Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 3 - Chương 37: Vĩ Nhật (3) - Sống Lại



Thế gian vạn vật đều có linh tính. Trong tam giới rộng lớn, thường xuất hiện một vài cực phú linh tính, hơn nữa còn có lực lượng cực kì cường đại của thần thú, không ai biết được hết những lực lượng thần kì của chúng. Vì thế nó bị một lượng lớn phàm nhân thế gian cho rằng chúng là sủng vật yêu thích của chư thần tam giới. Người bình thường cả đời cũng chưa chắc trông thấy được bóng dáng chúng. Sự xuất hiện của thần thú có thể giúp cho thế nhân tìm thấy hạnh phúc, hóa giải lệ khí, vì vậy chúng được coi là tượng trưng cho cát tường, nhưng đôi khi sự xuất hiện đó bị cho là điềm xấu, mang đến tai nạn, bị coi là thiên đạo cho sự trừng phạt loài người.

Đương nhiên, tu tiên giả trong giới tu tiên biết rõ rằng cái thế giới này căn bản không có sự phân biệt tam giới, tuy bọn họ trong mắt người phàm chính là tiên nhân, nhưng với một chút năng lực nhỏ này cũng không xứng đáng làm đối thủ của thần thú. Lại càng không cần phải bàn đến việc bắt chúng làm sủng vật.

Trong đám thần thú, lại có con có lực lượng cường đại vô cùng, hơn nữa vạn đều năm khó gặp, cho nên chúng được gọi là những thượng cổ thần thú.

Thanh Long Hỏa Phượng, không thể nghi ngờ chính là thượng cổ thần thú nổi danh nhất ở Thần Châu hạo thổ này. Tất cả phàm nhân trên thế gian, thậm chí cả tu tiên giả trong tu tiên giới đều muốn nhìn thấy hai loại thần thú cơ hồ được xem như là thủ hộ thần cho Thần Châu hạo thổ, bởi thế mà địa vị của chúng ở đây đều rất cao, khắp nơi mọi người đều tôn sùng.

Tuy vậy, cách kiến giải của giới tu tiên lại khác, họ cho rằng trên thế gian này căn bản là không hề có thượng cổ thần thú hay thủ hộ của Thần Châu hạo thổ. Cái gọi là thượng cổ thần thú Thanh Long, Phượng Hoàng… chẳng qua chỉ là những yêu thú có thực lực cường đại đã sống rất lâu rồi mà thôi.

Nhưng mặc kệ chúng nó là yêu thú hay thần thú, vô luận là sức ảnh hưởng hay thực lực của chúng đều không thể nghi ngờ được. Nhưng, truyền thuyết về Phượng Hoàng so với Thanh Long còn muốn nhiều hơn, mặc dù Thanh Long là sinh vật đại diện cho lực lượng vô địch, thậm chí trở thành tượng trưng cho hoàng gia. Trong khi đó, sở dĩ Phượng Hoàng được nhiều người biết đến, nhất định phải nói đến từ ngữ nổi danh vốn liên quan đến nó --- Niết!!

Nghe nói Phượng Hoàng có thọ nguyên đến sáu nghìn năm, so với Thanh Long chỉ bằng có một nửa. Nhưng linh hồn Phượng Hoàng không tuân theo vòng luân hồi, mỗi khi đến hạn thọ nguyên khô kiệt hoặc giả như bản thân bị trọng thương. Nó có thể phân tán hết linh khí Phượng Hoàng trong cơ thể, sau đó lẳng lặng chờ đợi tử vong.

Khi Phượng Hoàng chết, thân thể nó sẽ hóa thành một luồng liệt diễm nhiệt lượng cực lớn, nhưng linh hồn trước sau vẫn tồn tại, được triệu hồi trước khi tiêu tán hết Phượng Hoàng linh khí. Sau đó luồng liệt diễm sẽ sử dụng thiên địa linh khí cùng Phượng Hoàng linh khí hòa lẫn với nhau, một lần nữa tái tạo lại thân thể chính mình, linh hồn cùng thân thể mới sẽ dung hợp một cách hoàn mỹ tại cùng một chỗ, nghênh đón sự tân sinh của bản thân. Đồng thời hấp thu trí nhớ đời trước cùng với lực lượng ngày càng cường đại. Hiện tượng này được gọi là “Dục Hỏa Trùng Sinh”, cũng được gọi là “Phượng Hoàng Niết” là Phượng Hoàng trong các tinh hoa của truyền thuyết.

Cho nên ở một phương diện nào đó có thể nói Phượng Hoàng là loại thần thú bất tử.

