ngoài ý muốn sẽ đưa nàng về Xích môn trước. Đáng tiếc chờ đến khi gã xử lý hết sự vụ trong môn đến tìm thì Nhiễm Nhiễm đã theo Tô Dịch Thủy về Tây sơn, ngay cả cha mẹ nàng và Tăng Dịch cũng không còn bóng dáng.
Ngụy Củ biết Tô Dịch Thủy chiêu binh mãi mã nhận đệ tử mới, vậy mà lại có hậu nhân của sư phụ Thẩm Vấn của gã, còn Tô Dịch Thủy tìm nàng về có vẻ cũng chỉ để đoạt lại kết đan. Ngụy Củ cảm thấy con nhóc tinh ranh Nhiễm Nhiễm kia nhất định có thể nghĩ cách giữ được mạng, như vậy cũng tốt, đợi Tô Dịch Thủy làm tổn thương trái tim nàng nàng mới có thể biết hoa hồng tuy đẹp nhưng lại có gai.
Ngụy Củ nghe nói bọn họ tập hợp trong quán trọ cạnh cánh đồng hoang cũng không quá hoảng loạn, chỉ cười lạnh nói:
"Chúng muốn vào Xích môn tìm lửa luyện kim mà lại không hỏi ta có cho phép hay không."
Tới cũng tới rồi, nếu gã không dốc lòng chiêu đãi một phen thì thật không hiếu khách. Nghĩ vậy gã bèn phân phó:
"Người đâu, bày Ngũ sát mê trận cho khách của ta khởi động gân cốt chút."
Về phần Tiết Nhiễm Nhiễm gã cũng phải tỉ mỉ tặng nàng một món quà, hy vọng sau khi nàng nhìn rõ cách làm người của tên ngụy quân tử Tô Dịch Thủy kia sẽ phát hiện kẻ mà nàng cho là tiểu nhân mới có nhiều điểm tốt.
Đám người trong quán trọ chia thành từng nhóm đến chân núi Xích Diễm nhưng chẳng thấy người Xích môn đến can ngăn, chỉ là càng tới gần Xích Diễm sơn càng thêm nóng bỏng. Nhiễm Nhiễm cảm thấy dưới chân phát nóng bèn cởi giày cũ ra thay đôi giày rơm ông lão tặng, mang vào mới thấy vừa vặn vô cùng, bên trong còn lót bạc hà làm lòng bàn chân mát lạnh rất thoải mái. Nàng định hỏi Tô Dịch Thủy có mang không thì phát hiện hình như hắn đang nhìn về phía trước mặt.
Dõi theo tầm mắt Tô Dịch Thủy, nàng trông thấy hoang mạc tan đi, lại xuất hiện năm quả trứng to như trứng rồng. Gió thổi bay lớp bụi phủ trên mặt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có khắc những hoa văn phức tạp, hình như đã có từ rất lâu rồi.
Trưởng lão ba môn phái đi đầu trông thấy hoa văn trên quả trứng thì sắc mặt thất kinh, thấp giọng quát:
"Không xong, mấy quả trứng kia chẳng lẽ là Ngũ sát?"
Cánh đồng hoang dưới chân Xích Diễm là chiến trường cuộc chiến giữa Thuẫn Thiên và Ma vương. Khi ấy bộ hạ của Ma vương dùng năm thứ tà vật hóa thành trận muốn vây bắt Thuẫn Thiên, vợ Thuẫn Thiên là Dung Diêu phải dùng chân khí đưa vào tiếng ca mới có thể đánh thức Thuẫn Thiên giúp ngài ta phá trận. Tuy ma vương đã bị giết nhưng Thuẫn Thiên cũng đã bỏ vợ con phi thăng tại chỗ, thế nên mê trận này cũng còn tới tận bây giờ.
Thời gian quá lâu, dù ba môn phái có thể phân tích ra Ngũ sát trận cũng là những điểm rất mơ hồ, có điều thứ hoa văn vẽ lên võ trứng thì trong sách cổ các môn phái đều có. Ngũ sát vật gồm muỗi khổng lồ, bọ cánh cứng vàng, bọ chét mặt người, ma trẻ con và ảo ảnh, mỗi loại sát vật đều là do chính tay Ma vương dùng sát khí tạo ra phong ấn trong trứng, dù trăm năm cũng sẽ không hóa giải được.
Đang lúc hoảng hốt thất thần thì bỗng đâu một tiếng sáo ai oán vang lên, chọc vào màng nhĩ người ta đau buốt. Song song đó năm quả trứng cũng trồi lên, sương mù đặc sệt từ kẽ hở tuôn ra ngưng thành trận.
Trưởng lão phái Cửu Hoa bỗng hét lên:
"Ngụy tôn thượng, chúng ta đến đây là có việc muốn nhờ, ngươi hà tất dùng trận địa lớn vậy chiêu đãi chúng ta?"
