Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 205: Gió Nổi Mây Tuôn Sét Đánh





“Không hổ là cường giả võ - pháp song toàn, dù hai bên đều là cấp bậc Thánh Vực thì ngay cả mình cũng khó có thể chiến đầu trực diện!”, Lão Tông Chủ vừa nghĩ vừa vuốt ve trân châu trong tay, sương mù màu tím từ từ bao trùm cả người ông ta.


Cùng lúc đó, sương mù dần ngưng tụ thành một sợi tơ, bay vào trong miệng, mũi con thú khổng lồ.
Khi con thú khổng lồ hấp thu sương mù này, đôi mắt tam giác đen nhánh bỗng biến thành màu đỏ, miệng há to, gào rống, để lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc bén.


Khi con thú khổng lồ gào rống thì từng cơn lốc nhỏ bắt đầu xuất hiện, thổi qua cây cỏ chung quanh khiến chúng đều nằm rạp xuống.
Điều này càng khiến người đứng xem cuộc chiến hoảng sợ, họ vội nằm sấp trên đất, sợ bị liên lụy.


Triệu Nhã Nhi lo lắng nhìn bóng người ngạo nghễ phía trên đầm nước: “Bố ơi, Diệp Tiên sư sẽ thắng được sao?”

Triệu Linh Nhi vội ôm vai em gái an ủi: “Không sao đâu, từ lúc xuất thế tới nay, Diệp Tiên sư luôn vô địch, chưa từng bị đánh bại, chắc chắn anh ta sẽ thắng!”

Nhưng Triệu Nhân Thanh lại lộ ra vẻ mặt âm trầm không yên, một hồi lâu ông ta mới thở dài: “Từ lúc xuống núi đến nay, Lão Tông Chủ cũng là vô địch, nghe nói ông ta từng giết cao thủ Thánh Vực, hơn nữa giờ còn có trân châu và con thú khổng lồ… dù là Diệp Tiên sư, e là cũng phải khổ chiến một trận!”

Khi đám người đang bàn tán, Lão Tông Chủ cũng hành động, uy thế của ông ta đã được nâng cao đến cực điểm, nếu còn không ra tay thì là khí thế suy kiệt rồi

Nhưng trân châu trong tay Lão Tông Chủ lại tỏa ra hào quang chói mắt, con thú khổng lồ dưới chân cũng gào thét lớn tiếng khiến cả đầm nước rung lắc.


Một giây sau, nước hồ xanh bước bắn cao lên tận trời, tạo thành con rồng khổng lồ, hơn nữa người ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng gương mặt đang rên rỉ thê lương nằm bên trong con rồng nước, đó là oán linh bị Lão Tông Chủ phong ấn.



Chỉ cần một con Rồng Âm Quỷ này cũng đủ để giết một cường giả Thánh Vực bình thường.
Lão Tông Chủ vốn là cường giả Thánh Vực trung kỳ, kết hợp với quái thú đầm Bích Thủy, hơn nữa còn có thêm Cửu Kiếp Ngự Thủy, thực lực tổng thể không phải chuyện đùa, khó trách sao ông ta có thể thống nhất ba tỉnh Hoa Đông vào năm đó.


Nhưng khi đối mặt với con rồng nước khổng lồ, anh cũng không tránh né mà giơ tay tung một cú đấm.


“Bốp bốp…”

Dưới một quyền này, rồng nước khí thế ngất trời bị đánh vỡ, oán linh xen lẫn nước đầm văng tung tóe khiến đất bằng bị ăn mòn đến mức lắc lư.


Đối với con Rồng Âm Quỷ, anh cũng không dùng thuật pháp thần thông gì, không cần chiêu thức võ đạo cầu kỳ, chỉ dựa vào đấm đấm là đã đánh nát bấy.


Không chỉ như vậy, uy lực còn lại của một quyền này còn khiến con quái thú khổng lồ ngửa cổ gào rống, không ngừng lùi ra sau, hiển nhiên nó đã bắt đầu sợ hãi.


“Không thể nào! Rõ ràng cậu ta còn trẻ như thế, sao chân khí có thể vô cùng vô tận như biển rộng, sâu không lường được như thế chứ?”

Lão Tông Chủ cũng hoảng hốt, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc, ông ta hít sâu một hơi: “Trừ Tiêu Nghĩa Tuyệt năm đó, tôi chưa từng gặp cường giả nào có uy thế như vậy!”


Diệp Thành bình tĩnh nói: “Ông nói nhiều quá!”

Vừa dứt lời, anh lại tung một chiêu, miệng quát lớn: “Gió nổi!”

Trong tích tắc, vô số cơn gió như thanh kiếm sắc bén liên tục dâng lên, Tứ Tượng huyền công của anh đã tu hành tới tầng thứ ba, mỗi cử chỉ hành động đều như có thể điều khiển linh khí trời đất, thuật pháp cấp thấp như thế này thì Diệp Thành dùng dễ dàng như trở bàn tay mà thôi.


Nhưng thuật pháp cấp thấp có thể khiến Diệp Thành hài lòng, có thể chọn nó trong cả ngàn, cả vạn thuật pháp của giới Tu Chân thì sao kẻ phàm phu tục tử sao có thể chống đỡ?

