Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 140: Nguyên Thánh Đan





Tam trưởng lão Cái Bang thở dài một tiếng, nhìn Vệ Thiên Chính đứng bên cạnh, nói: "Ông định thế nào?"

Sắc mặt Vệ Thiên Chính cũng tràn đầy bất lực, nhưng vẫn đứng dậy, cười khổ nói: "Đã lấy ra cả Nguyên Thánh Đan rồi, chúng ta làm sao có thể từ chối được nữa?"

Nói xong, ông ta đi lên trước mấy bước, hô to: "Vệ Thiên Chính nhà họ Vệ tình nguyện cống hiến sức lực cho bà Hồ!"

"Ôi trời, lão già này!".
Tam trưởng lão nhổ một ngụm nước bọt, nhưng cũng vội vàng xông lên, cứ như sợ muộn cái là sẽ mất đi phần mình.


Thấy cảnh này, Tào Hinh Toàn không khỏi sốt ruột, nhìn Lam Thải Nhi nói: "Sư tỷ Thải Nhi, Nguyên Thánh Đan đó rốt cuộc là thứ gì vậy, vì sao người phụ nữ kia vừa nhắc đến nó là đám người kia như nổi điên lên muốn đối phó sư phụ vậy?"

Lam Thải Nhi lắc đầu đầy bất lực.
Thực ra kinh nghiệm giang hồ của cô ta cũng không nhiều, những tin tức nắm được trước kia cũng là do tài lực khổng lồ của nhà họ Tào mà thôi, nhưng đối với thứ có tiền cũng không mua được này thì cô ta mù tịt chẳng biết gì.


"Khụ khụ, không ngờ là Nguyên Thánh Đan, bà ta cũng chịu chơi đấy".


Không ngờ lúc này rồi mà vẫn có người pha trò, người nói chính là Lục Tinh Hà.
Vừa nãy tuy anh ta đã thua Tào Hinh Toàn, nhưng cô nhóc này tốt bụng lương thiện, liền kéo anh ta tới bên cạnh Diệp Thành mong anh chữa trị.


Diệp Thành thì lại phát hiện anh ta chỉ bị tiêu hao nội lực quá nhiều mà thôi, thế nên tiện tay làm pháp thuật ngừng máu cho anh ta rồi vô tình vứt Lục Tinh Hà sang một bên.
Giờ xem ra đại sư võ đạo này có bản lĩnh, thực sự rất tài giỏi, nhanh như vậy mà anh ta đã tỉnh lại rồi.



"A, là anh, anh tỉnh rồi à...
Không sao chứ?"

Thấy Lục Tinh Hà, Tào Hinh Toàn vẫn hơi áy náy.
Dù sao anh ta đi đâu cũng nói đỡ cho cô ấy, bởi thế lời cô ấy mang theo chút dịu dàng hiếm có.


Lục Tinh Hà thấy cô ấy như vậy thì mắt sáng bừng, rồi lại tối sầm đi, hai tay ôm quyền, nói: "Tôi đã không sao rồi, cảm ơn cô Tào đã ra tay trợ giúp".


Tào Hinh Toàn vội nói: "Đều là chuyện nhỏ mà thôi.
Anh nói cho tôi biết đã, Nguyên Thánh Đan rốt cuộc là thứ gì?"

Lục Tinh Hà nghe vậy thì sắc mặt tối đi, nhưng vẫn nói: "Nguyên Thánh Đan chính là nguồn gốc an thân lập mệnh của nhà họ Hồ của Ma Đô".


"Nghe nói cụ Hồ - gia chủ của nhà họ Hồ năm xưa đã cùng với cụ Quan của nhà họ Quan cứu một Y Thánh đi rèn luyện thăm thú thế gian, nếm cả trăm loại thảo dược".


"Để cứu ơn cứu mạng của hai người, Y Thánh đã tặng đơn thuốc chế Kim Sang Dược cho ông cụ Quan là đại sư võ đạo và tặng đơn thuốc chế Nguyên Thánh Đan cho ông cụ Hồ là Võ Thánh".


Tào Hinh Toàn lè lưỡi, căm phẫn nói: "Sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ, chỉ nghe cái tên thôi đã biết hai loại thuốc này cách nhau một trời một vực".


Thấy dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của cô khóc, Lục Tinh Hà cười khổ một tiếng rồi nói: "Từ xưa nợ nhân tình đã khó trả, nhân tình của Võ Thánh càng khó trả, đây chính là giang hồ..."

Tào Hinh Toàn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, sau đó mới kinh ngạc hô lên: "Giờ đâu phải là lúc nghe kể chuyện chứ, công dụng của Nguyên Thánh Đan là gì vậy?"

Lục Tinh Hà hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Sau khi đại sư võ đạo dùng nó thì có thể tạm thời có được sức mạnh của Võ Thánh".


"Anh nói gì cơ?!".
Cô nhóc kêu lên thất thanh: "Vậy không phải là có thể tạo ra mười ba Võ Thánh sao?"

Lục Tinh Hà lắc đầu, nói: "Võ Thánh quý hiếm tựa rồng phượng, sao có thể dễ dàng tạo ra được.
Họ chỉ có được sức mạnh của Võ Thánh thôi, nhưng không có cùng đẳng cấp.
Nếu nói thẳng ra thì chính là Ngụy Võ Thánh".


