Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 119: Tăng Huyết Hoàn





Có lẽ, trong mắt người khác, hai người này có hành vi quá thân mật ở nơi công cộng, rất nhanh, khi Diệp Thành vừa dứt lời không lâu thì có một võ sĩ đã tới gần.


So với những người mặc quần áo lòe loẹt và khá “mới” kia, người đàn ông khoảng 30 này ăn mặc khá đơn giản, nhưng trông anh ấy vẫn khá bảnh, chẳng khác nào quý tộc.


Nhìn thấy có khách, Diệp Thành hơi hé mắt, anh chẳng nói gì, mà chỉ vung tay ý bảo đối phương tự xem.


Bị đối xử như vậy, người nọ cũng không tức giận, hễ là võ sĩ, đa số đều có tính cách kỳ quái, vì thế họ không sợ đối phương kiêu căng mà chỉ lo đối phương không bản lĩnh.


Không ngờ khi vừa xem, miệng của người khách đã há to, hốc mắt trừng như muốn lòi ra ngoài, khí chất quý tộc vừa nãy đã tan biến theo gió.


Anh ấy tiến lên, chắp tay nói với Diệp Thành: “Anh bạn, tôi là người nhà họ Vương ở Tây Nam - Vương Tu Triết, đan dược của anh có diệu kỳ như nội dung trên bảng không?”

Diệp Thành mở mắt, thản nhiên nói: “Nếu anh không tin thì thử đi!”

Vương Tu Triết nghe vậy thì giật mình, nếu linh đan này có thể tái sinh, chữa trị vết thương thì vô cùng trân quý, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Thành, anh lại như chẳng quan tâm mà còn bảo “thử đi”?


Nhưng anh ấy cũng là người biết quy tắc, đối phương nói thử thì chắc chắn không phải thử như kiểu ăn cơm rồi nên người này cũng không làm bừa mà nói “xin lỗi”, sau đó anh ấy cầm điện thoại, gọi điện nói gì đó rất vội vàng.


Rất nhanh, từ cửa đại sảnh có mấy người đi tới, Vương Tu Triết vội tiến lên đón, chỉ tay về phía Diệp Thành, đám đông dần tụ tập ở chỗ anh.


Ông lão đi đầu cũng nhìn bảng của Diệp Thành trước rồi lộ ra vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa vui sướng, ông ấy chắp tay chào theo lễ nghĩa của võ sĩ rồi nói: “Xin chào cậu, lão đây là gia chủ của nhà họ Vương ở Tây Nam, tên là Vương Minh Đức, hiện giờ lão muốn thử thuốc của cậu, không biết...”

Diệp Thành hào phòng vung tay nói: “Thử đi thử đi!”

Dù nhà họ Vương ở Tây Nam không có đại sư võ đạo nhưng cũng có danh tiếng trong chốn giang hồ nên khi ông cụ nhà họ Vương như thế, họ cũng cảm thấy hứng thú, ào qua như ong vỡ tổ.


Biểu hiện của họ đều na ná nhau, đầu tiên là nhìn bảng, sau đó há hốc mồm như đang hận không thể nuốt luôn mấy quả trứng gà rồi vội nhìn Vương Minh Đức.


Vương Minh Đức cũng cư xử rất lễ nghĩa, đầu tiên, ông ấy cầm một viên Tăng Huyết Hoàn lên, cẩn thận một chút bột phấn xuống rồi ra dấu bằng mắt cho con trai, Vương Tu Triết thấy thế thì gật đầu, rút một con dao găm từ trong ngực ra, chém một nhát vào cổ tay của bố.


Ngay tức khắc, máu tươi phun trào nhưng với võ sĩ, vết thương nhỏ như vậy cũng chẳng khác gì gãi ngứa, Vương Minh Đức tùy tiện dùng nước rửa sạch rồi bôi bột phấn lên.


Lập tức, vết thương khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, người chung quanh hít ngược một hơi, tốc độ tự lành thế này đúng là có thể so với Kim Sang Dược của Y Thánh Thập Nhị Lâu.


Không, không chỉ thế, khi miệng vết thương khép lại, Vương Minh Đức đột nhiên chấn động, hai mắt trừng to, dùng giọng khó tin mà thốt ra: “Tôi… đột phá!”

Vương Tu Triết hoảng hốt: “Bố, bố nói gì vậy?”

Thật ra, Vương Minh Đức nói từng chữ rất rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe thấy, Vương Tu Triết hỏi lại như vậy không phải vì anh ấy điếc mà là nội dung của câu nói quá khó tin.


Ba mươi năm trước, trong đại hội giao lưu võ đạo, vì xích mích bất đồng quan điểm mà Vương Minh Đức đã có xung đột với Trình Bác Hiên, bị đối phương đánh một chiêu Thất Thương Quyền trúng ngực, đến giờ, nội thương vẫn chưa thể khỏi hẳn.


