Tân Tấn thiếu chút nữa liền bị nụ cười đó làm cho thần hồn điên đảo, nhưng mà anh cố gắng trấn định mình, khắc chế tâm tình muốn hôn cô, "Ái Toa, để anh xem là chuyện gì đã?"
"Tôi hi vọng bắt đầu từ bây giờ, anh không cần xuất hiện trước mặt tôi."
"Ái Toa, rất xin lỗi." Tân Tấn nắm tay Ái Toa, "Anh không thể thực hiện theo yêu cầu của em."
"Đáng chết!" Ái Toa chửi một tiếng, tay bỏ tay Tân Tấn ra, tức giận xoay người rời đi.
--- ------ ------ ------ -------
Cô đã nói với Tỏa Kiều, đem anh trở thành người vô hình, nhưng là nếu anh
còn lẫn quẫn trước mặt cô, cô sẽ thật sự chịu không nỗi.
Một
tháng sau, Ái Toa cuối cùng cũng không nén được tức giận, cô đi xuống
ngồi trước mặt anh, sắc mặt cực kì khó coi. "Tân Tấn, anh biết tôi không muốn gặp anh, anh còn mỗi ngày đều tới? Tôi lần trước không phải đã nói với anh rồi sao?"
"Em không phải hy vọng không gặp lại anh
sao?" Anh cười, "Nếu là như vậy, vậy sao em vẫn còn ngồi trước mặt anh.
Em kêu anh không cần phục vụ, anh liền ngoan ngoãn ngồi đây."
"Anh——" Ái Toa cực kỳ tức giận, cô nhìn Anh Đào làm nũng trong lòng anh, cô thật sự muốn bắt Anh Đào đi.
Nó vong ơn phụ nghĩa! Là cô nuôi nó, nó thế nhưng lại dựa sát vào Tân Tấn, cô không thể tưởng tượng được thời điểm cô trộm nó đi, bộ dáng nó đáng
thương cỡ nào.
Mặc dù được ăn, được ngủ, nhưng là trên người nó
cực kì bẩn, nếu không phải là cô. . . . . . Nghĩ tới đây, cô không khỏi
hung hăng trợn mắt nhìn Anh Đào một cái.
"Ô ô. . . . . ." Anh Đào phát ra tiếng rên vô tội.
"Tính cách của em thay đổi." Anh buông Anh Đào xuống, cầm tay Ái Toa.
"Em trước kia không dễ tức giận, nhưng mà bây giờ em xem em càng ngày càng đẹp."
Trước kia anh biết Ái Toa là một người lạnh lùng, tất cả lời nói của cô đều
để ở tận đáy lòng, căn bản sẽ không giống như bây giờ, cô bây giờ. . . . . . Càng thêm hấp dẫn anh.
"Tiệm café này là em mở sao?"
"Đúng vậy, điểm này anh không phải đã biết sao? Tôi nhớ lần trước anh còn kêu tôi là bà chủ mà!"
"Có hay không thiếu người hùng vốn? Anh muốn gia nhập?" Anh hỏi, hai mắt nồng đậm yêu thương.
"Không có." Cô lắc đầu."Tôi thích độc lập, không thích hợp tác làm ăn."
"Tại sao không đến tìm anh? Chỉ là nếu em không tới tìm anh, anh cũng sẽ đến tìm em, không phải sao?"
"Không có lý do, tôi chỉ là không muốn gặp anh mà thôi." Cô lạnh lùng nói.
"Ái Toa, đừng có dùng vẻ mặt đó nhìn anh. Em không muốn cũng không sao, anh có thể mỗi ngày tới gặp em, bởi vì quán cà phê này là em mở! Mở cửa
buôn bán làm ăn sao có thể cự tuyệt khách?" Anh cười.
"Thật không giống như anh, trước kia anh sẽ không nói ra những lời vô lại như vậy." Gương mặt của cô từ từ đỏ hồng.
Nếu là Tân Tấn trước kia, cô có lòng tin có thể dùng lời nói lạnh nhạt để
đánh bại anh, nhưng bây giờ anh tựa như một tên vô lại, giống như quán
café này là anh mở, anh muốn đến là đến, đi là đi.
"Vô lại?" Anh
nhíu mày, "Lần đầu tiên có người dùng từ thú vị như vậy hình dung anh,
chỉ là em cũng không giống trước kia không phải vậy sao?"
"Đúng vậy, anh không hiểu sao?"
"Nếu như vô lại mới có thể đến gần em, anh lựa chọn làm một tên vô lại." Anh vuốt ve gò má mềm mại của Ái Toa, sau đó cúi người hôn lên má của cô.
"Ái Toa, em biết anh và em đang so cái gì không?"
"Cái gì?" Toàn thân cô đứng im, chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh.
"Tính nhẫn nại, nếu như cuộc tranh tài này anh là người thắng lợi cuối cùng,
vậy phần thưởng của anh chính là em——" nói xong, anh hôn lên đôi môi đỏ
mọng của cô, liền xoay người rời đi.
"Bà chủ. . . . . . Bà chủ. . . . . ." Mấy người phục vụ tới thám thính tình hình, "Vị khách lịch sự
kia là gì của chị? Anh ta tựa hồ mỗi ngày đều . . . . . ."
"Không liên quan đến các cô." Mặt của cô hồng lên, "Các cô chỉ cần làm tốt
công việc của mình là được rồi. Anh Đào, mi tới đây cho ta, ta không cho phép mi lại đi tìm anh ta."
--- ------ ------ ------ ------ -------
Thật là quá đáng, thật quá đáng mà!
