Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 114: Trưởng Lão Nhà Họ Trình





“Đôi nam nữ đê tiện này dám chim chuột trước mặt ông đây!”

Trình Văn Khang nhìn thấy cảnh này, căm hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa phải bảo đám cấp dưới bẻ gãy từng đốt từng đốt xương của Diệp Thành, khiến anh ta cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn!

Trong sự thương hại và mỉa mai của mọi người, Diệp Thành tiến tới gần phiến đá, hai tay để sau lưng, giống như một vị tông sư.


“Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi”.


Trình Văn Khang lạnh lùng cười, hai tay ôm ngực: “Tôi sẽ đếm đến ba, nếu anh còn không ra tay thì tôi sẽ không để yên nữa đâu”.


“Ba, hai…”

Những người xung quanh lần lượt cười nhạo, hiển nhiên cho rằng Diệp Thành chết chắc rồi, đợi đến khi Trình Văn Khang đếm đến một, anh ta nhất định sẽ cầu xin tha thứ.


“Một!”


Ngay lúc Trình Văn Khang đếm đến một, Diệp Thành đột nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ vào phiến đá xanh, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” liên tục vang lên, trong sự kinh ngạc của mọi người, phiến đá cứng rắn tưởng chừng như không thể bị phá vỡ đột nhiên vỡ nát thành từng mảnh!

Những võ sĩ bên cạnh như ngừng thở, ngạc nhiên nhìn chằm chằm, họ tự hỏi bản thân mình, nếu một chưởng này đánh lên người mình, sợ rằng chính họ cũng không chịu nổi.


Khi bụi trắng tan hết, Diệp Thành kiêu ngạo khoanh tay lại nhìn xung quanh, lại không một ai dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trình Văn Khang vừa nãy còn tự tin vô cùng, hiện tại ngây người ra không nghĩ được gì nữa, mọi sự nghi ngờ của anh ta biến thành bốn chữ:

“Làm sao có thể?”

“Oa!” Chỉ có cô gái nhỏ Tào Hinh Toàn là mừng rỡ kêu lên một tiếng, trực tiếp nhảy lên trên lưng Diệp Thành, không hề e ngại đè bộ ngực nhô cao của mình lên trên đó: “Anh thật đẹp trai quá đi, mấy tên ngốc này không còn lời nào để nói rồi, ha ha ha ha ha!”

Tiết Bách Hợp nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút ghen tỵ, bước nhanh về phía trước kéo Tào Hinh Toàn xuống, nhưng cô ấy vẫn phải theo thân phận của Diệp Thành: “Cô chủ, xin chú ý lễ nghi”.


Cô ta nghiến răng thật chặt, nhấn mạnh hai từ “lễ nghi”, Tào Hinh Toàn chỉ có thể ngoan ngoãn xuống khỏi người Diệp Thành, chỉ là đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước, nhìn qua vô cùng đáng yêu.


Nhưng Diệp Thành không nhìn được dáng vẻ đáng yêu động lòng người ấy, anh nhìn về phía Trình Văn Khang, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi làm được rồi, giờ làm sao đây?”

Trình Văn Khang nghiến răng sợ hãi: “Tôi là người nhà họ Trình, anh dám động đến tôi?”


Võ sĩ xung quanh nhất thời chửi bới om sòm, tên này lúc đầu còn kiêu ngạo không ai bằng, bây giờ thua người ta, vậy mà còn muốn trở mặt, không chịu nhận thua?

Trình Văn Khang không thể để ý nhiều như thế, mất mặt thì cũng mất mặt rồi, anh ta không muốn bị đánh gãy chân nữa, dù sao tình cảnh của cậu lớn Trình Hồng Quang anh ta đã tận mắt nhìn thấy, đến bây giờ vẫn nằm liệt trên giường không dậy nổi.


Vì vậy anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Người anh em này, chúng ta vừa nãy nói chỉ là lời nói đùa, nếu cậu không thể phá vỡ phiến đá này, tôi cũng sẽ không làm gì cậu cả, phải không?

Tiếng chửi bới của võ sĩ xung quanh càng dữ dội hơn, bọn họ có thể chắc chắn rằng nếu hôm nay Diệp Thành thua cược thì Trình Văn Khang nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Thành.


Vẻ mặt của Diệp Thành không hề thay đổi, lạnh lùng nói: “Anh là cái gì cơ chứ, cũng xứng kêu anh gọi em với tôi?”

Nói xong, anh chậm rãi tiến về phía Trình Văn Khang, sắc mặt của Trình Văn Khang nhất thời biến đổi, vừa la hét vừa lùi lại đằng sau: “Anh dám?!”

“Bịch!”

Trước khi Trình Văn Khang nói xong, Diệp Thành đã đá vào bắp chân của anh ta, từng sợi gân trắng nhạt văng ra ngoài, tên này đã nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.


“Xìiiiii!”


