Tiên Đài Có Cây

Chương 87: Thấy Được Sống Chết



Chu Phi Hoa nghe vậy thì cười khúc khích, bẹo lấy gò má non nớt của Nhiễm Nhiễm, cười nói:

"Nếu ngươi là đàn ông thì cái miệng ngọt như mật này chắc chắn sẽ khiến nhiều cô nàng đau khổ!"

Nói về những chuyện của Tô Vực, giọng điệu Chu Phi Hoa cũng rất thong dong. Tĩnh phi giờ đã buông xuống những chuyện đắng chát trong hoàng cung, người sống trong trời đất rộng lớn đã quen thì lòng dạ cũng phóng khoáng, sao có thể lại muốn trở về làm chim trong lồng? Chu Phi Hoa dù vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ với Tô Vực thì cũng không muốn trở về con đường lúc trước, lại thêm cha nàng từng một mực cho rằng nàng đã chết nên nàng càng không thể trở về để ông thêm lo lắng nữa.

Kỳ thực so với chuyện của mình thì Chu Phi Hoa càng tò mò tình hình của Nhiễm Nhiễm, trước đây lúc bọn họ rời khỏi thì cũng là lúc Tô Dịch Thủy dùng cơ thể của hắn phong ấn suối linh, vậy nên tính tình cũng trở nên khó ăn khó ở. Ban nãy Nhiễm Nhiễm nói họ đã đưa suối linh trở về, đáng lý ra Tô Dịch Thủy nên bình thường lại mới đúng, vậy sao ban nãy lúc gặp nàng hắn lại hờ hững như không quen, còn nhíu mày hỏi:

"Ta biết ngươi à?"

Chu Phi Hoa hơi ngạc nhiên, cảm thấy đầu óc Tô Dịch Thủy hình như không được sáng suốt cho lắm.

Việc này rất dài dòng, Nhiễm Nhiễm trước tiên hỏi Tĩnh Phi nương nương có buồn ngủ hay không, sau đó mới kể lại chuyện Tô Dịch Thủy bị dán bùa Tẩy hồn sau khi ra khỏi âm giới. Ban đầu Chu Phi Hoa nằm nghe, sau thì ngồi thẳng người, nghe tới đoạn Tô Dịch Thủy quên mất chính mình từng yêu Mộc Thanh Ca thì không khỏi hừ lạnh, nói:

"Lúc ta kết bạn với Mộc Thanh Ca hắn đúng là từng vì Tô Vực mà quậy một trận đục nước, thì ra lúc đó hắn đã mang lòng riêng với sư phụ mình. Đây rõ ràng là không ăn được thì đạp đổ, có lẽ vì thế hắn mới hại Mộc Thanh Ca."

Nhiễm Nhiễm cảm thấy lúc này mình cần rửa sạch hàm oan cho Tô Dịch Thủy, bèn nói:

"Không phải vậy, là do Mộc Thanh Ca cố ý muốn cải mệnh cho Tô Dịch Thủy, không muốn hắn trở thành Thiên Sát ma tử nên mới tạo nên hiểu lầm."

Chu Phi Hoa không tin, hừ lạnh:

"Sao ngươi lại y hệt Mộc Thanh Ca vậy, luôn nói tốt cho hắn?"

Chậc, Tiết Nhiễm Nhiễm thiết nghĩ nếu giờ mà mình thừa nhận bản thân là Mộc Thanh xa thì có khi nào Chu Phi Hoa sẽ kề dao lên cổ hỏi nàng có phải thông đồng Tô Dịch Thủy âm mưu gì đen tối hay không, vậy nên Nhiễm Nhiễm quyết định tạm thời giấu tin tức sốt dẻo này. Có điều nàng thật tò mò kiếp trước mình quen Chu Phi Hoa ra làm sao?

Nhắc đến chuyện cũ, Chu Phi Hoa cũng buồn phiền:

"Năm đó nghịch vương làm loạn, Tô Vực tuổi còn trẻ không thể một mình chống đỡ triều đình, cha ta lại theo phe trung lập, vốn không muốn bị cuốn vào trận chiến của hoàng thất trong cung. Có lần Tô Vực bất cẩn lộ hành tung bị người hành thích, khi đó ta cũng đi theo đoàn hộ tống, bất thình lình trông thấy một cô gái áo đỏ từ trên trời giáng xuống như tiên nữ. Sau đó chúng ta kết bạn, Mộc Thanh Ca thuyết phục cha ta nâng đỡ Tô Vực, còn ta cũng theo làm hộ vệ cho Chiến nương nương."

