Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 122: Nhà Họ Quan





Sau khi nghe thấy lời này, mấy võ sĩ đang vây quanh Diệp Thành vội tản ra, nhường đường cho người đàn ông vừa nói, họ trốn đến bên cạnh xì xào bàn tán.


“Là người nhà họ Quan ở Ma Đô, gia chủ bọn họ là Quan Trường Hưng là đại sư võ đạo, cũng có giao hảo với Y Thánh Thập Nhị Lâu, có thể xin được cách điều chế Kim Sang Dược trong tay đối phương nên quan hệ rất rộng, thế lực gia tộc còn lớn hơn nhà họ Trình nhiều!”

“Tôi cũng từng dùng Kim Sang Dược rồi, dùng tốt thật nhưng đắt quá, xa xỉ quá.
Hầy, ai kêu người ta độc quyền chứ!”

“Ha ha, giờ có người anh em họ Diệp, họ không độc quyền được nữa rồi!”

“Nói nhỏ chút, có câu “Bên cạnh giường sao có thể để người khác ngủ say”, lần này nhà họ Quan chủ động tìm tới tận cửa, tất nhiên là không có chuyện tốt rồi!”

...


Nghe đám người bàn tán, Diệp Thành vẫn bình tĩnh, anh thản nhiên nói: “Chỗ này do nhà anh mở à? Người khác bán được, tôi thì không?”

Người đàn ông mới khiêu khích mang vẻ mặt kiêu ngạo, hất cằm nói: “Thuốc trị thương trong giang hồ chỉ có thể do nhà họ Quan bán, cậu là người ở đâu mà không hiểu quy củ hả?”

Diệp Thành khinh thường: “Thuốc nhà họ Quan các người không tốt, người ta mới mua của tôi thay vì sủa gâu gâu trước mặt tôi thì về nhà luyện đan chế dược đi anh bạn nhỏ!”


“Cái gì? Mày dám nói Kim Sang Dược của nhà họ Quan không tốt à?”, người đàn ông kia giận quá mà cười: “Xem ra Quan Ngôn Tương này không dạy dỗ mày một chút thì không được!”

Người này vừa dứt lời, hai tên tay sai sau lưng cũng tới gần Diệp Thành với vẻ mặt không hề thiện ý, đám võ sĩ chỉ khoanh tay trước ngực cười lạnh.
Thật ra họ đã nhắm người thanh niên này trước rồi nhưng vì không biết lai lịch và thủ đoạn của đối phương thế nào nên vẫn luôn không ra tay.


Hôm nay, có người tình nguyện làm chim đầu đàn, điều này hiển nhiên là tốt nhất, nếu người này không có bản lĩnh gì thì cũng là đáng đời.
Đừng nói Quan Ngôn Tương, đám người thèm thuồng đan dược của Diệp Thành sẽ không để anh còn mạng ra khỏi tỉnh Tô Nam.


Diệp Thành tất nhiên cũng đoán được ý đồ của đám người này, nhưng anh cũng hề để tâm việc để lộ bản lĩnh, về phần nhà họ Quan, anh chẳng lo lắng, nếu người đã tới đánh mặt mình, giờ bị mình xử lại thì cũng đáng đời.


Thấy hai tay sai nhào về phía Diệp Thành, Quan Ngôn Tương nở nụ cười tàn nhẫn nhưng mà tai chỉ nghe tiếng “bang bang”, hai tay sai té dưới chân của gã, trên ngực lủng hai lỗ máu giống hệt nhau.


Người đứng cạnh hóng hớt hít sâu một hơi, hai tay sai của Quan Ngôn Tương cũng là cao thủ hiếm gặp, nếu xét kỹ, những người ở đây đánh solo cũng không phải là đối thủ hai người này.
Tuy hai người kia không đánh được một trận với Diệp Thành nhưng điều quan trọng hơn là, mọi người lại không thấy anh ra tay thế nào.


So với mấy người đang trợn mắt há mồm, cử chỉ của Diệp Thành vẫn bình thản như cũ, khóe môi anh hơi nhếch như cười như không, lạnh nhạt nói: “Nếu nhà họ Quan cố tình muốn phân cao thấp với tôi thì hôm nay, tôi mời các vị ở đây làm chứng!”

Vừa dứt lời, anh chỉ vào hai người đang nằm dưới đất: “Vết thương của hai người này bị tôi dùng cùng một cường độ sức mạnh để tạo thành, cậu chọn một người để trị, tôi trị người còn lại, để mọi người xem thử đan dược ai tốt hơn!”

