Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 149: Cuộc Nói Chuyện Bí Mật Trên Núi Tuyết





Đèn điện, là đèn điện vô cùng phổ thông, nó có mặt ở khắp nơi trên thế giới này, cho dù là nơi xa xôi hẻo lánh thì nhà nhà cũng đều có.


Cho dù ở bất cứ nơi đâu, nó cũng vô cùng bình thường, nhưng ở nơi núi tuyết cách biệt với thế giới này, chỉ có thể dùng năm từ duy nhất để hình dung, đó chính là kỳ tích của thần linh!

Dưới ánh đèn, một ông già bình tĩnh ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh là một cái máy ghi âm đã cũ đang phát nhạc cổ.


Nhưng rõ ràng trong núi tuyết này còn không thể lắp đặt dây điện, sao máy ghi âm và đèn điện có thể hoạt động được?

Nhưng khi nhìn kỹ lại, hóa ra trên người ông già có cắm nhiều dây điện, từ đó nối lên đèn điện và máy ghi âm.
Theo động tác của lão, những tia lửa điện lờ mờ sinh ra rồi truyền vào hai vật dụng, duy trì hoạt động của chúng.


Cho dù đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhậm Phong đều không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng.
Các cường giả đã bước vào Thánh Vực, lấy võ nhập đạo, muốn biến nội lực thành điện chỉ cần tốn chút thời gian, làm cái gì cũng được.


Nhưng khống chế điện tới một mức độ khoa trương như thế, có thể duy trì cho hai cái vật dụng dùng điện này đồng thời hoạt động mà vẫn không để điện áp quá lớn khiến nó bị hỏng, sự tinh tế tỉ mỉ đó quả thật vượt xa sức tưởng tượng của con người!

Nhậm Phong nhìn khuôn mặt không có lấy một nếp nhăn của ông già, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, cung kính nói: "Sư phụ".


"Ừm".



Một tiếng trả lời lạnh nhạt vang lên, động tác rung cái ghế của ông già dừng lại, nhưng thậm chí lão còn không mở mắt ra, không hề động đậy.
Nếu không phải tu vi của Nhậm Phong cao thâm, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở như có như không của đối phương thì e là anh ta đã nghĩ lão đã chết rồi.


Thấy lão già không nói gì, Nhậm Phong càng trở nên cung kính.
Anh ta cúi đầu nói khẽ: "Sư phụ, sư huynh Hoắc Lam chết rồi".


"Ừm".


Sắc mặt lão già bình tĩnh, mí mắt còn chẳng buồn nháy.
Lão là khách khanh của Thanh Bang, địa vị còn cao hơn cả Bang chủ, đệ tử vô số, chẳng lẽ đệ tử nào chết rồi cũng phải khóc lóc ai thán sao?

Hơn nữa, Hoắc Lam cũng chẳng phải là nổi bật trong đám đệ tử.
Không nói đâu xa, Nhậm Phong đang đứng trước mắt tuy ngày thường toàn bận những việc vụn vặt linh tinh, nhưng thực lực cũng cao hơn Hoắc Lam nhiều.


Tuy ông già chẳng buồn quan tâm nhưng cũng không hề đuổi Nhậm Phong đi, bởi lão biết đệ tử trước mắt này có chừng mực, sẽ không vì một chuyện cỏn con này mà đến quấy rầy mình đang thanh tu.


Thanh tu yêu cầu phải yên lặng lắng đọng, rời xa trần thế mới có thể cảm nhận người và trời đất hòa làm một, từ từ tăng tu vi.
Nếu không với địa vị và thân phận của ông già, muốn ở trong hoàng cung hưởng phúc cũng chẳng phải khó, đâu cần phải ở nơi núi tuyết khổ cực này tu hành?

Vì thế ngày thường chỉ cần không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì người trong Thanh Bang sẽ không đến làm phiền ông già.
Cho dù là đệ tử mà lão yêu thương nhất - Sói Điên cũng phải ba năm một lần mới có thể đến thăm ân sư.


Nhậm Phong cũng biết sự nhẫn nại của sư phụ có hạn, thế nên nhanh chóng nói tiếp: "Người giết Hoắc Lam là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, tên là Diệp Thành".


"Hửm?"

Giọng nói của ông già thoáng qua sự kinh nhạc.
Tuy Hoắc Lam không phải một trong những kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử của lão, nhưng dù sao cũng là đại sư võ đạo.
Ngay cả đệ tử Nhậm Phong trước mặt này tuy có thể đánh bại được Hoắc Lam, nhưng muốn giết thì cũng khó.


Nhưng lão già vẫn không mở mắt ra mà lạnh nhạt nói: "Người có thiên phú như vậy cũng hiếm gặp, chẳng lẽ là đệ tử của Tiêu Nghĩa Tuyệt?"

Nhậm Phong vội vàng cung kính trả lời: "Thưa không, nghe nói lai lịch của người này rất thần bí, nhưng lại không hề hiểu quy tắc giang hồ, đánh đấm lung tung, có thể xác nhận là không hề liên quan đến bất cứ gia tộc môn phái nào".