Nhiễm Nhiễm nghe xong thì lẩm bẩm:

"Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là loại thiên mệnh gì mà có thể khiến ta...khiến nàng ấy đi làm loại chuyện dù cả thiên hạ phỉ báng cũng vẫn muốn làm."

Chu Phi Hoa cũng thở dài một hơi, năm đó thứ mà Mộc Thanh Ca sửa đổi nào chỉ là thiên mệnh của mỗi Tô Dịch Thuỷ đâu, nàng còn sửa cả mệnh của nàng và Tô Vực. Nghĩ thế Chu Phi Hoa nhỏ giọng:

"Năm đó Mộc Thanh Ca từng nhìn ra được thiên cơ, nói rằng Tô Dịch Thuỷ có tướng hung thần y như vua Trụ, điều đó nói lên hắn có thể quân lâm thiên hạ trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng kết cục cuối cùng vẫn là cô độc. Nàng ấy từng nói thế gian này cho rằng nàng mua danh chuộc tiếng cứu vớt thiên hạ, nhưng chỉ nàng ấy biết chính mình chỉ muốn cứu một người..."

Nhiễm Nhiễm yên lặng lắng nghe, trước kia nàng còn không thể hiểu nỗi suy nghĩ của mình, nhưng giờ có vẻ như đã hiểu. Tô Dịch Thuỷ chỉ mất đi một đoạn ký ức đã vô tình quái gở như thế, vậy thì kẻ như hắn khi bị chìm trong vòng xoáy tranh đoạt lại còn cực đoan đến mức nào? Năm đó hắn cam tâm dẫn suối linh nhập thân vốn muốn mượn sức mạnh của suối linh, lại không muốn bị nó hoàn toàn khống chế nên lúc nào cũng phải chịu nỗi khổ xâu xé, nếu như không có người cứu vớt cuộc đời thì chẳng phải hắn vẫn sẽ chìm nổi trong bể khổ vô biên?

Nhiễm Nhiễm nhớ tới những vết cào đáng sợ in sâu trên mật thất của toà nhà trong kinh thì có thể tưởng tượng ra được những thống khổ trước đây hắn phải chịu, tuy hiện giờ hắn hận Mộc Thanh Ca đã sửa lại thiên mệnh của hắn, nhưng ngay cả Nhiễm Nhiễm khi đứng trước lựa chọn như thế thì ước chừng nàng sẽ không chút do dự mà vẫn làm.

Nhắc đến chuyện cũ, Chu Phi Hoa đột nhiên nhớ đến lời trước đây của Mộc Thanh Ca:

"Trước đây nàng từng không đầu không đuôi nói với ta một câu, nàng nói chìa khoá âm giới đột nhiên rơi vào tay Tô Dịch Thuỷ có chút kỳ lạ, giống như có người như nàng đã nhìn được thiên cơ..."

Nhiễm Nhiễm cũng lập tức ngồi dậy, thấp giọng nói:

"Là người phương nào lại có thể thấu được thiên cơ?"

Chu Phi Hoa lắc đầu:

"Thanh Ca lúc ấy không muốn nhiều lời, chỉ nói nếu như ta biết quá nhiều sẽ dẫn hoạ vào thân." – Đoạn, nàng lại thở dài – "Ta từng hỏi Thanh Ca, nhưng nàng lại nói không nhớ rõ."

Nhiễm Nhiễm nhíu mày:

"Mộc Thanh Ca? Ngươi gặp nàng khi nào?"

Chu Phi Hoa đáp:

"Hôm qua, lúc ta dẫn người đi mua vôi ở trấn Hổ Khê lân cận thì vô tình gặp được nàng, lúc ấy nàng đang dẫn đồ đệ đi đuổi bắt nghịch đồ bỏ trốn. Nghe nói Vương Toại Chi bị ma giáo mê hoặc lén lút bắt cóc đám đồ đệ mới nhận nên nàng mới một mạch đuổi đến đây, muốn khiển trách nghịch đồ."

Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt:

"Vậy có tìm được chưa?"