Cô không đến tìm anh không được, anh ép cô đến tìm anh mà.
Đầu tiên, anh vừa tan tầm liền đến quán café của cô làm khách, cuối cùng
còn dùng tiền mua chuộc người pha café của cô, để cho anh pha, kết quả?
Trong tiệm của cô khách giảm đi một nữa.
Không sai, anh đưa tới rất nhiều khách nữ, chỉ là cô không muốn anh xuất hiện tại tiệm café.
Tốt, những thứ này cũng không quan hệ, nhưng là anh thế nhưng to gan bắt cóc Anh Đào của cô, cô không thể tha thứ.
Cửa mở ra, Tân Tấn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, nở nụ cười nhìn cô.
"Khách quý đến, không tệ! Em còn nhớ rõ nhà anh đi như thế nào sao, mời
vào."
Vốn là cô cho là cô chắc chắn sẽ không trở lại nơi này, nhưng là cô không nghĩ tới. . . . . .
"Anh đang định đi vào phòng tắm tắm, em có muốn cùng nhau. . . . . ." Anh dùng mị sắc nhìn cô.
"Anh —— đem Anh Đào trả lại cho tôi!"
"Anh Đào? Ở nơi này! Nó vừa về tới nhà liền chui vào ổ của nó rồi, dĩ nhiên, ổ của nó đã được xử lý sạch sẽ." Anh chỉ vào trong góc phòng sách, có
cái ổ của Anh Đào.
"Anh đào mi ra đây, chúng ta trở về!" Cô kêu nó, nhưng là nó lại không nhút nhít, làm Ái Toa tức giận.
"Em đã nói, so đo với một có chó thì không tốt phải không, có muốn cùng anh đi tắm rữa hay không? Em biết bồn tắm nhà anh rất lớn mà." Nói xong,
anh không để ý Ái Toa đánh, ôm cô vào phòng tắm.
"Anh ——"Ái Toa tức chết, "Quần áo của tôi tất cả đều ướt, anh có biết không?"
"Anh hiểu rõ." Anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, đi vào trong bồn
tắm, "Mặc quần áo ướt sũng sẽ bị cảm, em đem nó cởi xuống được không?"
"Thật là đáng chết, tôi mặc kệ anh." Cô muốn đứng lên, nhưng lại bị Tân Tấn ôm, anh lôi cô vào trong bồn tắm.
Tân Tấn lợi dụng thể trạng đàn ông, chế trụ cô, để cho cô không thể động
đậy, tay anh bắt đầu không an phận dao động ở trên người của cô.
"A. . . . . . Không cần. . . . . ." Môi của cô bị anh ngăn chặn, cô cảm
thấy tay anh di chuyển xuống eo cô, đem quần áo cô tuột xuống, "Ưmh. . . . . ."
Một đầu tóc đỏ của cô lay động trong nước, làm cho cô càng thêm động lòng người. . . . . .
"Không cần. . . . . . Ưmh. . . . . ."
"Em nha, nếu như em dám rời đi, anh liền trói chặt em!" Anh kéo xuống áo ngực của cô, môi ở trên ngực cô không ngừng mút.
"A. . . . . . Ừ. . . . . ." Ái Toa mất đi năng lực chống đở, tay của cô nắm lấy đầu vai anh, đầu ngửa về sau.
"Em thật là đẹp." Tay của anh ở trên đôi gò bồng đảo của cô vuốt ve, đầu lưỡi cũng không ngừng dây dưa.
"Không nên như vậy, không cần. . . . . ." Cô không ngừng lắc đầu, thân thể rung động.
"Anh nhất định phải làm như vậy, anh chỉ có thể làm như vậy mới chứng minh
được em đang ở bên cạnh anh." Anh dùng giọng trầm thấp nói.
"Anh
thật cao hứng khi biết em còn sống, lần đầu anh nhìn thấy em, anh tưởng
mình đang mơ, em biết không? Em thật sự rất tàn nhẫn. . . . . . Em biết
anh phải trải qua một năm như thế nào không?" Anh trừng phạt hai gò bồng đảo của cô, nhìn chúng và cắn xuống.
"A ——" Ái Toa đau đớn kêu lên.
"Đây là hắn trừng phạt em sao." Ngón tay của anh chạm vào vết sẹo bên ngực
trái của cô, động tác của anh ngưng lại, cặp mắt thẳng tắp nhìn vào nó,
vết sẹo xấu xí.
Đó là dấu vết đạn lưu lại, đạn bắn thủng con Hắc Phượng Điệp, Tỏa Kiều không có lừa anh, hắn có nổ súng bắn Ái Toa.
Phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên ngực cô, Ái Toa nghĩ đứng dậy.
"Đây là vì anh chịu phạt sao? Là không có mang về tinh phiến giá cao sao?"
Môi của anh ở trên vết thương của cô không ngừng hôn khẽ, "Thật xin lỗi. . . . . . Anh thật sự không biết."
Thật đáng tiếc cho con Hắc
Phượng Điệp, anh nhớ khi anh lần đầu tiên nhìn thấy nó, thì liền bị hình xăm có kỹ thuật hấp dẫn, anh chưa bao giờ nhìn thấy hình xâm sống động
như vậy.
"Anh cho tới bây giờ chưa hỏi, làm sao trên người em có
hình xăm này?" Mặc dù cá tính Ái Toa lạnh như băng, nhưng là cô sẽ không tự mình xâm lên.
"Cái này có quan trọng không?" Ánh mắt của cô có chút đề phòng.