Mặc dù loại thần thú như Phượng Hoàng Thanh Long được loài người cùng tu tiên giả truyền bá cực lớn, nhưng đối với bản thân của tu tiên giả lại không có quan hệ trực tiếp nào cả.

Chỉ là không biết khi nào và nguyên nhân vì sao mà trong thế giới nhân loại lại xuất hiện các tu tiên giả thần bí có được loại huyết mạch của thần thú, tỉ như Hiên Viên gia tộc có huyết mạch của Thanh Long, Bắc Hải gia tộc có huyết mạch Kỳ Lân hay như Vũ gia sở hữu huyết mạch của Cùng Kì (*) . Các thế gia này mấy ngàn năm trước đều là các tu tiên gia tộc đại danh đỉnh đỉnh, vinh nhục cùng mang, cùng tiến cùng lui, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng vô cùng cường đại, trong nhất thời tại tu tiên giới không có gia tộc nào sánh bằng.

Nhưng cho dù cây có mọc thành rừng, gió vẫn có thể thổi bạt rễ. Tại hạo kiếp trong giới tu tiên vạn năm trước, đều có sự xuất hiện các đại gia tộc có huyết mạch thần thú. Bởi sự sôi nổi xuất đầu quá mức mà thực lực to lớn dần bị tổn hại, từ đó ở giới tu tiên cũng bắt đầu tụt dốc, đồng thời biến mất trong tu tiên giới. Khi đó một gia tộc khác là Phượng gia, luôn luôn vô danh, không có quan hệ mật thiết với các thế gia khác, mặc dù thanh minh không hiện, nhưng trong đợt hạo kiếp đó lại bảo tồn được lực lượng, không ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển của gia tộc.

Chỉ là các thế gia đó vì có loại huyết mạch của thần thú nên được hưởng các đạo pháp đặc biệt và các lực lượng cường đại. Nhưng dù sao cũng chỉ là huyết mạch thần thú, thân thể vốn không thể nào như thân thể của thần thú, cho nên thân mình dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể sở hữu được các năng lực thần kỳ của thần thú. Tỉ như Hiên Viên thế gia, truyền nhân gia tộc này không hề có loại năng lực biến hóa, khả năng hô phong hoán vũ. Và truyền nhân của Phượng gia cũng vậy, hoàn toàn không có năng lực Phượng Hoàng Niết.

Ít nhất thì Phượng gia lưu truyền gần vạn năm cũng không có nghe nói có vị truyền nhân nào của Phượng gia từng niết qua.

Nhưng lần này, Phượng Thanh Thiên lại trở thành ngoại lệ duy nhất trong truyền lưu vạn năm qua của Phượng gia.

Tình huống hiện giờ của hắn rất đặc thù. Trước khi tu tiên giả không rõ danh tính nọ thi triển “Bạo Linh Thuật” , hắn đã thi triển “Liệt diễm Phượng Hoàng”. Bởi vì muốn có được biểu hiện tốt nhấ nên khi đó tuyệt đại bộ phận linh khí trong cơ thể đều phóng ra ngoài biến hóa thành “Liệt Diễm Phượng Hoàng” công kích trực diện vào Thanh Long Mãng, bản thân cơ thể chỉ chừa lại một phần nhỏ để duy trì trạng thái phi hành mà thôi.

Sau khi vụ nổ mạnh phát sinh, mặc dù dưới sự bảo vệ Vương Thanh Tuấn bản thân hắn chỉ bị uy thế còn lại của “Bạo Linh Thuật” lan đến. Nhưng uy lực của nó vô cùng lớn, cho dù là không bị thương thì linh khí hộ thể của hắn cũng khó có khả năng chống cự. Tiếng nổ vang lên, không chỉ vài phần linh khí nhỏ còn lại trong cơ thể hắn bị đánh tan, mà bản thân càng bị trọng thương, thậm chí gần như là tử vong ngay lúc đấy.

May thay, trời không tuyệt đường người, đám người Từ Thanh Phàm ở ngay phía sau đã kịp thời tương trợ, chính Từ Thanh Phàm đã ôm lấy hắn rồi rút lui. Bản thân Từ Thanh Phàm lại có cành Ngô Đồng chứa một lượng lớn khí tức cường đại của Phượng Hoàng.

Cành Ngô Đồng có hàm chứa lực lượng to lớn của Phượng Hoàng linh khí, cho nên cũng bất giác làm thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng đang chảy trong cơ thể hắn. Tiếp theo lại bị huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể hắn lôi kéo. Hơn nữa, ngay vừa lúc cơ thể hắn không tu luyện được Phượng Hoàng linh khí, cho nên luồng linh khí Phượng Hoàng từ cành Ngô Đồng cũng không hề gặp phải chướng ngại nào, dũng mãnh tiến vào.