Chu Phi Hoa đáp:

"Chắc cũng sắp rồi, lúc hai chúng ta tạm biệt hình như có người hầu bẩm báo rằng đã tìm được manh mối gì đó, có điều ta đã nói với nàng ta ở Cùng Kỳ thôn, nếu rảnh rỗi hãy đến tìm..."

Nhiễm Nhiễm biết đêm nay không thể ngủ, thời gian cấp bách, nếu không đi cứu đồ đệ Thần tài Vương Toại Chi của nàng thì chỉ sợ đồ đệ ngoan này sẽ bị đồ giả Mộc Nhiễm Vũ kia hãm hại. Vậy nên nàng lộn một vòng bò dậy, nhanh chóng chạy đi gõ cửa phòng Tô Dịch Thuỷ ở kế bên.

Chu Phi Hoa đuổi theo, kinh hãi nói:

"Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ định cùng Tô Dịch Thuỷ đi tìm Mộc Thanh Ca gây sự?"

Nhiễm Nhiễm cũng chẳng còn lòng dạ để giấu giếm, mặc kệ Chu Phi Hoa có chịu hiểu hay không mà thẳng thắng nói:

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ Mộc Thanh Ca của hiện tại vẫn là Mộc Thanh Ca ngày xưa sao? Cây luân hồi trước đây rõ ràng rụng xuống hai quả..." – Nói xong nàng bèn kéo áo sư phụ – "Sư huynh ngươi gặp nạn, có muốn đi một chuyến với ta không?"

Tô Dịch Thuỷ đối với đám sư huynh đệ cũng chẳng có tình nghĩa gì, giờ trông thấy Nhiễm Nhiễm như gà mái mẹ bao bọc cho đàn con ngu xuẩn kia thì cũng không đồng tình mấy. Có điều hắn cũng chẳng cho ý kiến, dù sao mục đích ban đầu tới đây cũng vì để tìm Mộc Nhiễm Vũ, nếu đã có manh mối thì đương nhiên phải tra đến cùng.

Ra khỏi thôn, Tô Dịch Thuỷ vươn tay xoay một vòng rồi nói với Chu Phi Hoa:

"Ta tạo kết giới ở đây, chỉ có cửa thôn là có thể ra vào bình thường, nếu như có người thân phận không rõ ràng tới thì ngàn vạn lần cũng không thể để chúng vào trong, bằng không kết giới này sẽ vô dụng."

Nói xong hai người một trước một sau biến mất giữa bóng đêm, chỉ còn lại một mình Chu Phi Hoa đứng giữa gió đêm tần ngần, thẫn thờ suy nghĩ về lời của Nhiễm Nhiễm...

Theo lời Chu Phi Hoa thì lúc nàng đưa thôn dân đi mua vôi trắng mới gặp được Mộc Nhiễm Vũ, vậy thì lúc này nàng ta hẳn nên ở trấn Hổ Khê. Lúc vào trấn Hổ Khê cạnh thôn Cùng Kỳ thì trời đã tối đen như mực, ngay cả một người gõ mõ cầm canh cũng đều không có.

Hai người dùng thuật Khinh Thân lướt qua tường thành cao cao. Nhiễm Nhiễm yên lặng lắng nghe, trừ bỏ tiếng ngáy ngủ và tiếng trẻ con khóc đêm lại chẳng có âm thanh khả nghi nào.

Tô Dịch Thuỷ nói:

"Ngươi và ả đều là quả kết từ cây luân hồi, chỉ là trên người ả có rất ít hơi thở Kết Đan của ta nên ta cũng không thể cảm nhận ra ả được, giờ để xem ngươi có thể dùng thần giao cách cảm để cảm nhận được ả ta ở khoảng cách gần hay không thôi."

Nhiễm Nhiễm hiểu rõ ý của Tô Dịch Thuỷ, hắn đang muốn nàng dùng tình cảm tỷ muội tâm linh tương thông đã thất lạc nhiều năm để tìm ra nàng ta. Chỉ là giờ ngoài dùng phạm trù huyền học này thì cũng chẳng có biện pháp khác.

