Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 207: Tuyết Thần Huyền Băng Chú





Giờ phút này, chín vòi nước cao ngút trời gần như chặn kín đầm Bích Thủy, thanh thế to lớn như sắp nhấn chìm Tô Bắc hoàn toàn.


Bố con nhà họ Triệu thấy vậy đã sớm sợ hãi không nói nên lời.
Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc còn quỳ xuống đất dập đầu liên tục, cầu xin Lão Tông chủ mở lòng từ bi, giơ cao đánh khẽ tha cho mình.


Lúc này, Lão Tông chủ lại phớt lờ mọi thứ, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, điên cuồng cười lớn: “Diệp Thành, tôi không tin cậu còn không chết! Tôi sẽ dùng thi thể và linh hồn cậu hiến tế cho linh hồn của con trai tôi ở trên trời!”

Diệp Thành bình tĩnh trả lời: “Ông không đủ năng lực đó”.


Nói xong, anh chỉ tay về phía trước, một con sóng lớn mạnh vọt thẳng lên trời, không hề thua kém vòi nước xoáy của Lão Tông chủ.


Lão Tông chủ hết sức kinh hãi, nói: “Cậu, cậu lại biết thuật pháp hệ thủy?”

Diệp Thành đáp: “Trên thế giới này không có thuật pháp nào mà tôi không biết”.


Nói xong, anh nắm chặt tay lại, kiêu ngạo hô lên: “Ngưng!”

Trong nháy mắt, con sóng mà anh gọi ra ngưng kết thành băng.
Khối băng này vẫn không dừng lại, mà tiếp tục lan về phía đầm Bích Thủy, mang ý định đóng băng cả đầm Bích Thủy.



Hệ băng và hệ thủy vốn có cùng nguồn gốc, Diệp Thành thực hiện kiểu biến hóa hình thái thế này vô cùng thuận tay, muốn đối phó với trận pháp Cửu Long Thần Thủy của Lão Tông chủ quả thực quá đơn giản.


“Không, sao có thể… Sao có thể!”

Lão Tông chủ sợ hãi hét lên, nhưng tốc độ của khối băng lan tràn cực nhanh, nháy mắt đã đóng băng một nửa đầm nước.
Con Huyền Quy kia gào thét định chạy trốn, nhưng lại không di chuyển được, cơ thể của nó cũng dần dần bị đóng băng.


Tuy nhiên, chín vòi nước ở xung quanh vẫn gào thét như cũ, trên mặt Lão Tông chủ cũng xuất hiện nụ cười u ám lạnh lùng, giống như gian kế đã thành.


Diệp Thành nhướng mày, nói: “Ông tưởng tôi không nhìn ra sao? Phần hồn bên trên con Huyền Quy kia chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Hồn phách thật sự của ông đã phân chia giấu vào những cột nước xung quanh rồi”.


Lão Tông chủ biến sắc, sau đó cười gằn nói: “Hay lắm, quả nhiên cậu lợi hại, nhưng cho dù cậu phát hiện ra thì đã sao? Sự phi thường của viên ngọc Cửu Kiếp Ngự Thủy này vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu!”

Diệp Thành khinh thường nói: “Không phải chỉ là thuật Cửu Hồn Cộng Sinh thôi sao.
Chín vòi nước này phải đánh tan đồng thời, nếu không dù chỉ còn lại một ít, thần hồn của ông sẽ không bị diệt, có thể mượn nước trùng sinh”.


Anh vừa dứt lời, vẻ mặt của Lão Tông chủ đã trở nên cứng nhắc hoàn toàn.
Bí mật của viên ngọc này có thể nói là bí mật lớn nhất của Âm Quỷ Tông, ngay cả con trai mình cũng không biết, vì sao tên nhóc họ Diệp này lại có thể vạch trần ngay được?

Đến bây giờ, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy sợ hãi, nếu có cơ thể thì có lẽ ông ta đang run lẩy bẩy.
Nhưng dù sao Lão Tông chủ cũng là người kinh nghiệm đầy mình, ông ta nghiến chặt răng, cười nói: “Nhãi ranh, tôi mặc kệ cậu làm sao biết được bí mật này, nhưng dù cậu có biết thì đã sao? Cậu có giết được tôi không? Cậu có thể đánh tan toàn bộ chín vòi nước vốn bắt nguồn từ đầm Bích Thủy này cùng một lúc không?”

Diệp Thành đáp: “Tôi vốn chẳng cần đánh tan chúng cùng một lúc”.


Nói rồi, anh cử động ngón tay, giữa lòng bàn tay chợt xuất hiện một viên đá hình giọt nước óng ánh trong suốt, tựa như pha lê.


Đây là giọt nước chứa linh khí của toàn sông Thương Lan!

Với sức mạnh của anh vốn không cần phải tiêu hao hết linh khí, chỉ cần rút ra một ít để làm dung môi thi triển pháp thuật là được.


