"Ý của anh là —— Ái
Toa biết rõ anh sẽ giết cô ấy, cô ấy còn đi tay không trở về sao?" Cô ấy làm sao lại ngu như vậy? Tại sao cô ấy lại muốn làm như vậy?
Anh không phải đem tinh phiến giao cho cô sao? Vì sao cô lại không mang đi?
Nếu như có thể, anh thà rằng đem tinh phiến đưa cho cô, sau đó cô sống thật tốt trên cuộc đời này. . . . . .
"Dĩ nhiên." Tỏa Kiều thở dài, "Ái Toa là quan tâm anh, yêu anh, chỉ vì anh, cô ấy liền mạng cũng không cần." Hắn có chút ghen tỵ với Tân Tấn, chẳng lẽ theo như lời Vinh Lam nói, hắn yêu Ái Toa rồi sao?
Không thể nào! Hắn lắc lấy đầu.
Hắn lãnh khốc vô tình, hắn là sẽ không yêu bất luận kẻ nào .
"Làm sao anh nhẫn tâm làm như vậy!"
"Dĩ nhiên, bởi vì cô ấy là thuộc hạ của tôi, cô ấy tay không mà trở về ta
sẽ cho cô ấy một cơ hội nữa, chỉ cần cô ấy lấy được tinh phiến, ta sẽ
không truy xét, nhưng cô ấy làm cho ta quá thất vọng rồi. Tốt lắm! Cà
phê uống xong rồi, lời của ta cũng nói xong rồi." Hắn đứng lên, "Vịnh
Lam, chúng ta đi, hôm nay ta tới nơi này chính là thông báo tin tức,
đúng rồi, anh có muốn biết Ái Toa được chôn ở chổ nào không?"
"Cô ấy chôn cất ở đâu?" Nếu như có thể, anh thật muốn giết Tỏa Kiều
Nếu như anh biết cô sẽ xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không chỉ trích cô phản
bội anh! Cô vì anh ngay cả mạng sống cũng không cần. . . . . .
"Vịnh Lam, cô nói với anh ta đi! Ta mệt mỏi, có thời gian anh đi thắp nén hương cho Ái Toa đi!"
"Được, thiếu gia. . . . . ." Vịnh Lam nói ra một chỗ điểm, "Tân tiên sinh có
rãnh rỗi thì đi gặp Ái Toa." Cô nói xong, liền theo Tỏa Kiều rời đi, còn Tân Tấn ngồi trên ghế sa lon rơi lệ.
Anh cuối cùng cũng biết Ái
Toa yêu anh, cô ấy dùng hành động để chứng minh. . . . . . Chỉ là cô ấy
vì anh trả một cái giá quá đắc.
"Tân Tấn, tôi nghe Lý thư kí nói
có người tìm cậu ——" Trang Duy An cười hì hì đi vào phòng làm việc của
Tân Tấn, nhưng thấy bộ dáng Tân Tấn thì khóe miệng anh cứng lại, "Thế
nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ái Toa chết rồi." Anh trầm giọng nói.
"Ái Toa chết?"
"Mới vừa rồi người tới chính là thiếu gia của Ái Toa, Ái Toa không có hoàn thành nhiệm vụ, bị hắn bắn chết rồi. . . . . ."
"Cái gì?" Trang Duy An không nghĩ tới thiếu gia Ái Toa thế nhưng lại nhẫn tâm giết cô ấy.
"Sớm biết như vậy, tôi sẽ cầu xin cô ấy mang tinh phiến đi, hoặc là kêu cô
ấy lưu lại!" Mặt của anh chon vào lòng hai bàn tay gầm nhẹ.
"Cậu
——" Trang Duy An không biết nên an ủi Tân Tấn như thế nào, hắn chỉ là vỗ vỗ vai anh, "Cậu đừng áy náy, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!"
--- ------ ------ ------ -------
Sauk hi biết tin Ái Toa chết, Tân Tấn cơ hồ nhốt chính mình trong phòng.
Vốn là anh còn có thể cùng Trang Duy An đến PUB lân cận chơi, đi khiêu vũ, mà bây giờ tâm tình anh cũng không có.