Nhiễm Nhiễm đoán được vì sao Vương Toại Chi lại đến đây, tuy cửa hàng của hắn trải rộng nhất thiên hạ nhưng nơi tương đối hẻo lánh cũng chỉ có những cửa hàng ở Giang Nam, lúc hắn vội vàng đưa bọn nhóc đi hẳn cũng hiểu được vấn đề này. Bọn nó còn nhỏ, khó lòng tự bảo vệ, dù cho tiền bạc cũng chẳng phải kế hay. Vậy nên hắn bèn đưa chọn chúng tới cửa hàng học tập, học được chút tay nghề thì tương lai cũng có thể tự nuôi sống mình.

Nghĩ vậy liền có thể nhìn ra phương hướng, chỉ cần nhìn lên bảng hiệu thấy chỗ nào treo bảng vua Sơn Tây thì đến gõ cửa nghe ngóng, Vương Toại Chi chính là nhà buôn gạo lớn nhất ở đây.

Lúc tìm được hàng buôn Sơn Tây, từ trên mái hiên nhảy xuống trước cửa lớn đang đóng chặt, cả hai liền cảm nhận được có gì không đúng. Trên cửa lớn này treo thông báo ngừng bán năm ngày, là cửa hàng bán gạo nhưng lại chỉ ngửi được mùi cá tanh tưởi nồng nặc, trong khe cửa cũng ào ạt nước chảy ra ngoài.

Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm nhìn nhau một cái, sau đó cùng xoay người nhảy lên nóc nhà, lại từ nóc nhà gỡ một mảnh ngói nhìn xuống dưới. Nhờ ánh trăng treo cao, bọn họ nhìn thấy mỗi cây cột nhà bên trong cửa hàng đều cột một người, nhìn kỹ thì thấy có nhiều đứa vẫn là con nít. Tô Dịch Thủy nhảy xuống, Nhiễm Nhiễm cũng theo sát phía sau, cửa hàng bên trong vẫn im lìm như cũ, đám người bị trói cũng cúi đầu không nhúc nhích, không gian vô cùng kỳ dị.

Đợi Tô Dịch Thủy dùng tay thắp sáng hỏa linh Nhiễm Nhiễm mới nhìn rõ đám người đang bị trói, nhìn xong nàng lập tức hít vào mấy ngụm khí lạnh. Trên mặt của những người ăn mặc như bồi bàn kia mọc đầy vảy màu xanh đậm, đó chính là đám trẻ chạy thoát khỏi tay Mộc Nhiễm Vũ, còn nam nhân râu dài cũng bắt đầu mọc vảy chính là Vương Toại Chi. Đám người này đều bị phủ một tầng bọt khí, tản mát ra mùi tanh tưởi, nước dưới chân không ngừng chảy lan ra khắp toàn bộ mặt đất trong cửa hàng. Rõ ràng bọn họ đã trúng tà thuật, chuẩn bị biến dị.

Nhiễm Nhiễm vội lấy Thanh Tâm đan nhét vào miệng Vương Toại Chi, dùng tay vận khí hòa tan viên thuốc. Vương Toại Chi thở hắt ra một cái, miễn cưỡng hé mắt, lúc thấy rõ là Tiết Nhiễm Nhiễm thì bèn thấp giọng kêu:

"Tiết cô nương ra khỏi đây mau!"

Nhiễm Nhiễm trấn an hắn, nói:

"Đừng sợ, ta tới cứu các ngươi!"

Nghe vậy Vương Toại Chi liền ngập ngụa nước mắt:

"Sư phụ ta điên rồi, nàng lại cấu kết với đám ma giáo không rõ lai lịch, sau khi họ xâm nhập vào vựa gạo liền dùng phép trói chúng ta. Nàng nói những kẻ phản bội nàng sẽ sống không bằng chết, không bao lâu nữa chúng ta sẽ biến thành quỷ nước, trở thành công cụ giết người... Tiếc thay ta có thể nhìn thấy sinh tử của người khác nhưng lại không nhìn ra được trấn này là nơi chôn thây của mình, thân thể ta đã bắt đầu biến dị, có lẽ không bao lâu sẽ mất đi thần trí. Ta không muốn hại người, xin cô nương thương xót cho ta được chết thoải mái, đám trẻ kia suy cho cùng cũng do ta hại, kiếp sau ta sẽ đền mạng cho chúng."

