Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 198: Anh Diệp Sao Anh Lại Ở Đây





Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt châm chọc và vui sướng khi người khác gặp rắc rối nhìn về phía Diệp Thành, Triệu Linh Nhi cười liên tục, dường như đã nhìn thấy cái tên khoác lác không biết xấu hổ này quỳ gối dưới chân cô Lam cầu xin tha thứ.


Triệu Nhã Nhi há to miệng, dường như muốn nói cái gì, lại bị Triệu Nhân Thanh che miệng lại mạnh mẽ kéo sang một bên.


Dương Thi Âm cười quyến rũ, nhìn Diệp Thành nói: “Anh tự xưng là đang có việc có liên quan đến nhà họ Tào, có quen biết vị này không?”

Diệp Thành liếc mắt nhìn qua, bình thản nói: “Lam Thải Nhi”.


Lưu Ba tức giận hét lớn: “Hỗn láo! Tên cùa cô Lam là để loại người hèn kém như anh gọi được à?”

Lư Kiệt cũng ở bên cạnh phụ họa thêm: “Hừ hừ, chỉ dựa vào việc này cũng nên cắt cái lưỡi của anh ta xuống!”

“Tên họ Diệp kia, còn không mau tới dập đầu tạ tội với cô Lam?” Tào Hiểu Vũ cười ngạo nghễ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.


Nhưng ngay lúc này…

“Diệp Tiên…Anh Diệp!”


Chỉ nghe thấy một tiếng kinh ngạc thốt lên, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Lam Thải Nhi bước nhanh về phía Diệp Thành, cung kính hành lễ với anh.
.
Truyện Light Novel

Trong khoảnh khắc đó, cằm của mọi người dường như muốn rớt xuống đất.


“Ừ”.
Diệp Thành bình thản nâng cốc rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên tiếp nhận.


Vẻ mặt Lam Thải Nhi càng thêm cung kính, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh đến Tô Bắc sao không nói cho tôi biết một tiếng, nếu không phải Tào Hiểu Vũ nói có một người rất giống anh thì tôi không biết anh đã đến đây rồi”.


Nghe được lời này, Tào Hiểu Vũ hai mắt tối sầm, lời nói của Lam Thải Nhi tàn khốc xua tan đi ảo tưởng của hắn, người ta căn bản không phải vì Tào Hiểu Vũ mà đến mà là vì người trước mắt này.
Hơn nữa, hơn nữa vừa nghe được có vẻ giống Diệp Thành thôi mà khiến cho Lam Thải Nhi bỏ qua hết tất cả mọi việc vội vàng qua đây!

Diệp Thành nghe xong, nhíu mày bình thản nói: “Tôi lén đến đây chính là không muốn thu hút sự chú ý của người có mưu đồ, còn cô vừa nghe nói có vẻ giống tôi… loại người nào nghe có vẻ giống tôi thế?”

Lam Thải Nhi thoáng do dự, liền cười nói: “Vẻ mặt bình thản, không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự đại… Tôi nghĩ hầu như tất cả mọi người vừa gặp anh, phản ứng đầu tiên là như thế”.



Diệp Thành khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười nói: “Không sai, quả thực rất giống tôi”.


Nghe được hai người nói chuyện, những người xung quanh cho dù có ngốc đến đâu cũng biết họ Diệp này hoàn toàn không hề nói dối, quan hệ giữa anh ấy và nhà họ Tào cũng không hề kém đâu!

Đám người Lưu Ba sợ đến mức không dám nói chuyện, Triệu Linh Nhi đố kỵ vô cùng, mình chỉ có thể nhìn thần tượng từ xa, còn người mà cô ta ghét nhất lại có thể cười cười nói nói cùng người ta, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.


Tào Hiểu Vũ đứng đơ người ra, hai mắt như muốn phun lửa vậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, trong lòng vô cùng giận dữ quát lên: “Cho dù anh có quan hệ tốt với nhà họ Tào chúng tôi thì như thế nào? Tương lai của nhà họ Tào này, cuối cùng cũng nằm trong tay tôi mà thôi, anh… không đáng một xu!”

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn khôi phục vẻ kiêu ngạo, tiến lên vài bước thản nhiên nói: “Ha ha, Thải Nhi, đây có phải là bạn của cô không? Sao không giới thiệu cho tôi biết một chút”.


Nghe hắn ta nói vậy, Lam Thải Nhi lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ thân thiết như vậy, tôi và anh rất thân thiết hay sao?”

Nghe được lời này, hai má Tào Hiểu Vũ co giật liên hồi, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thành liền ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Không phải hắn tự xưng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tào sao? Thì ra quan hệ giữa hai người không tốt cho lắm nhỉ?”

Nghe được lời này, trong lòng Tào Hiểu Vũ chột dạ, quả nhiên Lam Thải Nhi lập tức trầm giọng nói: “Dựa vào hắn? Người thừa kế tương lai của nhà họ Tào vĩnh viễn chỉ có cô chủ mà thôi, từ lúc nào đến lượt hắn vậy?”


