Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 202: Huyết Mạch Huyền Vũ





Ý thức được điều này, ba người trong võ quán đều biến sắc, Hàn Thanh Sơn run rẩy đứng lên khỏi ghế bành, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”

Đúng thế, họ nhất định phải đuổi theo.
Nếu người kia không phải là Võ Thánh, sao có thể để hắn trốn dễ dàng như vậy? Nhưng nếu hắn thật sự là Võ Thánh thì…

Hàn Thanh Sơn giật mình, lén lắc đầu, một thanh niên niên mới hơn hai mươi sao có thể là Võ Thánh? Phải biết cả đời của ông ta còn chưa chạm tới rìa Thánh Vực.


Nghĩ như vậy, hai người Hàn Thanh Sơn áp Triệu Nhân Thanh lên xe, chuẩn bị đuổi theo, tính toán rõ ràng một lần.


Đầm Bích Thủy nằm ở ngoại ô cách võ quán Bát Quái mười cây số, nơi này gần nước, môi trường thoáng mát, vốn dĩ là nơi thích hợp du lịch.
Nhưng trong không khí luôn có một loại khí kỳ lạ, nhất là nước trong đầm luôn có một màu xanh biếc kỳ dị, cộng thêm truyền thuyết ma da của đầm nước khiến nơi đây có rất ít người tới.


Nhưng hôm nay, nơi này lại trở nên náo nhiệt.
Dù sao Diệp Thành cũng không quá rành rẽ về địa hình tỉnh Tô Bắc nên hai nhóm người cũng theo sát nhau tới đầm Bích Thủy.
Khi thấy đối phương vẫn đuổi theo mà không từ bỏ, Triệu Nhã Nhi tức giận nói:

“Các người thật quá đáng, chúng tôi sốt ruột cứu người, không quan tâm tới mấy người nữa!”

Vương Đạc hừ lạnh: “Còn nói bậy bạ à, không phải các người bảo muốn cứu người sao, người đâu?”


Hắn vừa nói xong, gương mặt âm u của Trương Thiên Hàng xuất hiện trong bụi cỏ cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Hừ, có chút bản lĩnh đó! Không ngờ mày gọi nhiều người tới như vậy, mà đến nhiều cũng vô dụng, người mà Lão Tông Chủ muốn giết thì kẻ đó nhất định sẽ chết!”

Triệu Nhã Nhi nhíu mày: “Lão Tông Chủ? Là ai, mau thả chị tôi ra!”

Triệu Nhân Thanh ở cạnh nghe thấy Trương Thiên Hàng nói thế thì lại tỏ ra hoảng sợ, miệng lắp bắp: “Lão, Lão Tông Chủ? Đừng bảo là người trong truyền thuyết - Lão Tông Chủ của Âm Quỷ Tông đấy?”

Nghe thấy cái tên này, Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc đều biến sắc, chỉ có Triệu Nhã Nhi tò mò hỏi: “Ông ta lợi hại lắm à?”

Triệu Nhân Thanh cười khổ: “Đâu chỉ lợi ại, Lão Tông Chủ của Âm Quỷ Tông đã có uy danh hiển hách từ trăm năm trước, quét sạch ba tỉnh Hoa Đông, sáng lập ra Âm Quỷ Tông.
So với ông ấy, chúng ta chỉ là lớp con cháy mà thôi, càng quan trọng hơn là...
Ông ấy chính là cường giả Thánh Vực trong truyền thuyết!”

Lời này vừa được nói ra, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, đây là người mà họ chỉ có thể ngước nhìn và sùng bái, muốn cứu người từ tay của người như thế thì đúng là khó như lên trời.


Trương Thiên Hàng cười lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Thằng họ Diệp, tao không tin hôm nay mày còn sống nổi đâu!”

Triệu Nhã Nhi tức giận: “Trương Thiên Hàng! Chẳng lẽ vì ghen ghét sư đệ nên anh mới phản bội sư môn!”

Trương Thiên Hàng nghe thế thì rống to: “Là ai phản bội ai hả? Tên này vừa vào là mọi thứ thuộc về tôi đều bị cướp đi!”

Triệu Nhã Nhi trợn to hai mắt, hoảng sợ nói: “Hóa ra, hóa ra anh định hại tiểu sư đệ!”

Trương Thiên Hàng cười to: “Sai! Tất cả các người...
không ai chạy thoát được đâu!”

“Đủ rồi!”

Vương Đạc hét lớn, nói bằng giọng kinh miệt: “Đừng giả vờ đóng kịch nữa, với uy nghiêm của Bát Quái Môn bọn tao, bọn mày đừng mơ thoát được!”