Nhiễm Nhiễm lại lấy Thanh Tâm đan chia cho đám trẻ, sau đó nói:

"Chưa trút hơi thở cuối cùng sao lại nói mấy lời bi quan như thế, chú Thất Ác hóa hình sinh trưởng nhờ lòng tham của con người, ngươi là người tốt, phải tin tưởng mình có thể khắc chế được sự lây lan của chúng. Trước khi ta có thể nghĩ ra cách giải quyết thì ngươi phải sống cho ta."

Trong lúc họ đang nói chuyện thì Tô Dịch Thủy đã đi xem xét toàn bộ cửa hàng, phía sau cửa hàng giáp với con sông bảo vệ thành để thuận tiện cho ngày thường vận chuyển lương thực, mà cửa sau lúc này đã mở ra một nửa. Sở dĩ không có người phát hiện chỗ này là vì bên ngoài bọn họ đã treo bảng ngừng kinh doanh, đến khi người bên trong hoàn toàn biến dị thì đám người này sẽ bị bùa tà thúc đẩy nhảy vào sông, mặc người sai khiến.

Những người còn lại sau khi tỉnh cũng đều bị bộ dáng của chính mình dọa đến kêu la thảm thiết, Vương Toại Chi phản ứng nhanh, sợ bị người xung quanh chú ý bèn kêu chúng im lặng. Tô Dịch Thủy vận khí dẫn nước trong sông rửa sạch bọt khí trên người họ, rửa sạch sẽ liền phát hiện ra trên lưng họ bị người ta dùng châm nhọn chấm với chu sa vẽ lên những bùa phép kỳ quái, có lẽ đây chính là nguyên nhân.

Có điều việc giải bùa phép cũng không phải sở trường của Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy, việc này trước mắt còn phải nhờ sự giúp sức của rượu lão tiên.

Nhiễm Nhiễm dự tính giấu đám người vừa cứu được trong sơn động ngoài thôn Cùng Kỳ, đám thôn dân ngoài kia mấy hôm nay đều bị lũ quỷ nước này dọa sợ vỡ mật, nếu như lại trông thấy đám người không ra người quỷ không ra quỷ thì chỉ sợ sẽ như ong vỡ tổ lao lên đánh chết. Chẳng biết có phải do Mộc Nhiễm Vũ cực kỳ hận việc Vương Toại Chi phản bội mình hay không mà ả không lập tức giết ch.ết họ, lại dùng thứ chiêu thức âm hiểm này.

Nhiễm Nhiễm nghĩ đám người Phạn Thiên Giáo bên cạnh Mộc Nhiễm Vũ có lẽ đang vội vã chế tạo một lượng lớn quỷ nước để mở rộng thực lực của mình nên mới không bỏ qua bất cứ kẻ nào có thể lợi dụng, ban đầu những quỷ nước trên sông chỉ là số ngư dân bị mất tích nên hẳn không đủ, mấy người trong vựa gạo cũng không thể xem là quá nhiều, nếu thế thì Mộc Nhiễm Vũ có phải sẽ tiếp tục phong tỏa nhiều nơi tương tự để hạ chú thật nhiều người nữa hay không?

Nhiễm Nhiễm ngẫm lại, xem nếu mình là Mộc Nhiễm Vũ thì sẽ dùng người ở đâu. Sau đó đáy lòng nàng không khỏi run lên, thứ nàng nghĩ đến chính là đầy người cả một thôn Cùng Kỳ. Thôn kia là một nơi hẻo lánh, chỗ vắng vẻ thế này một khi bị phong tỏa thì cho dù toàn bộ người trong thôn biến dị thì trong nhất thời chắc cũng chả ai hay.

Tô Dịch Thủy cũng nghĩ đến điểm này, hơi trầm tư một chút lại thản nhiên nói:

"Ta không nên chừa cửa chính lại trong thôn, không biết bạn thân cũ của ngươi có nghe lời hay không nữa?"

Nếu như nàng ta tin lời đường mật của Mộc Nhiễm Vũ rồi mở cửa thôn thì chỉ sợ toàn bộ người trong làng sẽ đều gặp phải tai kiếp.

Kỳ thật cùng lúc với Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm thì Mộc Nhiễm Vũ cũng đưa người suốt đêm tới Cùng Kỳ thôn, toàn bộ người trong làng vì đề phòng quỷ nước buổi tối đều luân phiên có người đi trực. Người đi cùng Chu Phi Hoa vận chuyển vôi nhận ra Mộc Nhiễm Vũ, nghe thấy nàng ta tới thăm hỏi thì không chút nghi ngờ định mở cửa thôn, rồi bắc cầu gỗ cho nàng ta tiến vào.