Anh hoàn toàn tập trung vào công việc, tánh mạng của anh đối với anh mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chuyện của anh như vậy, cha mẹ anh rất lo lắng, cũng không có biện pháp, hai
người bọn họ chỉ có thể từ miệng Trang Duy An biết được tin tức.
Biết con trai mình bị thương, bọn họ tìm đối tượng xem mắt cho anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt.
"Tân Tấn, tôi nghe bạn bè nói, vùng ngoại ô có một quán cà phê rất đặc biệt, chúng ta cùng đi có được hay không?" Công việc bây giờ của Trang Duy An chính là kéo Tân Tấn ra khỏi phòng làm việc, tránh cho anh lao lực mà
chết.
"Tôi không có hứng thú."
"Không có hứng thú?" Mặt
Trang Duy An nhíu lại, "Không có hứng thú cũng không quan hệ á..., đi
thôi!" Hắn mới không quan tâm Tân Tấn có hứng thú hay không, mục đích
của hắn là kéo anh ra ngoài.
"Tôi nói tôi không có hứng thú, tôi còn có rất nhiều công việc phải xử lý."
"Công việc?" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Tôi xem cậu đem toàn bộ nhân viên đuổi
việc đi, anh cơ hồ làm tất cả mọi việc, còn mướn nhân viên làm cái gì?"
"Cậu cảm thấy tôi nên khai trừ cậu trước tiên sao?" Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kì anh tuấn bây giờ gầy trơ xương.
"Này. . . . . . Không cần đi!" Hắn phất phất tay, "Cậu biết tôi là đùa giỡn,
công ty phúc lợi tốt như vậy, cậu đuổi việc tôi, tôi liền không tìm được công ty tốt thứ hai."
"Đó là cậu không cần." Dựa Theo năng lực của Trang Duy An, có bao nhiêu công ty mời hắn.
"Đừng nói nữa. Cậu có muốn đi hay không? Tôi hẹn cô gái xinh đẹp cho cậu gặp mặt."
"Không, chính cậu đi đi!"
"Tân Tấn ——" Trang Duy An hết nhẫn nại rồi.
"Tôi nói tôi không có hứng thú."
"Cậu đừng như vậy được hay không! Ái Toa đã chết rồi, cậu làm như vậy cô ấy
sống lại sao?" Một người phụ nữ, đáng giá để cho Tân Tấn trở nên như vậy sao?
Đúng, hắn biết Tân Tấn rất thích Ái Toa, chỉ là cô ấy chết
rồi, cậu ta nên theo đuổi người phụ nữ khác! Chẳng lẽ Tân Tấn muốn cả
đời nhớ thương Ái Toa sao?
Cậu ta mới mấy tuổi đâu, còn có rất nhiều tuổi xuân, hắn không hy vọng cậu ta cứ như vậy sa sút.
"Cậu đi ra ngoài, chớ ở trước mặt tôi nhắc tới Ái Toa." Chỉ cần nghe hai chữ Ái Toa này, lòng Tân Tấn trở nên vô cùng đau đớn, cảm giác áy náy càng
sâu đậm hơn.
"Cậu bây giờ sẽ làm người ta chán ghét, thậm chí là thất vọng, cậu có biết không?"
"Có cái gì chán ghét, thất vọng hay sao?" Khác với vẽ mặt kích động của
Trang Duy An, Tân Tấn có vẻ lạnh lùng, "Năm nay công ty tăng lên 30%,
nếu vẫn giữ vững tình trạng như thế này, công ty sẽ đạt được những lợi
ích khả quan."
"Bác trai, bác gái thích như vậy sao? Nếu như vì vậy mà tổn thất một đứa con trai, cậu cho rằng bọn họ sẽ cao hứng sao?"
". . . . . ." Tân Tấn trầm mặc.
"Cậu thanh tỉnh một chút được không? Cậu mấy ngày trước không phải nói chú
cún mất tích rồi sao? Cửa sổ đóng thật kỹ, chỉ có con chó là không có mà thôi. . . . . ."
Này thật kỳ quái, chẳng lẽ Tân Tấn lúc ra cửa, không biết chú chó cũng đi theo ra ngoài, cho nên cún con mới đi mất sao?