Lời này vừa nói ra, Tào Hiểu Vũ liền vô cùng tức giận, hắn ta nhìn đám người Lưu Ba ở xung quanh, vẻ mặt muốn cười nhưng không dám cười, hận không thể trực tiếp bóp nát Lam Thải Nhi, trực tiếp vỗ bàn lớn tiếng quát:

“Lam Thải Nhi, còn có tên họ Diệp này! Cho dù các người là người ủng hộ con nhóc Tào Hinh Toàn thì sao, là ai cho các người dũng khí dùng thái độ này nói chuyện với cậu đây?”

“Họ Diệp, cho dù anh cùng nhà họ Tào có quan hệ làm ăn đi chăng nữa, chẳng lẽ còn không phải là ôm chân nhà họ Tào hay sao? Lam Thải Nhi, tôi nể cô là đệ tử của chú ba, gọi cô một tiếng cô Lam, nhưng cô chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi!”

“Chỉ bằng thân phận địa vị của hai người các người, lại dám hỗn lão với tôi!”

Tuyên bố khí phách của Tào Hiểu Vũ, nhất thời làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh, đám người Lưu Ba nhìn nhau, cảm thấy cậu ấm này thật đúng là danh bất hư truyền, người thừa kế tương lai của nhà họ Tào không ở đây, liền muốn tiến lên ra oai mấy câu lấy lại khí thế.


Nhưng đúng lúc này, Diệp Thành và Lam Thải Nhi đồng thời cười lớn một trận!

“Ha ha ha ha ha!”

Nụ cười này, làm cho tất cả mọi người đều ngây ra, Tào Hiểu Vũ càng là thẹn quá hóa giận nói: “Các người cười cái gì!”

Lam Thải Nhi nghiêm mặt lại, bình thản nói: “Tào Hiểu Vũ à Tào Hiểu Vũ, tôi cười anh ếch ngồi đáy giếng, không biết trời xanh! Đừng nói sau khi trở về từ tỉnh Tô Nam, cô lớn nhận dược sự ủng hộ của mọi người đã lớn hơn anh rồi: cho dù anh chính là người thừa kế đầu tiên, nhưng đắc tội với anh Diệp, anh cũng đừng nghĩ đến việc thừa kế nhà họ Tào nữa!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều hít vào thật sâu, bởi vì lời nói này của Lam Thải Nhi giống như lời nói lúc trước của Diệp Thành!

Tào Hiểu Vũ chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giữ lại mặt mũi cười nhạt: “Lam Thải Nhi, cô bớt hù dọa tôi đi, tên nhóc này cho dù là Thẩm Hàn Lâm ở Giang Thành, cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện nội bộ của nhà họ Tào chúng tôi!”

Lam Thải Nhi dùng ánh mắt châm chọc cùng thương hại nhìn hắn ta một cái, sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi một số rồi nhỏ giọng nói vài câu, liền mở chế độ rảnh tay, lạnh lùng nói: “Điện thoại của chú hai anh”.



Trái tim Tào Hiểu Vũ lập tức sợ hãi vô cùng, bởi vì chú hai là người ủng hộ kiên định nhất của hắn trong gia tộc, nếu chú hai thay đổi suy nghĩ, mình thật sự sẽ không còn cơ hội thắng nào nữa!

Nhưng hắn sợ cái gì thì lại đến cái đó, trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của chú hai, không hiền lành như ngày trước nữa, mà là lạnh lùng như đá nói: “Tào Hiểu Vũ, chú nghe nói cháu đắc tội với Diệp Tiên…Anh Diệp?”

Tào Hiểu Vũ ngạc nhiên, hắn ta lần đầu tiên nghe thấy chú hai gọi thẳng họ tên đầy đủ của mình, dự cảm xấu trong lòng càng lớn hơn, cẩn thận nói: “Có chút hiểu lầm mọi người nảy sinh xung đột mà thôi”.


Lam Thải Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ sợ không phải hiểu lầm đơn giản như thế, vừa rồi anh không phải là nói anh Diệp phải ôm chân nhà họ Tào hay sao?”

“Bốp bốp!”

Tiếng vỡ vụn vang lên ở đầu giây bên kia, Tào Hiểu Vũ nghe thấy trong lòng run lên cầm cập, hiển nhiên là chú hai đã vô cùng tức giận, đập vỡ cả ly nước.


“Tào! Hiểu! Vũ!”

Sau đó truyền đến tiếng gầm giận dữ của chú hai từ trong điện thoại: “Bắt đầu từ hôm nay, cháu không còn là cậu ấm của nhà họ Tào nữa, ngay lập tức xin lỗi anh Diệp và cút qua đây ngay cho chú, nếu không… sẽ trực tiếp đuổi cháu ra khỏi nhà họ Tào!”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.