Mộc Nhiễm Vũ thong dong đứng trước cửa thôn, hơi khinh bỉ nhìn kênh đào phủ vôi trắng ởn, lại không cảm xúc dò xét địa hình xung quanh. Y như Tiết Nhiễm Nhiễm dự đoán, Mộc Nhiễm Vũ rất vừa ý địa hình vắng vẻ nơi đây, cho dù toàn bộ thôn dân trong làng biến dị thì tạm thời bên ngoài cũng chẳng ai hay biết. Lấy quan hệ của Mộc Thanh Ca và Chu Phi Hoa kiếp trước, nàng muốn đạt được sự tin tưởng quả là dễ như trở bàn tay, mặc dù có thể trực tiếp đánh vào thôn nhưng nếu có thể tiết kiệm chút sức lực thì cũng tốt.

Nghĩ vậy Mộc Nhiễm Vũ bèn mỉm cười chuẩn bị bước chân vào.

Thế nhưng Mộc Nhiễm Vũ lại không ngờ được khi cửa rào mới hé ra một chút thì liền bị một bàn tay khép chặt lại. Thì ra Chu Phi Hoa chẳng biết đã tới từ lúc nào, nàng ta đang cản trở người trực thôn mở cửa, sau đó chỉ đứng giương mắt đánh giá nữ tử đang đứng bên ngoài hàng rào, chẳng có loại cảm giác mừng rỡ vì đã lâu không gặp. Mộc Nhiễm Vũ cảm thấy Chu Phi Hoa trốn trong thâm sơn cùng cốc này hẳn là không nghe tiếng gió chuyện nàng bị vạch mặt, vậy nên yên lòng cười khẽ, nói:

"Ban nãy gặp ngươi ngoài trấn chưa kịp nói chuyện, giờ rãnh rỗi bèn tới đây tìm ngươi. Sao vậy, không mời ta vào thôn ngồi một chút à?"

Chu Phi Hoa lúc này mới mở miệng:

"Nghe nói ngươi đi tìm đám Vương Toại Chi vì bọn họ làm phản bội sư môn, làm chuyện đại nghịch bất đạo, bây giờ đã tìm được chưa?"

Đáy mắt Mộc Nhiễm Vũ lướt qua một tia không kiên nhẫn, lại tiếp tục mỉm cười nói:

"Đương nhiên tìm được, việc nghịch đồ phản bội sư môn kiểu này nếu không trừng trị thì chẳng phải tạo thành gương xấu cho những đồ đệ khác sao?"

Chu Phi Hoa đáp:

"Vương Toại Chi là người tham lam, từ chuyện năm đó trong trận chiến Phàn Hào hắn từng làm chuyện t.ham nhũng quân lương đã có thể nhìn ra nhân phẩm hắn. Loại nghịch đồ như thế ngươi sẽ không nương tay đi?"

Mộc Nhiễm Vũ biết năm đó hình như Vương Toại Chi cũng từng tham ô quân lương, kết thù oán với cha của Chu Phi Hoa này, vậy nên bèn thuận theo lời của nàng ta mà thở dài nói:

"Sao lại không biết, giờ hắn tạo nghiệt cũng không thể sống, ta tự mình có cách trị... Phi Hoa, ngươi còn muốn để ta đứng cách cái mương này bao lâu nữa, sao không mở cửa cho ta vào?"

Trên mặt Chu Phi Hoa hiện ra sự chán chường khó hiểu, cuối cùng chắp tay lạnh lùng nói:

"Sắc trời đã tối, trong làng có luật đêm xuống không thể mở cửa ra khỏi thôn, kẻ làm khách như ta càng không thể phá lệ. Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ tự mình lên trấn trên thăm hỏi."