"Ồ? Cũng hiếm lạ đấy".


Ông già chợt dâng lên hứng thú, lão mở hai mắt ra.
Bất chợt có tiếng tia điện vang lên đôm đốp trong không trung, ngay cả đèn điện trên đỉnh đầu ánh sáng cũng sáng hơn hẳn.



Thấy thế Nhậm Phong vội vàng cúi đầu xuống.
Điều này hiền nhiên có nghĩa là sức mạnh tinh thần đã được ngưng kết tới cực hạn, đừng nói là đại sư võ đạo mà ngay cả Võ Thánh bị ánh mắt này nhìn vào cũng da đầu tê dại, người run lẩy bẩy.


Nhậm Phong không khỏi cảm thán: "Sư phụ, tu vi của người đã tiến bộ rất nhiều, có lẽ sắp đột phá Thần Cảnh rồi".


Lão già khẽ cười: "Vẫn còn xa lắm, Thần Cảnh thực sự có thể hô mưa gọi gió, cưỡi mây ngự khó.
Trong lĩnh vực của Thần Cảnh, mạng của người là do ta định đoạt, chẳng phải do ông trời nữa.
Cảnh giới như vậy nói là thần tiên cũng không quá, sao có thể dễ dàng đột phá được?"

"Nếu muốn bước vào Thần Cảnh thì chỉ dựa vào sự rèn luyện xác thịt và tu vi nội lực còn lâu mới đủ, còn phải ngưng thần luyện khí, thế mới có thể đắc đạo.
Nếu ta đến được Thần Cảnh, chỉ cần mở mắt ra thôi, thứ xuất hiện không chỉ là tia điện mà chính là sấm sét thực sự".


Nhậm Phong cúi đầu chăm chú lắng nghe, chỉ thiếu điều lấy giấy bút ra ghi tất cả lời của ông già lại.
Đây chính là Võ Thánh đỉnh cao, đã tích lũy kinh nghiệm cả đời, chỉ tiết lộ một chút ra thôi là cũng đủ khiến các võ sĩ ngoài kia điên cuồng.


Nhưng nói đến đó thì lão già không nói nữa mà lạnh nhạt nói: "Tên thanh niên đó tuy ngang ngược nhưng cũng chỉ là đại sư võ đạo mà thôi, chắc con không đến làm phiền ta vì chuyện nhỏ này chứ?"

Nhậm Phong vội đáp: "Tất nhiên không phải.
Thực tế, theo tình báo của chúng con, trong Hoa Hạ, anh ta là một Võ Thánh thực sự!"

"Võ Thánh?!"

Lần này cho dù lão già có tầm nhìn xa trông rộng sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Tới Thần Cảnh rất khó, khó như việc lên trời vậy, nhưng muốn từ một võ sĩ bình thường mà nhập Thánh Vực tuyệt đối không hề đơn giản.


Lão già cho dù có thiên phú thiên bẩm nhưng cũng phải năm ba mươi lăm tuổi mới miễn cưỡng đột phá Thánh Vực.

Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt được lão coi là đối thủ cả đời cũng phải năm ba mươi tuổi mới nhập Thánh Vực.


Nhưng hôm nay lại xuất hiện một Võ Thánh hơn hai mươi tuổi?

Tuy lão già kinh ngạc nhưng cũng chỉ hơi thay đổi sắc mặt, nói: "Nếu cậu ta dùng bản lĩnh của mình để nhập Thánh Vực thì thiên phú đó quả thực vừa đáng kính vừa đáng hận, nhưng thế gian này cũng có một vài phương thuốc và công pháp bí mật có thể biến một võ sĩ bình thường trở thành Võ Thánh.
Nhưng những công pháp này sẽ dùng hết tất cả tiềm lực của bản thân, cả đời này không thể nào tiến thêm được nữa".


"Đây chính là lý do đệ tử đến quấy rầy người".
Nhậm Phong vội nói: "Ngay mười mấy tiếng trước, người trong nước đã bí mật truyền tin đến nói người tên Diệp Thành này đã giết chết gia chủ nhà họ Trình - Trình Bác Hiên ngay trước mặt vô số võ sĩ".


Thấy ông già định nói gì đó, anh ta vội bổ sung: "Trình Bác Hiên vừa mới bước chân vào Thánh Vực, lại còn tập hợp nhiều trưởng lão dựng nên Bắc Đẩu Thiên Cương Tru Tà Đại Trận, nhưng đã bị một cái búng tay đánh nát.
Còn chính lão ta còn chưa chạn được đầu ngón tay của Diệp Thành đã bị chơi đùa giữa lòng bàn tay như một đứa trẻ con".


"Rắc rắc!"

Nghe vậy, đèn điện và máy ghi âm trong hang động tuyết đột nhiên nổ tung, không gian rơi vào bóng tối tĩnh mịch như chết.


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.