Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 142: Giết Chết Trong Giây Lát!





Các võ sĩ dưới đài hiển nhiên không ngờ Diệp Thành lại nhẫn nại đến vậy.
Anh đợi suốt nửa tiếng đồng hồ.


Nửa tiếng sau, lúc mà ngay cả các đại sư võ đạo khác trên võ đài cũng không đợi nổi nữa, ba người kia cuối cùng cũng đứng lên, quanh người họ bộc phát ra khí thế dồi dào mãnh liệt, nét mặt vô cùng tự tin.


Ngụy Võ Thánh!

Tam trưởng lão hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tựa như vỏ cây thô ráp lúc này đã trơn bóng căng mịn, khiến lão trông cứ như người đàn ông tràn đầy tinh lực ba bốn mươi tuổi.


"Đây, đây chính là sức mạnh của Võ Thánh sao..."

Tam trưởng lão vuốt ve xong thì nhìn đôi tay mình với ánh mắt không thể tin được, sau đó đột nhiên che mặt khóc nức nở.
Lão đã kẹt ở cửa ải này cả một đời người, và cũng không biết cửa ải đã chặn đứng cuộc đời của bao nhiêu người nữa!

So với lão, Vệ Thiên Chính trẻ hơn một chút biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn kích động tới nỗi người run lẩy bẩy.
Bởi Vệ Thiên Chính cũng biết rằng, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì e là cả đời này ông ta khó mà bước vào Thánh Vực!

So với hai người kia.
Hồ Tú Tú trông khá bình tĩnh.
Dù sao thì Nguyên Thánh Đan vốn là của nhà họ Hồ, tuy vô cùng quý hiếm nhưng bà ta cũng không phải là chưa từng dùng.



Lúc này đôi mắt bà ta mở to nhìn chằm chằm Diệp Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên họ Diệp kia, gan mày cũng to đấy, còn dám đợi đến khi bọn tao hoàn toàn quen với sức mạnh của Võ Thánh mới chịu ra tay".


"Trên một phương diện nào đó, tao rất khâm phục mày.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mày đã chết chồng tao, giết cháu tao, thù này thề không đội trời chung!"

"Hôm nay...mày nhất định phải chết!"

Lúc này Diệp Thành mới mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa, nói xong thì lên đây nhận lấy cái chết đi".


Hồ Tú Tú hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Mấy năm nay tao cũng coi như đã đi hết trời nam bể bắc, gặp không biết bao nhiêu võ sĩ, nhưng chưa từng gặp tên nào hống hách như mày.
Chẳng lẽ mày cho rằng mày có thể đồng thời đánh lại cả ba Ngụy Võ Thánh sao? Hơn nữa còn có cả chín đại sư võ đạo đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi ngay bên cạnh nữa!"

Diệp Thành ung dung nói: "Cho dù có nhiều kiến hơn nữa thì cũng chỉ là kiến mà thôi, không bay được lên thì chẳng thể nào biến thành bươm bướm được.
Nếu muốn trở thành bướm, ít nhất cũng phải trải qua quá trình phá kén thành bướm.
Chỉ một viên đan dược mà thôi, sao có thể có hiệu quả như vậy được?"

Anh nói vậy khiến ba người vừa trở thành Ngụy Võ Thánh tức tới nỗi trợn trắng mắt.
Tam trưởng lão vung tay lên, trầm giọng nói: "Nếu các hạ đã tự tin như vậy thì để tôi đến thỉnh giáo đi!"

Nói rồi cây gậy trúc xanh biếc trong tay lão cứ như một vật sống, điểm vào ba huyệt chính Bách Hội, Thần Đình, Thái Dương của Diệp Thành.
Thông thường đánh người không đánh mặt, nhưng Tam trưởng lão thì lại nhằm vào đầu Diệp Thành, hiển nhiên là định đánh chết.


Diệp Thành khinh thường hừ lạnh.
Anh giơ một tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng gảy, cây cậy trúc của Tam trưởng lão bị bắn ra.

Anh vô cùng thong dong nhẹ nhàng, cứ như đang đuổi ruồi vậy.


Nhưng sắc mặt Tam trưởng lão thì thay đổi rõ rệt.
Lão nhanh chóng lui về sau mấy bước rồi mới đứng lại.
Nhưng đồng thời, trên tay lão thấy hơi đau đớn.


Tam trưởng lão cúi đầu nhìn thì phát hiện hổ khẩu của mình đã nứt toác, tim lão run lên.
Cái búng tay vừa rồi của Diệp Thành khiến lão cảm thấy như là một cái búng của cao thủ nhiều năm, chỉ một đòn đã có hiệu quả rõ rệt!

"Đây rốt cuộc là con quái vật phương nào vậy..."

Sự tự tin vừa mới trỗi dậy của Tam trưởng lão gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
May mà lúc này những người khác thấy tình thế không ổn cũng vội vàng đi lên.
Trong đó người xông lên trước nhất chính là Vệ Thiên Chính vừa mới trở thành Ngụy Võ Thánh, vội vàng muốn nghiệm chứng sức mạnh vừa bộc phát của mình.