“Tuyết Thần Huyền Băng Chú”.


Chỉ nghe anh hô khẽ một câu, không khí xung quanh lập tức kết thành băng sương.
Thuật pháp này là thuật pháp cao cấp của Tuyết Thần Tông, ngay cả Diệp Thành hiện giờ cũng phải dựa vào vật ngoài hỗ trợ mới có thể thi triển, đủ thấy uy lực của nó.



Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ đầm Bích Thủy bị đóng băng với tốc độ cực nhanh.
Con Huyền Quy đã mất đi lớp mai màu đen, bị đông thành một tảng băng khổng lồ trong tiếng gào thét của nó.
Chín vòi nước cao ngút trời cũng đã đóng băng một nửa.


Lúc này, cuối cùng Lão Tông chủ cũng cảm thấy luống cuống.
Một trong số các vòi nước hiện ra khuôn mặt của ông ta, hốt hoảng kêu lên: “Khoan, khoan đã! Diệp Tiên sư, tôi chịu thua rồi, xin cậu tha mạng.
Tôi sẵn lòng dẫn toàn bộ Âm Quỷ Tông đầu quân cho cậu, tất cả mọi thứ ở ba tỉnh Hoa Đông này cậu muốn lấy gì cứ lấy!”

Diệp Thành không hề dao động, vẫn thi triển chú pháp.
Thấy băng đã lan đến phần cổ, Lão Tông chủ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, kêu loạn: “Không, không, đừng giết tôi, tôi tình nguyện dâng bảo vật của cả Âm Quỷ Tông cho cậu, giúp cậu tiến lên Thần Cảnh!”

Diệp Thành vẫn không lung lay, thản nhiên nói: “Thần Cảnh với tôi mà nói cũng chỉ là con kiến mà thôi, cần gì đến ông?”

Lúc anh nói những lời này, băng đã che phủ nửa gương mặt của Lão Tông chủ.
Ông ta biết mình khó mà qua khỏi, thế là cười gằn nói: “Họ Diệp kia, cậu đừng có đắc ý, chẳng bao lâu nữa ông cụ Cừu Lăng Vân sẽ đến Tô Bắc, cho dù cậu có mạnh đến đâu cũng sẽ tan thành mây khói dưới Bôn Lôi Chưởng.
Tôi… đợi cậu dưới địa ngục…”

Cuối cùng, băng đã bao phủ toàn bộ đầm Bích Thủy, khuôn mặt của Lão Tông chủ bị đóng băng hoàn toàn, đồng thời cũng chặn luôn lời nói mà ông ta còn chưa nói xong.


Trên dòng sông băng cao mấy chục mét, Diệp Thành đứng chắp tay sau lưng, hiên ngang ngạo nghễ, tựa như Tuyết Thần giáng thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Ba bố con nhà họ Triệu kích động đến mức toàn thân run rẩy, quỳ lạy dưới mặt đất.
Diệp Thành lại không hề để ý đến bọn họ, anh phất tay, sông băng bỗng nhiên đổ sụp, một viên ngọc đen như mực bay từ trong đó ra.


Diệp Thành nhanh chóng tóm lấy nó, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ.
Viên ngọc Cửu Kiếp Ngự Thủy này là linh bảo hiếm có hệ thủy, kết hợp với giọt nước linh khí trong tay mình càng có uy lực vô hạn! Chỉ không biết vì sao món bảo vật này lại lạc xuống Địa Cầu.



Anh dùng ngón tay rạch bụng con thú khổng lồ ra, lấy quả tim đã khô một nửa của nó.
Mặc dù thứ này có vẻ xấu xí nhưng bên trong lại chứa một ít dòng máu của Huyền Vũ.


“Có được mấy vật này thì mình có thể tiến hành tu luyện một vài thứ sớm hơn rồi”.


Trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ phấn khởi, lại vung tay lần nữa.
Lớp băng vốn kiên cố vô cùng bỗng nhiên tan ra, đầm Bích Thủy lại khôi phục trạng thái sóng gợn lăn tăn trước kia.


Trong mắt những người đứng xem, động tác này không khác gì thần linh.


Diệp Thành vừa đáp xuống đất, hai sư đồ Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc đã nhanh chóng chạy tới, quỳ xuống dưới chân Diệp Thành, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Diệp Tiên sư thắng lợi trở về, hai sư đồ chúng tôi sẵn sàng xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ vì Diệp Tiên sư!”

Lúc trước hai người này vô cùng ngạo mạn trước mặt Diệp Thành, sau còn nịnh nọt bợ đỡ Lão Tông chủ, không biết sao bây giờ lại có mặt mũi nói với Diệp Thành những lời này.


Triệu Nhã Nhi nghe bọn họ nói vậy, không nhịn được nữa mà tức giận quát mắng: “Hai người các người tốt xấu gì cũng là nhân vật thế hệ trước trong giới võ đạo, rốt cuộc có biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ không?”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.