"Cậu chớ xía vào chuyện của tôi, tôi không có tâm tình chăm nôm con chó kia, không thấy thì thôi! Tránh để tôi chăm sóc nó. Cậu đi ra ngoài đi! Tôi
muốn ở một mình."
"Tốt! Tôi không quan tâm tới cậu nữa, để cho
cậu một mình tự sinh tự diệt." Trang Duy An tức giận sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Tân Tấn, dùng sức đóng cửa phòng làm việc lại.
"Tự sanh tự diệt sao?" Tân Tấn tự lẩm bẩm, anh đứng ngay cửa sổ sát đất
ngắm cảnh, nhìn cảnh tượng hết sức cô đơn, "Cũng tốt, cứ để tôi như vậy
đi." Nếu đây là trời cao trừng phạt anh, anh sẽ chịu đựng, dù sao đây là anh tự tìm.
Nguyện vọng của anh bây giờ, chính là khi anh tỉnh dậy, chuyện gì cũng không xảy ra, Ái Toa vẫn còn ngủ ở bên cạnh anh.
Biết rõ đây là không có khả năng, nhưng. . . . . . anh vẫn hi vọng.
--- ------ ------ --------
Quán cà phê ở vùng ngoại ô, bố trí hết sức trang nhã, vốn là nằm ở vùng
ngoại ô, buôn bán phải ế ẩm, nhưng là làm người ta cảm thấy kỳ quái, nơi này buôn bán rất tốt.
Nguyên nhân là chủ quán của quán cà phê
này cực kì xinh đẹp! Cho nên mọi người một truyền mười, mười truyền một
trăm, thậm chí có nhiều người tìm kiếm ngôi sao, đến đây để tìm cô làm
nghệ sĩ, chỉ là cô đều cự tuyệt.
"Duy An, anh không phải muốn
giới thiệu cấp trên cho tôi quen biết sao?" Tô San nhìn thấy một mình
Trang Duy An , không cao hứng.
Khuôn mặt Trang Duy An áy náy, "Tôi đồng ý dẫn cậu ta tới, chỉ là. . . . . ."
"Anh ta không đến sao?"
"Cậu ta. . . . . . A, thân thể cậu ta không thoải mái, cho nên hôm nào. . . . . . Đúng , đúng,. . . . . . Chính là hôm nào." Anh viện một lí do rách
nát, hi vọng Tô San đừng tức giận.
"Như vậy, vậy anh giúp ta nhắn với Tân tiên sinh, muốn anh ta bảo trọng thân thể mình."
"Tất nhiên." Anh gật đầu, "Mỗi ngày tôi thay các nhân vật đem thuốc bổ đến cho cậu ta, chỉ sợ thân thể cậu ta không thoải mái."
"Đúng rồi, làm sao anh tìm được quán cà phê này a!" Tô San nhìn khắp căn phòng, phát hiện người còn rất nhiều .
"Bạn bè giới thiệu!"
Đúng vậy, anh cũng là nghe bạn bè nói, nghe nói chủ quán ở đây dáng dấp rất
đẹp, dựa vào đạo lý "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", anh tới nhìn
xem chủ quán có đẹp như mọi người đồn hay không.
"Chỉ là rất kỳ
quái, loại địa phương này vẫn có rất nhiều người." Căn phòng trang nhã
không sai, chỉ là Tô San phát hiện nơi này khách nam chiếm đa số.
Đột nhiên, một bóng dáng mặc bộ đồ màu đỏ đập vào mắt Trang Duy An làm cho anh trợn trừng mắt.
Anh không phải là hoa mắt chứ? Cô ấy không phải chết rồi sao?
Chẳng lẽ mình cũng sắp "ra đi" sao? Nếu không anh làm sao lại thấy cái không
nên nhìn thấy. Trong lòng của anh bắt đầu nhộn nhạo.
Thượng Đế,
Quan Thế Âm, Ngọc Hoàng đại đế. . . . . . Anh chưa bao giờ làm chuyện gì gian ác, hơn nữa anh còn chưa có lấy vợ, sinh con, đừng như vậy kêu anh đi chầu trời.
"Thế nào? Anh làm sao vậy?" Nhìn thấy Trang Duy An thần sắc hốt hoảng, Tô San hỏi.