Võ sĩ xung quanh hít thở không thông, bọn họ không ngờ được Diệp Thành lại kiêu ngạo như thế, tên Trình Văn Khang cho dù là chó đi chăng nữa, thì cũng là chó nhà họ Trình, cho nên cho dù bọn họ ngứa mắt tên này, cũng chỉ dám nói chứ không dám động thủ đấy

Nhưng tên nhóc này rốt cuộc là ai chứ, người có thể dùng một chưởng đánh nát phiến đá, ở trong Hoa Hạ có không ít người, nhưng dám không nể nang gì đánh vào thể diện của nhà họ Trình, tên nhóc này là người đầu tiên!

Trình Văn Khang vừa gào khóc lớn, vừa nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hận thù: “Mày nhớ kĩ cho tao, nhà họ Trình sẽ không để yên cho mày đâu!”

Diệp Thành nhìn cũng không nhìn, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: “Nể mặt nhà họ Trình, tôi chỉ đánh gãy hai chân của anh, anh cảm thấy thế nào?”

Mọi người nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc vậy, còn đang thắc mắc anh ta đang nói chuyện với ai, chỉ là ngay lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên:

“Các hạ võ đạo cao thâm, tâm tính rộng rãi, xử lý như vậy nhà họ Trình chúng tôi không có ý kiến gì”.


Theo giọng nói này, có một ông lão hiện ra trước mặt mọi người với khí tức mỏng manh, mặt mày nhăn nhúm, còng lưng, hai mắt lúc nhắm lúc mở, nhưng có thần quang hiện ra giữa hai mắt.


Lập tức có người hô lên: “Vị này, vị này là trưởng lão thứ bảy của nhà họ Trình, Trình Bác Hàn đúng không?”

Một trận náo loạn nổ ra, trưởng lão nhà họ Trình mỗi vị đều là võ đạo cao thủ, tuy rằng còn chưa đến trình độ đại sư, cũng đạt đến đỉnh cao của võ học đương thời, những võ giả phổ thông chỉ biết ngước nhìn.


Trình Văn Khang nhìn thấy lão tổ đi ra, nhất thời khóc thét om sòm: “Thất trưởng lão, nhanh, nhanh tiêu diệt tên khốn kiêu ngạo và ác độc này, trả lại uy danh cho nhà họ Trình chúng ta!”

Trình Bác Hàn lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, hét lớn: “Đồ phế vật vô dụng, im lặng cho ta!”


Tiếng hét này khiến cho Trình Văn Khang nhất thời run lẩy bẩy, không dám nói chuyện nữa, những võ giả xung quanh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm, thầm nghĩ vị trưởng lão này sẽ không để đám người Diệp Thành đi dễ dàng như thế.


Nhưng Trình Bác Hàn thật sự không hề chuẩn bị đối phó với Diệp Thành, ông ta tưởng chừng như chưa tỉnh ngủ, nhưng trong lòng sáng như gương, thanh niên trước mặt dùng một chưởng đánh vỡ phiến đá, nhiều nhất chỉ xem như là có tiềm năng, nhưng có thể phát hiện sự tồn tại của bản thân, lại xem như có một không hai!

Loại thanh niên tài tuấn này, tương lai rất có thể sẽ đột phá võ đạo đại sư, mạnh hơn so với một Trình Văn Khang đâu chỉ trăm ngàn lần?

Nhân tài như thế này, có thể khuyên bảo anh ta về phe mình thì cố gắng khuyên bảo, nếu bản thân hấp tấp đánh tới, cho dù có thể đánh thắng anh ta, cũng sẽ bị thiên hạ cười chê già bắt nạt trẻ, huống hồ rất có khả năng bị anh ta đánh bại nữa?

Đương nhiên, nếu ông ta bỏ qua chuyện này như vậy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Trình, do đó Trình Bác Hàn lạnh lùng nói: “Mời ba vị vào, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho ba vị trong khu biệt thự nhà họ Trình, nhưng trước mắt, vẫn xin các vị tuân thủ quy định của nhà họ Trình chúng tôi, nếu không…”

Ông ta đột nhiên vung tay lên, phất tay bắn ra một chưởng, trực tiếp biến các mảnh đá trên đất thành cát bụi!

Những võ giả xung quang lập tức hít thở không thông, biến phiến đá thành nhiều mảnh, chỉ cần nội lực và sức mạnh của lòng bàn tay, nhưng biến tất cả mảnh vỡ thành cát bụi, thì yêu cầu rất nhiều vào sự khống chế nội lực của người sử dụng!

Có người nhìn thấy Diệp Thành không có việc gì, một số người nảy sinh ý xấu muốn gây sự, nhìn thấy một chưởng này của Diệp Thanh, lập tức dập tắt những suy nghĩ xấu xa trong lòng!

Trình Bác Hàn khoát tay, lạnh lùng nhìn về phía ba người Diệp Thành, nhẹ giọng nói: “Đã hiểu chưa?”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.