Tuy thấy Tam trưởng lão đã bị đánh lui chỉ bởi một cái gảy nhẹ nhàng, nhưng Vệ Thiên Chính vẫn tràn đầy tự tin, bởi tuy Đả Cẩu Bổng rất lợi hại nhưng vũ khí của Tam trưởng lão chỉ là một cây gậy trúc bình thường, sao có thể phát huy uy lực được.


Nhưng ông ta thì khác.
Người của nhà họ Vệ từ khi sinh ra đã ngâm chân trong nước thuốc bí mật được tổ tiên truyền lại, sau đó họ không ngừng rèn luyện đôi chân của mình, rèn cho nó trở nên cứng rắn như sắt thép, không hề thua kém bất cứ binh khí nào.



Trước đó Vệ Thiên Chính cũng đã từng đánh giao lưu với Tam trưởng lão, cây gậy trúc rách nát của lão chỉ là thứ mà đá vài ba cái đã gãy.


Lúc này Vệ Thiên Chính đang có được sức mạnh của Ngụy Võ Thánh nên cảm thấy hai chân mình dường như đã trở thành cây gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh, có thể trảm yêu trừ ma, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Vệ Thiên Chính dùng chiêu Phích Lịch Thối, vọt qua khoảng không nhằm thẳng vào cổ đối phương nhanh như tia chớp.
Diệp Thành thì vẫn đứng nguyên đó không động đậy, anh giơ ngang tay lên.


"Rầm!"

Cú đá này giẫm mạnh lên cánh tay Diệp Thành.
Đáng lý ra dùng tay để đánh lại chân, người phải chịu thiệt đáng lẽ là Diệp Thành mới phải.
Nhưng trên thực tế thì người bị đá lại chẳng làm sao, còn Vệ Thiên Chính thì rơi xuống giữa không trung, ông ta ôm lấy đùi rồi cất tiếng hét thảm thiết như heo bị cắt tiết.


"Chân của tôi! Chân của tôi!"

Những đại sư võ đạo khác đang chuẩn bị lên thì đều run như cầy sấy.
Mọi người đều là những kẻ có máu mặt trên giang hồ, hiểu biết rất rõ về nhau, tất nhiên là họ hiểu rõ đôi chân thép đó của Vệ Thiên Chính đáng sợ cỡ nào.
Đừng nói là cánh tay ai, ngay cả cột trụ đá lớn mà ông ta còn đá làm hai nửa được nữa là!

Nhưng một thứ vũ khí mạnh mẽ đến vậy mà lại bị đánh cho tàn phế bởi cú đỡ tùy tiện của Diệp Thành, chẳng lẽ Diệp Thành tu luyện thần công Kim Cương Bất Hoại trong truyền thuyết sao?

Lúc mọi người đang kinh hãi tột độ thì Diệp Thành lười chẳng buồn ra tay.
Những kẻ địch trước mặt anh quả thực quá yếu, tên Ngụy Võ Thánh vừa mới đấu với anh còn chẳng xứng làm món khai vị.


Cơ thể Diệp Thành lóe lên, anh đột nhiên xuất hiện sau lưng tất cả mọi người.
Những đại sư võ đạo này hoàn toàn không phản ứng kịp, họ chỉ thấy Diệp Thành nghiêng người giơ tay lên, đấm một cú ra.



Huyền Võ Kình!

Đại sư võ đạo đứng trước mặt anh còn không kịp quay đầu lại đã bị đấm xuyên tim, điên cuồng phun ra máu tươi, không thể sống tiếp nữa!

Mắt kẻ đó tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng, mở há hốc miệng, dường như đang cầu mong rủ lòng thương, nhưng sắc mặt Diệp Thành vẫn lạnh như băng.


Đám người này vì tham Nguyên Thánh Đan mà muốn đối địch với anh thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị giết.
Nếu người thua là anh thì chẳng lẽ anh có thể mong họ nương tay, tha cho anh và ba cô gái kia sao?

Năm đó lúc Diệp Thành chinh chiến khắp ngàn vạn thế giới, anh đã gặp rất nhiều tình huống như thế này, vì thế lúc cần nhẫn tâm, anh vô cùng nhẫn tâm.


Sau khi tung một cú đấm giết một người trong giây lát, Diệp Thành không hề nương tay.
Anh lập tức dùng Chu Tước Du đi đến sau lưng một người, người đó vẫn còn đang kinh hãi bởi cảnh vừa rồi chưa phản ứng lại kịp đã bị đấm một cái chết tươi!

Cứ như thế, Diệp Thành lặp lại động tác trước đó.
Anh nhẹ nhàng thong dong như ăn bữa cơm, chỉ trong nháy mắt đã giết chết bảy đại sư võ đạo.


Mãi đến lúc này những người kia mới phản ứng lại.
Mấy đại sư võ đạo còn lại vội vàng quỳ trên mặt đất gào khóc, không ngừng dập đầu hô to:

"Tôi phục rồi, tôi phục rồi! Xin anh tha mạng, xin anh tha mạng!"

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.