Có lẽ, không chỉ một mình anh thấy được, Tô San cũng nhìn thấy !
Nếu cô ấy cũng nhìn thấy, vậy anh không có gì phải sợ rồi, không sai! Chính là như vậy.
Trang Duy An nuốt nước miếng mấy cái, đưa ngón tay chỉ tới quầy rượu, "Cô có
thấy cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ không? Chính là người tóc dài, dáng
dấp rất đẹp." Anh còn đặc biệt cường điệu lời nói.
Theo hướng
ngón tay Trang Duy An chỉ, Tô San nhìn qua, "Thấy được, một tiểu thư rất đẹp." Cô là phụ nữ, nhưng cô cũng biết thưởng thức cái đẹp.
"Cô thấy được phải không?" Duy An mừng rỡ, thì ra không phải chỉ có một mình hắn thấy được.
Nếu là như vậy, không phải có hai khả năng sao?
Thứ nhất, Ái Toa căn bản không có chết. Chỉ là cái này rất không có khả
năng, bởi vì Tỏa Kiều nổ súng giết cô ấy, hơn nữa, nếu là cô ấy không có chết, cô ấy phải tìm Tân Tấn mới đúng.
Như vậy thì sẽ rơi vào khả năng thứ hai. Trên đời này có hai người giống nhau như vậy sao?
Chỉ là bất kể là khả năng gì, đây đối với Tân Tấn mà nói đều là tốt, có thể Tân Tấn sẽ yêu người phụ nữ giống Ái Toa, còn nếu là khả năng thứ nhất
thì càng tốt.
Trong nháy mắt tâm tình Trang Duy An trở nên rất
tốt, anh bắt đầu tính toán, lúc trở về, phải dùng phương pháp gì, mới có thể đem Tân Tấn đến nơi này.
"Dĩ nhiên, tôi thấy được. . . . . . Tiểu thư kia có vấn đề gì không?" Tô San không hiểu hỏi.
"Không có, không có." Trang Duy An lộ ra nụ cười hưng phấn, "Cô ấy không có
vấn đề gì, cô ấy rất tốt, rất tốt, rất tốt. . . . . ."
--- ------ ------ -------
Trang Duy An? Hắn làm sao sẽ tới nơi này!
Khi Ái Toa ở quầy rượu nhìn thấy hắn, chân mày của cô nhíu lại, mặc dù cô
rất nhanh đã đi lên lầu, chỉ là cô tin tưởng, hắn cũng nhìn thấy cô.
Đây là như thế nào đây? Cô không phải cố ý muốn tránh Tân Tấn, chỉ là cô
cảm giác mình không thích hợp với anh mà thôi, cô hy vọng có thể ở chỗ
này sống một cuộc sống yên tĩnh, hai tay không hề dính máu tanh, nội tâm không tràn đầy căm hận.
Tất cả đều không sao, lúc đó cô không có mang tinh phiến đi, cô không phải đã nói với chính mình, không muốn gặp lại Tân Tấn nữa rồi sao? Đúng vậy . . . . . Cô không muốn thấy anh.
Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh cô sống chung với Tân Tấn, cuối cùng cô nghĩ tới Tỏa Kiều
Có lẽ hắn cũng không giống như bên ngoài vô tâm, vô tình như thế? Hắn đối
với cô vẫn nhớ tình xưa, nếu không với thủ pháp của Tỏa Kiều, bắn khoảng cách gần như vậy, làm sao lại không trúng trái tim cô?
Hắn dù
sao không muốn mạng của cô. Không sai, cô bị thương vô cùng nặng. . . . . . Vể thương này làm cho cô phải ở trong bệnh viện mấy tháng.
Mà Tỏa Kiều bắn, cũng khiến cho con Hắc Phượng điệp có tỳ vết, đây không phải đại biểu Tỏa Kiều đuổi cô đi chứ?
Cô là quà sinh nhật của hắn, có lẽ cũng bởi vì điểm này, hắn không có giết cô!
Bất kể như thế nào, cô đã dùng mạng của mình thoát khỏi tổ chức, cô sẽ
không trở lại tổ chức, cũng sẽ không trở lại bên người Tân Tấn nữa. . . . . .