Sắc mặt Quan Ngôn Tương trở nên khó coi, tuy gã là con trai cả nhà họ Quan, nhưng thiếu chủ chân chính của nhà họ Quan lại là con thứ Quan Ngôn Kiệt vì người này là con của bố gã và một đại sư võ đạo khác.


Vì thế con trai cả như gã không hề có quyền sử dụng Kim Sang Dược một cách tùy tiện, thật ra gã tới đây hôm nay là vì muốn đoạt lấy Tăng Huyết Hoàn để có lợi thế giúp mình tranh đoạt ngôi gia chủ trong tương lai.


Nhìn vẻ mặt khó xử của đối phương, những võ sĩ khác khinh thường cười ra tiếng, nhưng vào lúc này, một âm thanh hùng hồn khác vang lên.


“Tốt, lão phu cũng muốn xem Tăng Huyết Hoàn được khoác lác như tiên đan này có thật sự thần kỳ như lời đồn không!”

Nhìn theo nơi phát ra âm thành, một ông già khoảng năm mươi mặt đỏ choét tiến vào đại sảnh, tuy dáng người không cao nhưng tướng đi vững chãi, sắc bén như ưng như lang, mang theo sự suy nghiêm bá đạo.



“Má ơi, là Quan Trường Hưng tự mình tới, xem ra nhà họ Quan rất để ý việc này!”

Vô nghĩa, nếu độc quyền bị phá vỡ, lợi nhuận của nhà họ Quan hàng năm phải giảm tới mấy chục tỷ, họ có thể không chú ý sao?”

“Hôm nay đại sư võ đạo cũng tới, tôi thấy tên họ Diệp này không gây ra được chuyện gì đâu!”

Quan Ngôn Tương thấy bố mình tới để làm chỗ dựa cho mình thì mừng rỡ: “Hôm nay để cho thằng quê mùa mày được mở mang tầm mắt, cho mày xem thử cái gì mới là linh đan diệu dược thật sự!”

Gã lấy ra Kim Sang Dược, cho một tên tay sai của mình ăn một nửa viên, còn nửa viên thì thoa lên vết thương, sau đó điểm vào vài huyệt đạo của đối phương.
Chỉ chốc lát sau, tên tay sai đang nằm rên rỉ dưới đất cũng có thể gắng gượng đứng lên.


“Thật lợi hại”

“Đây là sự thần kỳ của Kim Sang Dược, khó trách sao mọi người lại muốn cầu cạnh họ!”

“Võ sĩ chúng ta cần nhất thứ này!”

“Hầy, nếu tôi có thể kết bạn Y Thánh thì tốt biết bao!”

...


Nghe những người chung quanh bàn tán với sự kính sợ, Quan Ngôn Tương đắc ý nhìn Diệp Thành: “Loại đan dược thấp kém của mày làm được không?”

Nhưng không ngờ Diệp Thành lại lộ ra vẻ thất vọng: “Tôi còn cho rằng Kim Sang Dược còn có gì diệu kỳ lắm, hóa ra cũng chỉ có chút tác dụng đó, đúng là làm người ta cười rụng răng!”


“Để tôi cho các người chiêm ngưỡng đan dược chân chính!”

Vừa dứt lời, Diệp Thành lấy một viên tăng Huyết Hoàn ra cho một tên tay sai khác ăn, chuyện xảy ra kế tiếp khiến người nhìn nghẹn họng: Vết thương của tay sai kia đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rất nhanh, vị trí đó chỉ còn một dấu vết mờ nhạt, tay sai nhảy bật dậy trông rất có sức sống, chẳng giống như từng bị thương chút nào.


“Chuyện này, chuyện này không thể nào...”, mắt Quan Ngôn Tương xoay tròn, dường như gã nghĩ ra gì đó mà hét lớn: “Đan dược của mày đang làm cạn kiệt sinh mệnh lực trong cơ thể võ sĩ, đừng thấy anh ta đang rất mạnh khỏe mà lầm, tí nữa sẽ kiệt quệ mà chết!”

Nghe gã nói như vậy, sắc mặt các võ sĩ đều thay đổi, có người đã lấy ra Tăng Huyết Hoàn đổi được hôm qua cầm trong tay, nhìn nó bằng ánh mắt không tin tưởng.


“Được, chúng ta cứ chờ xem”, Diệp Thành cười khẽ, anh quay về chỗ mình ngồi, người chung quanh đều mở to mắt nhìn tên tay sai kia, nhìn chằm chằm khiến da đầu tên đó run lên.


Năm phút, mười phút...
bốn mươi phút trôi qua, Diệp Thành mới đứng lên, tới cạnh tên tay sai kia, cười híp mắt hỏi: “Giờ anh cảm thấy thế nào?”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.