Càng về sau, hết thảy mọi dị biến đều do bản năng của linh khí tự do lôi kéo rồi tiến hành, ngay cả Từ Thanh Phàm cũng vô lực khống chế.

Phượng Hoàng linh khí, ngoại trừ có thể hóa thành Phượng Hoàng linh hỏa, dễ dàng phá hủy mọi vật trên thế gian, hơn nữa còn có thể cải tạo thân thể cho Phượng Hoàng, có thể nói đó là trụ cột suốt đời của nó.

Mặc dù Phượng Thanh Thiên chỉ có huyết mạch mỏng manh của thượng cổ thần thú Phượng Hoàng, bên trong cành Ngô Đồng Phượng Hoàng linh khí cũng không thể so bì được với Phượng Hoàng chính gốc. Nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, cơ thể hắn lại nảy sinh ra một loại dị biến đồng dạng với Niết, tuy không rõ sau này sẽ gặp phải loại dị trạng nào, nhưng ít ra việc bảo vệ tính mạng không còn cần lo lắng nhiều nữa.

Đối với Từ Thanh Phàm, bởi vì những năm qua hắn đã không ngừng luyện hóa cành Ngô Đồng, nên trong cơ thể hắn luôn tồn tại một bộ phận linh khí Phượng Hoàng. Hơn nữa còn sự liên lạc ngày càng mật thiết với cành Ngô Đồng, cho nên thân thể hắn thân thiết đối với phượng hoàng linh khí cũng đã không kém mấy so với truyền nhân của Phượng gia. Vì vậy, mà lần này Phượng Hoàng linh khí từ cơ thể hắn do điên cuồng tràn vào cơ thể Phượng Thanh Thiên, nhất thời chìm sâu vào hôn mê, lại không có ý muốn tham dự vào việc cải tạo lại cơ thể Phượng Thanh Thiên bằng Phượng Hoàng linh khí. Trong chốc lát, dị biến từ thân thể bắt đầu phát sinh.

Khi đó, những biến hóa trên thân thể của Từ Thanh Phàm tuy không bì kịp với dị biến của Phượng Thanh Thiên, nhưng vẫn xuất hiện một vài bất đồng nhỏ. Có điều, là dị biến tốt hay xấu thì đều phải để thời gian nghiệm chứng.

Nghe nói, thời gian Phượng Hoàng tiến hành Niết là vào buổi sáng sớm, đó đồng thời là lúc mà dị biến đầu tiên từ thân thể hắn hiện ra.

Sáng sớm, phía chân trời nhuộm một màu trắng, mỗi bước ánh sáng đi trên con đường đều khua đuổi đi màu hắc ám còn đang vương vấn. Màu trắng sáng rực rỡ, êm ái bắt đầu chậm rãi vẩy lên từng tấc đất trên Hoàn Đảo.

Tại một vị trí khác, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đang trợn mắt, há hốc mồm nhìn vào dị biến ở trước mặt.

Bọn họ không biết là Phượng Thanh Thiên đang phát sinh trạng thái “Niết”, một loại dị biến rất hiếm khi xảy ra, chỉ là lúc đầu khi chạy gấp theo Từ Thanh Phàm, mới phát hiện Từ Thanh Phàm đột nhiên dừng lại, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt. Sau đó, thân thể Phượng Thanh Thiên mới bạo liệt phát ra hỏa diễm, rồi ngọn hỏa diễm nhanh chóng cuốn lấy Từ Thanh Phàm, bao trùm toàn bộ cơ thể hai người.

Dị biến này mặc dù phát triển thật chậm nhưng hai người lại hết sức lo lắng cho Từ Thanh Phàm, không rõ tình hình nguyên nhân cụ thể ra sao , căn bản là không biết xử lí như thế nào. Vạn nhất tùy tiện ra tay ngăn cản sợ khéo hóa vụng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát sinh.

Hỏa hồng liệt diễm không ngừng thiêu đốt, làm nổi bật bộ dáng của hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng, sắc mặt họ đã mang dáng vẻ tâm tình bất định. Từ Thanh Phàm mặc dù bị hỏa diễm bao trùm, nhưng nếu nhìn kĩ xuyên qua luồng hỏa diễm đó, thân hình hai người bên trong mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy, giống như hỏa diễm đối với thân thể hai người thủy chung vẫn không có tạo thành bất cứ thương tổn nào.