Khắp các sơn động nham thạch trong núi Xích Diễm đều vang lên tiếng cười quái dị:
"Trước đây chư vị trưởng lão chiêu đãi bản tôn rất kỹ, vất vả lắm hôm nay mới đợi được chư vị đến thăm, nếu không làm long trọng chút thì chẳng phải thật có lỗi? Mong chờ với bản lĩnh của chư vị có thể thuận lợi qua Ngũ sát trận này, sau Ngụy mỗ tất nhiên sẽ dùng rượu ngon thết đãi!"
Nói xong lời này thì không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Một trưởng lão phái Phi Vân liền nói:
"Trận vừa thành là lúc nó có uy lực thấp nhất, mỗi người chúng ta trấn một trứng, đồng thời công kích. Nếu như có thể đánh bại chúng thì ắt trận tan!"
Nói xong thì vươn tay bắn ra một tia lửa trúng vào một quả trứng lớn đang lơ lửng, những người khác lúc này cũng đồng loạt ra tay, nhất thời pháp thuật bay tứ tung, lửa nước băng sương đều xuất hiện vô cùng kí.ch thích. Thấy trứng lớn bị công kích, tiếng sáo lại càng lúc càng nhanh, vốn đang rất khó nghe lại càng thêm thảm thiết như tiếng quạ đen giãy chết.
Trứng lớn vẫn tiếp tục bay lên, tới một độ cao nhất định thì tự xoay theo quỹ đạo, sau đó "uỳnh" một tiếng vỡ tung, kéo theo một trận cuồng phong sóng lớn sát khí cuồn cuộn đánh về phía mọi người. Thoắt chốc xung quanh đều ngập tràn sát khí, tất thảy đều bị vây lấy trong một bát mực đen thui.
Sau khi chống đỡ sát khí ập tới, từ vị trí năm quả trứng lớn đột nhiên xuất hiện năm cánh cửa khổng lồ, ai nấy đều hiểu phải vào trận đánh tan mắt trận mới có thể phá vỡ thế cục. Từ đầu đến giờ chuyện xảy ra đều giải quyết nhờ may mắn, nghĩ đến trận pháp này trước đây đại năng Thuẫn Thiên từng vào thì ai nấy cũng đều nóng lòng muốn thử, xem có thể nhất chiến thành danh hay không. Có người thậm chí đã lấy ra la bàn phong thủy xem cửa nào ít sát khí nhất sẽ vào, bởi phàm trong trận sẽ có một cửa sinh, nếu may mắn vào cửa sinh thì khả năng chạy thoát sẽ cao hơn chút.
Ánh mắt Nhạc Thắng nhìn chằm chằm vào lão Phùng, hắn biết đôi mắt âm dương của lão rất lợi hại, vậy nên có ý nếu lão ta đi nơi đâu thì hắn sẽ theo đó.
Lão Phùng nhìn kỹ năm cánh cửa một lúc, quyết định đi vào cửa Tây. Nhạc Thắng đoán đúng, cặp mắt âm dương của lão có thể nhìn xuyên qua sương mù, lão nhìn thấy trong bốn cánh cửa kia đen đặc sát khí, chỉ có cửa Tây là mỏng nhất nên quyết định mang người Dị nhân quán vào cửa Tây. Nhạc Thắng gấp không chịu được cũng muốn vào, lại bị Nhiễm Nhiễm gọi giật lại:
"Nếu ngươi vào chung với họ thì cho dù trong đó không có sát khí cũng sẽ bị bọn họ ám toán thôi!" – Đoạn, nàng lại quay đầu hỏi Thẩm Khoát – "Ngươi là hậu nhân của môn chủ Xích môn, chắc cũng biết cách phá trận này chứ?"
Thẩm Khoát chậm rãi lắc đầu:
"Ông nội ta tuy tu ma nhưng cũng chẳng khác tu tiên là mấy, chưa bao giờ cả gan làm loạn như Ngụy Củ, cũng không dám dùng tà trận thượng cổ như vầy. Có điều căn cứ vào sách cổ Xích môn thì nếu cứ chần chừ trong trận càng lâu sẽ bị sát khí ảnh hưởng càng nặng, vậy nên thượng sách chỉ có thể là nhanh chóng vào cửa ải."
Nghe Thẩm Khoát nói thế thì Nhạc Thắng cũng không dám chậm trễ, ôm quyền nói với Tô Dịch Thủy:
"Sư phụ, đệ tử nguyện đi trước dò đường cho người, vào cửa Tây một chút xem sao."
Nói xong hắn xoay người điểm nhẹ mũi chân vội vàng nhảy vào cửa. Cao Thương bên cạnh đến tức giận nhìn về cái bóng đang dần biến mất của hắn mà mắng to:
"Đúng là một thiếu gia chết nhát, sư phụ còn chưa chọn mà nó đã vội tự mình chạy đi rồi!"