Cũng vì thế, cảnh giới của ông ấy vẫn kẹt ở chỗ cũ, dù trải qua ba năm mươi rồi mà không thể nào tăng lên.
Vương Minh Đức đã từng cho rằng đời này mình sẽ không thể thăng cấp được nữa, không ngờ hôm nay, ngay trên địa bàn của đối thủ không đội trời chung, ông ấy lại được một thanh niên xa lạ chữa khỏi.



“Trời ơi, giờ tôi chỉ còn cách đại sư võ đạo một chút xíu, a…”

Vương Minh Đức kích động đến mức rơi nước mắt, ngửa mặt lên trời thét dài, khoảng một phút sau, ông ấy mới bình tĩnh lại từ trong sự kích động mừng rỡ, quý xuống đất nói: “Cảm ơn viên thuốc thần kỳ của người anh em, từ hôm nay, cậu sẽ là ân nhân của nhà họ Vương ở Tây Nam!”

Diệp Thành tất nhiên cũng biết ân nhân gì đó chỉ là nói nhảm, ông già này nói như vậy thật ra là để làm thân với anh.
Trong lúc vô hình, mọi người đều cho rằng người này và nhà họ Vương là cùng một phe, muốn thử xem có thể độc chiếm linh đan này hay không.


Nhưng Diệp Thành đâu chỉ là người mà một nhà họ Vương có thể kiểm soát, anh thản nhiên đáp: “Đó chỉ là để mọi người xem thử hiệu quả của đan dược thôi, nhưng tôi phải thanh minh trước, đừng mong dùng thuốc của tôi để đột phá, nó chỉ có thể trị nội thương của ông thôi!”

Nghe thấy lời này của Diệp Thành, những võ sĩ khác thất vọng, hiển nhiên họ không thể dùng biện pháp này để thăng cấp rồi.
Nhưng rất nhanh, họ lại hưng phấn.
Cũng đúng, linh đan có thể giúp người ta tăng tu vi rất hiếm có, sao lại xuất hiện dễ dàng như vậy.


Nhưng đan dược này có thể trị hết nội, ngoại thương, tốc độ của nhanh như vậy, đó cũng là thứ bảo vệ tính mạng khó gặp, há có thể không mua?

Trong giây lát, mọi võ sĩ đều ào lên, họ đều người không thiếu tiền, người sau báo giá còn cao hơn người trước.


“Một trăm nghìn, một trăm nghìn một viên!”

“Nghèo mạt mà cũng đòi mua đan dược? Người anh em, tôi ra giá năm trăm nghìn, một viên năm trăm nghìn!”

“Các người bình tĩnh đi, thứ này chỉ có thể trị thương, không thể tăng tu vi, cũng không dùng tốt như chúng ta nghĩ… Ôi cha, chừa tôi chút chứ, tôi ra một triệu!”


Thấy sạp của Diệp Thành nhanh chóng bị bao vây chật như nêm cối, Vương Minh Đức tiếc nuối thở dài, xem ra trò vặt của mình không lừa được ai, võ sĩ đều là người khôn khéo, đâu thể rút lui đơn giản như vậy?

Ông ấy thở dài một hơi, biết hôm nay mình phải mất máu, hơn nữa còn phải mất nhiều nữa.
Đừng thấy dáng vẻ hai bố con họ như thư sinh mà lầm, trên thực tế nhà họ Vương ở Tây Nam cũng là kẻ lão luyện, học tu hành một môn ngoại công giống Kim Chung Tráo tên - Thiết Bố Sam.


Cũng vì vậy, nhà họ Vương càng cần loại linh dược trị thương này hơn cả những võ sĩ nên ông lão này cắn răng một cái, chen vào đám đông, lạnh lùng nói: “Tôi ra hai triệu, hai triệu một viên, cậu có bao nhiêu, tôi bao hết, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!”

Lời này vừa được thốt ra, mọi người dùng ánh mắt không tốt nhìn sang, thanh niên kia chỉ bày hai chai đan được, trông cũng khoảng mấy chục viên, một mình ông ôm hết, người khác dùng gì?

Nhưng Vương Minh Đức có được vị trí như hôm nay tất nhiên da mặt cũng khá dầy, không hề để ý tới ánh mắt của người khác, chỉ chăm chú nhìn vào Diệp Thành: “Anh bạn trẻ, tôi muốn hết số thuốc này!”

Ông ấy nói như vậy xong, ông lão sau lưng cũng lấy ra một cái rương lớn, mở ra xem thì bên trong đều là tiền mặt, tối thiểu cũng được một trăm triệu.


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.