Hàn Thanh Sơn chắp tay sau lưng, vừa tiến lên vừa cười lạnh: “Lão Tông Chủ là nhân vật cỡ nào, sao có thể khổ tâm bày kế ra tay giúp cho một kẻ phàm tục?”

“Triệu Nhân Thanh, ông cảm thấy làm bộ như thế thì có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của lão đây à? Hừ, Bát Quái Môn tôi muốn bắt ai, chẳng lẽ lại còn không bắt được?”

Khi vẻ mặt Hàn Thanh Sơn trở nên ngạo mạn, Vương Đạc cười lạnh, một giọng nói âm trầm đột ngột chen vào: “Bát Quái Môn, Cửu Quái Môn gì ở đây, chưa từng nghe tới!”

Vương Đạc tức giận quát lớn: “Yêu quái phương nào? Dám xem thường Bát Quái Môn bọn tao à, có gan thì xuất hiện đi, giấu đầu lòi đuôi thì là hảo hán gì chứ?”


Hàn Thanh Sơn biến sắc, ông ta chắp tay, giọng nói lại cung kính hơn nhiều: “Kẻ hèn là môn chủ Bát Quái Môn - Hàn Thanh Sơn, không biết các hạ là cao nhân phương nào?”

Giọng nói kia khinh thường đáp: “Các người thảo luận về bổn tọa cả buổi mà không biết chính chủ là ai à?”

Lời này vừa dứt, cơ thể mọi người run lên, sợ hãi hỏi ngược: “Lão Tông Chủ?”

Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, cây cỏ trước mặt mọi người tự động tách ra hai bên trái phải như vật đang sống, để lộ ra cảnh tượng phía sau.


Một giọng nói thản nhiên lại truyền ra từ bên trong: “Khách quý, mời vào!”

Mọi người tò mò đi vào, họ thấy trên đầm nước xanh biếc sóng gợn lăn tăn, Triệu Linh Nhi đang nhắm chặt mắt, bị trói trên thân cây bên cạnh đầm nước.
Mà phía trên không đầm Bích Thủy lại có một ông lão râu tóc bạc trắng, khí chất lúc ẩn lúc hiện, trông giống ông tiên vậy.


Thấy đối phương ngồi xếp bằng giữa không trung, mọi người suýt trừng mắt đến mức lồi ra ngoài, Hàn Thanh Sơn tiến lên vài bước, chắp tay nói: “Không biết cao nhân ở đây, là chúng tôi mạo phạm, quấy rầy cao nhân thanh tu!”

Ông lão kia chẳng hề mở mặt mà thản nhiên đáp: “Biết thì biến đi! Khách quý hôm nay bổn tọa muốn gặp không phải các người!”

Hàn Thanh Sơn nghe thế thì nhíu mày, Vương Đạc lại xù lông, hắn vốn có tính nóng nảy nên quát lớn: “Ông già, tôi không quan tâm ông có phải tông chủ chó má gì kia không nhưng kẻ dám xem thường Bát Quái Môn phải chết!”

Hắn vừa quát to thì cả người đã phi thân, bay lên giữa không trung, vận khí tung ra Bát Quái Chưởng, đánh về phía ông lão kia.


Nơi một chưởng này đi qua, trong không khí vang lên âm thanh nổ tung, trông rất mạnh mẽ nhưng ông lão kia vẫn chẳng hé mặt, bình thản ngồi giữa không trung.


Thấy cảnh này, Hàn Thanh Sơn hơi nghi ngờ: “Không thể nào, tuy Lão Tông Chủ là người tu pháp nhưng dù gì cũng là Thánh Vực, không thể nào không né được chưởng này, chẳng lẽ lão ta là giả mạo?"


Nhưng một giây sau, đầm Bích Thủy nổ mạnh, một con thú to lớn có cái mai khổng lồ bao trùm từ đầu tới đuôi nhảy từ trong nước ra, há miệng táp về phía Vương Đạc.


Trông con thú này giống như là sự kết hợp giữa rùa và rắn.
Đầu và tứ chi giống rùa, mà cái đuôi lại chẳng khác nào đuôi rắn, trên lưng đeo chiếc mai đen nhánh như kim cương đen kết tinh thành, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ cần nhìn cũng đã biết nó rất cứng rắn.


Vương Đạc kinh hãi, vội thu tay, chuẩn bị né tránh nhưng hắn đang lơ lửng giữa không trung, không có điểm tựa, tốc độ của con thú khổng lồ lại quá nhanh, thế là hắn bị cắn đứt cánh tay phải.


“Á...”

Vương Đạc hét thảm, ngã xuống bờ hồ, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi, rên rỉ: “Đây, đây là yêu thú gì?”

Hai mắt Diệp Thành ở cạnh lại sáng lên, thì thầm trong miệng: “Huyết mạch Huyền Vũ sao?”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.