Mỗi một lưỡi dao gió sắc bén này đều dài khoảng nửa mét, nhẹ nhàng chuyển hướng trong không trung, bao trùm cả một khu vực năm mươi mét, ùn ùn lao tới chỗ Lão Tông Chủ, nếu ông ta không ra chiêu đỡ hay đánh tan thì sợ là sẽ bị chết một cách đau đớn bởi lăng trì.


Nhưng dù sao Lão Tông Chủ cũng là cường giả có uy tín lâu năm, không phải là kẻ vô dụng không thể đánh trả, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng, nâng Cửu Kiếp Ngự Thủy lên cao, miệng quát to: “Kinh Đào Hải Lãng (Sóng to gió lớn)!”

Trong đầm nước màu xanh biếc xuất hiện những con sóng cao ngút trời, khoảng ba, bốn tầng nối tiếp nhau, tầng này đè trên tầng kia, tầng khác phủ lên tầng nọ, nhanh chóng đánh về phía những lưỡi dao gió.


Tuy những lưỡi dao gió rất lợi hại nhưng không mạnh, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tan hai, ba lớp sóng.
Dù có vài lưỡi dao gió xông qua nhiều tầng nhưng lại không còn tốc độ và sự chính xác như trước, chúng chém lung tung vào mai của quái thú cũng chỉ để lại một dấu vết màu trắng.



Lão Tông Chủ đắc ý cười to: “Diệp Thành, vô dụng thôi, thuật pháp của lão đây rất thần thông.
Nếu cậu dùng võ đạo để đánh lén thì còn có cơ hội chiến thắng nhưng dám chơi thuật pháp với tôi, cậu đúng là đang múa rìu qua mắt thợ, chút trò vặt này của cậu...
chẳng là gì đâu!”

Diệp Thành khinh thường cười lạnh một tiếng, tay khẽ vẫy, anh quát khẽ: “Mây tuôn!”

Hiển nhiên, mục tiêu của anh rất rõ ràng: Ông cảm thấy pháp thuật của mình rất lợi hại phải không? Tôi sẽ dùng thứ mà ông kiêu ngạo nhất để đánh bại ông, làm ông tâm phục khẩu phục!

Bầu trời vốn quang đãng, vạn dặm không mây bỗng chốc xuất hiện một đám mây trắng lớn.


Tuy Lão Tông Chủ biết ý đồ của đối phương nhưng ông ta không thấy đám mây trắng đang tới gần mình.
Trong viên trân châu đang được sử dụng bay ra mấy luồng khí màu đen, những luồng khí này đều bay vào trong đám mây, biến mây trắng thành mây đen, hạt mưa to như hạt thóc rơi xuống.


Tự cho rằng mình đã phá được pháp thuật của đối phương, Lão Tông Chủ cười ha hả: “Diệp Thành, cậu không đấu lại tôi đâu!”

Hai người Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc nhìn thấy tình hình này thì đều nhảy ra cổ vũ hoan hô: “Lão Tông Chủ pháp lực cao cường, tiên phúc tề thiên, bách chiến bách thắng, thống nhất Hoa Đông!”

So với họ, trong lòng bố con nhà họ Triệu lại lạnh dần, hồn bay phách lạc như chết cha chết mẹ.


Trong mắt Trương Thiên Hàn cũng hiện lên tia hứng phấn, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, hi vọng nhìn thấy biểu cảm suy sụp và mất mát trên mặt đối phương.


Tiếc là hắn phải thất vọng rồi, Diệp Thành chẳng hề nổi giận, biểu cảm trở nên trào phúng, mở miệng nói: “Ông vội vàng thúc giục mưa xuống nhanh như vậy là đang sợ mình đang chết chậm quá à?”


“Cái gì?”

Trong lòng Lão Tông Chủ có linh cảm bất an nhưng không chờ ông ta kịp nói, mắt đã thấy Diệp Thành gảy nhẹ ngón tay, trong lòng bàn tay anh cũng có một viên trân châu tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.


Nguyệt Ly Châu!

Diệp Thành vuốt ve viên trân châu, miệng lạnh nhạt nói: “Sấm sét!”

Mọi người nghe thấy tiếng sấm sét đánh xuống, trong mây đen giữa không trung lập tức vang lên tiếng sấm.
Có mưa lớn làm vật dẫn, sấm sét này còn mạnh hơn ngày xưa, ngưng tụ thành một vòng tròn sấm sét có đường kính gần mười mét.


Đây cũng là thuật pháp trung cấp mà anh đã khắc bên trong Nguyệt Ly Châu trước đó - Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Pháo.
Sấm sét do nó dẫn tới cực mạnh, là khắc tinh của vật âm tà.


Dường như đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần, con thú khổng lồ ngẩng đầu, gào thét với Diệp Thành để ra oai nhưng đời trước, Diệp Thành còn bắt Thần thú làm thú cưng, vậy thì bây giờ, sao anh lại sợ một con vật chỉ có huyết mạch của Thần thú chứ?

Anh giơ tay tung chiêu, vòng tròn sấm sét khổng lồ bay về phía Lão Tông Chủ.


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.