Mộc Nhiễm Vũ không phải đến đây để làm khách, đám Vương Toại Chi trong vựa gạo trên trấn chỉ sợ đến trưa mai là biến dị thành công, khi đó hơn mười quỷ nước từ vừa gạo nhảy xuống sợ sẽ làm cho lòng người trong trấn bàng hoàng, vậy nên nàng sẽ không trở lại chỗ đó. Bây giờ đêm đã khuya, lát nữa giờ Tý sẽ là thời gian bỏ bùa tốt nhất nên nàng cũng không muốn nói nhảm với Chu Phi Hoa, liền phi thân nhảy vọt lên muốn xông qua mương chắn đi vào. Không ngờ tới đương lúc bay lên lại đụng phải lá chắn vô hình, lập tức khiến nàng bắn ngược trở lại.

Sau khi cây luân hồi ở thôn Tuyệt Phong rụng quả thì nó cũng khô héo mà chết, nàng không có cây luân hồi tẩm bổ nên công lực cũng kém xa trước đây, sau khi bị kết giới mạnh mẽ bắn ngược trở về liền phun ra một búng máu. Nội tâm Mộc Nhiễm Vũ chấn động, người nào lại có thể tạo ra kết giới mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ có kẻ đã sớm biết nàng có thể tới sao?

Kỳ thật Tô Dịch Thủy tạo kết giới trước khi đi chỉ vì đề phòng đám quỷ nước phản công, hắn để lại cửa thôn để ngày thường thôn dân có thể ra vào, dù sao người ta còn cần đi kiếm sống. Tô Dịch Thủy chỉ để lại một chỗ cũng muốn trấn giữ dễ dàng hơn.

Mộc Nhiễm Vũ liều chết bay qua kết giới, đương nhiên là lực phản lại cũng không nhẹ. Trong lòng nàng biết không thể xông vào, lập tức rưng rưng nước mắt, yếu đuối nói:

"Phi Hoa, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ bị đám quỷ nước kia dọa sợ vỡ mật, ngay cả bạn cũ như ta cũng không thể nhận ra?"

Chu Phi Hoa nhìn chằm chặp vào mặt nàng ta, gằn từng chữ:

"Sự việc Vương Toại Chi tham ô quân lương năm đó chỉ có ta và Mộc Thanh Ca biết, dù hắn thích tiền nhưng lại không phải người tham lam, về việc giấu quân lương là chỉ muốn ngăn Mộc Thanh Ca tham chiến. Người này có kỳ năng nhìn được tài vận, cũng có thể nhìn được sống chết, hắn nhìn thấy trận Phàn Hào chính là cửa tử của Mộc Thanh Ca nên mới đưa ra hạ sách này, cho dù chịu tội cũng muốn ngăn Mộc Thanh Ca đi chịu chết... Hắn đã đúng, sau đó Mộc Thanh Ca thật sự đã chết trên núi Tuyệt cách Phàn Hào không xa, khi đó hắn còn tự trách pháp lực mình không đủ, không thể nhìn ra vị trí cụ thể, nếu không nhất định đã cứu được sư phụ..."

Nói đến đây Chu Phi Hoa ngừng lại một chút, lại cười khổ:

"Tiếc là hắn không biết không phải Mộc Thanh Ca không tin mà sư phụ hắn dù biết sẽ chết cũng phải đổi mạng. Lúc nàng uống rượu cùng ta còn cười nói có đồ đệ hiếu kính như thế thì cả đời này đúng là không uổng công, chỉ tiếc duyên sư đồ quá cạn, nếu có kiếp sau nàng nhất định phải dạy dỗ thật tốt để bọn họ tu thành chính quả. Bây giờ ngươi lại trách hận Vương Toại Chi chỉ vì hắn bắt đi mấy đồ đệ mới vào cửa, kẻ lòng dạ hẹp hòi như thế vốn chẳng phải là Mộc Thanh Ca!"

Nghe vậy Mộc Nhiễm Vũ mới biết mình sơ suất chỗ nào, nhịn không được mà cười to:

"Mấy người các ngươi mở miệng ra đều là Mộc Thanh Ca thế này, Mộc Thanh Ca thế kia, ta biết ả ta tốt nhất, hoàn hảo đến mức không tả thành lời, ả ta đối xử với đồ nhi hay bạn bè đều không thể bắt bẻ. Vậy nhưng ả đối xử với ta thế nào, ta là em gái ruột của ả, biết rõ ta không thể nào tu tiên, là kẻ có tố chất bình thường không ai để vào mắt mà lại đưa ta vào cửa tu chân, ngày ngày bị người ta cười cợt không thể ngẩng đầu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.