"Nhưng cho dù như thế thì sức hấp dẫn của loại đan dược này đối với các đại sư võ đạo cũng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô đấy, bởi nếu có được sức mạnh của Võ Thánh trong một thời gian ngắn thì đại sư võ đạo có thể mượn kinh nghiệm này để giảm bớt nhiều quanh co khúc khuỷu trên con đường đột phá của mình".


Nói đến đây, anh ta nhìn Trình Bác Hiên một cái, đột nhiên thấp giọng nói: "Ví dụ như Trình Võ Thánh đã sắp bước vào Thánh Vực, bế quan suốt năm mươi năm, nhưng nếu có được Nguyên Thánh Đan ghì có lẽ sẽ rút ngắn được còn ba mươi năm, thậm chí hai mươi năm!"

Nói đến đây, cho dù cô nhóc không hiểu sự đời cỡ nào thì cũng biết chuyện lớn tầm cỡ nào, không khỏi kinh ngạc hô lên: "Nói như vậy thì không phải sư phụ sẽ phải đối mặt với mười ba Ngụy Võ Thánh sao?"

Lục Tinh Hà thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy, sức mạnh đó sẽ vô cùng kinh khủng, e là cả ba tỉnh khu Hoa Đông cũng chỉ có một mình Trình Võ Thánh có thể chống lại".



"Dù sao Võ Thánh giả cũng không có được cảnh giới của Võ Thánh.
Với thực lực và kinh nghiệm của Trình Võ Thánh có lẽ còn có cơ hội chiến thắng, còn tên họ Diệp này..."

Lục Tinh Hà nhìn bóng lưng đối phương, lắc đầu nói: "Chắc chắn sẽ chết!"

Điều Lục Tinh Hà nói hiển nhiên cũng chính là suy nghĩ trong lòng các võ sĩ.
Vì vừa nãy Diệp Thành châm chọc các võ sĩ quá ác liệt nên giờ chẳng ai cổ vũ cho anh, thậm chí có người còn lớn giọng cười nhạo:

"Tên nhóc kia, có còn dám ăn nói ngông cuồng nữa không? Giờ biết sợ rồi đúng không!"

"Ha ha ha ha ha, cũng không nhìn lại bản thân mình đi, thế mà còn ngông cuồng đối đầu với nhà họ Hồ.
Ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha đi, có lẽ sẽ được chết toàn thây đấy".


"Đáng tiếc cho ba cô gái xinh đẹp đi theo anh ta, ai cũng trẻ tuổi như vậy, e là sau này phải ở góa".


"Hì hì hì, tên họ Diệp kia, mau đưa phụ nữ của mày cho tao, anh em tao không ngại ăn lại đâu".


"....."

Nghe thấy những lời sỉ nhục xôn xao xung quanh, cô nhóc tức tới nỗi run lẩy bẩy.
Sắc mặt Lam Thải Nhi và Tiết Bách Hợp thì tối sầm, chỉ có Diệp Thành vẫn bình tĩnh.


Anh nhìn mười ba đại sư võ đạo khí thế hung hãn trước mặt mình, sắc mặt không hề thay đổi.
Thậm chí anh còn ngáp một cái, rồi mới ngoắc tay nói: "Đến đi".


Thấy anh bình tĩnh như vậy, những người khác vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc.
Có thể trở thành đại sư võ đạo thì ai mà không tinh ranh như cáo già? Chỉ mỗi đồ đệ của tên Diệp Thành thôi mà thực lực biểu hiện ra đã vô cùng đáng gờm, sư phụ sao có thể kém được?

Đáng lý ra khi người đông đánh bên ít hơn thì chỉ cần có người dẫn đầu xông lên là mọi người sẽ lao theo, chỉ đè thôi cũng đè chết được.

Nghĩ thì rất hay, nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Khi đánh thật thì mọi người lại gặp phải vấn đề then chốt.


Đó chính là ai sẽ xông lên đầu tiên...


Không ai dám xả thân mình vì người khác, mọi người đều có suy nghĩ rằng, có nguy hiểm thì để người khác lên đầu, có phần ngon thì xí xớn đầu tiên, thế nên cục diện chợt trở nên căng thẳng.


Diệp Thành đợi tầm mấy giây, không thấy ai lên thì nói: "Sao thế, có mỗi tôi thôi mà các người cũng không dám lên à?"

Nghe vậy, các võ sĩ xung quanh tức tới nỗi run lên, tất cả đều nhìn lên võ đài với ánh mắt mong chờ rằng các đại sư võ đạo sẽ ra tay dạy dỗ tên khốn kiếp khinh thường người khác này.


Nhưng những người đó vẫn không động đậy.
Thể diện sao có thể quan trọng hơn mạng sống được? Giờ xông lên đầu tiên, nhỡ tên này tung ra mấy trăm mặt trăng luôn thì ai mà đỡ cho nổi?

Diệp Thành lại đợi thêm mấy giây nữa, phát hiện không ai dám lên thì thở dài, lạnh nhạt nói: "Đây chính là thói hư tật xấu của người phàm các người đấy.
Nếu các người không dám ra tay thì để tôi chủ động tấn công đi".


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.