Bất đắc dĩ phải đứng nhìn dị biến phát sinh, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, tuy vậy vẫn chưa có đối sách nào được đưa ra. Sau đó Lữ Thanh Thượng bèn bố trí một đạo trận pháp che dấu đi khí tức xung quanh hai người Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thượng, rồi đứng kế bên tiếp tục lo lắng rồi đợi cho đến lúc dị biến chấm dứt.

Trên không trung, mấy tên tu sĩ Khổ Tu Cốc cũng đang nhìn chăm chú vào dị biến đang phát sinh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, mặc dù trong lòng mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng lại không dám tin vào tình cảnh trước mắt.

-Phượng Hoàng Niết? Tiểu tử Phượng gia này có thể thi triển Phượng Hoàng Niết?

Một gã tu sĩ Khổ Tu Cốc sửng sốt tự thì thào lẩm bẩm.

Một gã tu sĩ khác trong mắt cũng tràn đầy vẻ kinh nghi, nhưng lại lắc đầu chối bỏ:

-Hẳn không phải vậy, mặc dù cành Ngô Đồng đó ẩn chứa linh khí Phượng Hoàng cường đại, nhưng so với Phượng Hoàng chân chính thì chỉ xem như một sợi lông trâu trên chín con trâu mà thôi. Hơn nữa cơ thể của tiểu tử Phượng gia đó chỉ có huyết mạch mỏng manh của Phượng Hoàng, hai điểm này đều không thể đủ để tiến hành Niết. Theo ta thấy, loại dị biến này không hoàn toàn giống như Phượng Hoàng Niết. Nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không cần lo lắng về thương thế của Phượng Thanh Thiên nữa.

Mới vừa rồi, chúng tu sĩ phát hiện Phượng Thanh Thiên đã bị trọng thương, trước sau đều do dự có nên ra tay trợ giúp hắn trị thương hay không. Theo lý thuyết thì nhóm năm người Từ Thanh Phàm gặp phải hiểm cảnh, chúng tu sĩ hẳn phải hiện thân giúp đỡ. Nhưng nhóm người Từ Thanh Phàm đã mang hiềm nghi trước đó, hiện tại vẫn thế. Nên chúng tu sĩ vẫn chưa tiện lộ mặt, sợ đả thảo kinh xà, một hồi loay hoay vẫn do dự.

Nghe vị tu sĩ đó nói xong, vài tên tu sĩ khác đều yên lặng gật đầu, sau đó không nói lời nào, mật thiết nhìn chăm chú vào dị biến ở phía dưới.

Không biết đã trải qua bao lâu, Từ Thanh Phàm cảm giác như chỉ hôn mê trong nháy mắt, nhưng ngay khi hắn vừa mở mắt ra, phát hiện ánh mặt trời chói chang đang lơ lửng treo trên đỉnh đầu, thời gian đã tới lúc giữa trưa.

Tiếp theo, Từ Thanh Phàm nhìn thấy hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào mình, đột nhiên hắn nhớ ra bản thân mình vẫn đang ôm chặt lấy Phượng Thanh Thiên ở trước ngực. Thân thể của hắn hiện giờ đang bị liệt diễm vây lấy, hai mắt đóng chặt, bộ dáng như vẫn còn hôn mê.

Nhưng kì quái hơn, ngọn liệt diễm đang cháy trên người Phượng Thanh Thiên tuy ẩn hàm một nguồn năng lượng cực lớn nhưng Từ Thanh Phàm lại không có cảm giác như là bị lửa thiêu đốt, bản thân không hề có chút thương tổn nào, ngược lại có chút mơ hồ, sinh ra một cảm giác rất là thân thiết.

(*) Thần thú Cùng Kỳ: Cùng Kỳ ngày xưa là vị Tôn Đại Tiên được đặc cách sống gần Ngọc Hư Cung ở Hư Vô Thiên, bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Trước thế sự loạn lạc, loài người tranh đoạt ngôi vị và gây ra những cuộc chiến triền miên, Ngọc Hoàng quyết định cử Tôn Đại Tiên xuống thượng giới với tư cách là một thiên sứ hòa giải. Tuy nhiên, không thoát khỏi những cám dỗ của quyền lực, Tôn Đại Tiên đã phạm tội với thiên đình và bị giáng chức, phải sống trong kiếp thú Cùng Kỳ 1 ngàn năm và làm được 1 ngàn việc thiện dưới hạ giới. Cùng Kỳ có hình dáng giống mãnh hổ nhưng được Ngọc Hoàng thương tình ban thêm đôi cánh để gia tăng uy lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.