Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 22: Nhận Thức Về Tôi Lần Nữa





Trong tất cả những người ở đây, chỉ có Trình Phá Thiên là gắng gượng lắm nhìn được bóng dáng như ma quỷ của Diệp Thành.


Nhưng nhìn thấy rồi cũng không có nghĩa là cơ thể phản ứng theo kịp…

Khi Diệp Thành xuất hiện phía sau, Trình Phá Thiên hoàn toàn không kịp quay đầu, gã biết bản thân đã khinh địch, lập tức vận khí bảo vệ cơ thể, ngưng tụ toàn bộ nội lực, tạo thành một lớp màng phòng hộ kiên cố ở quanh người.


Đây là tuyệt học gia truyền của nhà họ Trình, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Kim Chung Tráo! Môn tuyệt học này vừa xuất ra, đao thương khó nhập, nước lửa khó gần.


Nhưng ngón tay của Diệp Thành vươn ra như một thanh kiếm bất khả chiến bại!

“Phốc!”

Tiếng dao nhọn đâm vào da thịt truyền đến, hai ngón tay của Diệp Thành trực tiếp xuyên thủng lớp chân khí bảo vệ cơ thể của Trình Phá Thiên, chọc ra một lỗ máu sâu hoắm ở gáy gã.


“Mày….”

Trình Phá Thiên kinh ngạc quay đầu lại, lúc này gã mới biết ai mới là ếch ngồi đáy giếng, thực lực của người thanh niên này quá mạnh, đã siêu việt tưởng tượng của chínhmình…

Thân thể Trình Phá Quân run lên, từ lúc sinh ra đến giờ, ông ta chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.


Không chỉ là ông ta, rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi tột cùng, thế giới quan của họ bị đổi mới hết lần này tới lần khác, họ đã đến bên bờ vực của sự sụp đổ.



Diệp Thành, ác quỷ Diệp Thành này rốt cuộc là đến từ đâu!

Lúc này, ông ta nhìn thấy tên ác ma này đang chầm chậm bước tới chỗ mình, cho dù là người bình tĩnh như ông hai nhà họ Trình, cũng sợ hãi nuốt nước bọt.


Diệp Thành lại không hề động đậy, anh cầm điện thoại lên trước mặt Trình Phá Quân, lạnh lùng nói: “Đem tất cả sự việc vừa xảy ra ở đây nói cho cô cả nhà họ Thẩm biết”.


Có lẽ Trình Phá Quân thật sự bị dọa sợ rồi, nhất thời không có phản ứng gì, mãi cho đến khi Diệp Thành nhắc lại lần nữa yêu cầu của mình, ông ta mới ngẩng đầu lên và run giọng nói:

“Mày, mày giết chết em trai Trình Phá Thiên, chỉ, chỉ với một chiêu!”

Mặc dù giọng nói yếu ớt và run rẩy không lớn nhưng cũng đủ để Thẩm Minh Nhan ở đầu dây bên kia chết lặng.


Diệp Thành lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói một câu với đầu dây bên kia: “Bây giờ, nhà họ Thẩm các người nhận thức lại về tôi đi”.


Nói xong, anh ta lạnh lùng cúp điện thoại, đi đến chỗ Hạ Vũ Đình đã bị mình làm phép ngất xỉu, anh cõng cô gái trên lưng, rời đi mà không hề quay đầu lại.


Lúc này, một sự yên lặng bao trùm trong sòng bạc, tất cả mọi người ngay cả thở nhẹ cũng không dám, nhìn tên Sát Thần này nhanh chóng biến mất trong thang máy.


Một lúc lâu sau, Trình Phá Quân mới bình tĩnh lại, cúi đầu nói với giọng điệu chua chát nói: “Chuyện hôm nay kết thúc tại đây, các người ghi tên những vị khách đã có mặt ở đây lại, nếu ai dám tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài… Từ nay về sau, người đó sẽ là kẻ thù của nhà họ Trình!”


Không có ai muốn đắc tội với nhà họ Trình, tuy rằng hôm nay bọn họ bị một tên nhóc không rõ lai lịch đánh bại, nhưng dù sao bọn họ vẫn là gia tộc lâu đời, nói cách khác, chỉ cần vị gia chủ nhà họ Trình vẫn là đại sư võ đạo, bọn họ vẫn như cũ là một gia tộc lớn đứng đầu Tô Nam.


Nhưng chuyện này không thể giấu nổi các gia tộc lớn, đặc biệt là Thẩm Minh Nhan trực tiếp biết được toàn bộ sự việc qua cuộc điện thoại, cho nên “Diệp Thành” hai chữ này, đã được truyền đến tai tất cả các gia tộc lớn trong ba tỉnh!

Lúc này, người gây ra chấn động cho ba tỉnh đã về đến nhà của mình, chỉ là vừa mới mở cửa, một tiếng hét lớn đã truyền vào tai.


“A!”

“Anh định làm gì”.
Diệp Thành không nói nên lời, không biết Liễu Băng Dao lấy được một bộ đồ hầu gái từ đâu ra, giờ lại bị người khác nhìn thấy làm cho cô ta xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, phối hợp với khuôn mặt thanh tú cùng khí chất quyến rũ, ngay cả Diệp Thành với định lực cực cao cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.


“Anh, anh, anh không được nhìn!”

Hai tay Liễu Băng Dao ôm thân mình cô ta thu mình vào trong góc như không mặc quần áo, nước mắt lưng tròng nhìn qua.


Diệp Thành khó hiểu nhún vại rời đi thẳng đến căn phòng dành cho khách gần nhất, đồng thời nói một câu: “Không muốn cho người khác nhìn thấy thì đừng mặc”.


“Đang quét dọn thì tôi chợt nổi … Này, anh làm sao lại mang một cô gái về đây vậy?” Liễu Băng Dao vốn dĩ muốn biện bạch cho mình nhưng đột nhiên thay đổi sắc mặt sau khi nhìn thấy Hạ Vũ Đình sau lưng Diệp Thành.



Cô không quan tâm đến việc thay quần áo nữa, chạy vào phòng cho khách, nhìn chằm chằm Diệp Thành hỏi: “Không lẽ cô này cũng bị tên xấu xa là anh làm ngất xỉu?”

“Không, cô ấy bị tôi làm cho ngất”.


Lời của Diệp Thành là sự thật, sai ở chỗ anh không nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả mọi việc ra, Liễu Băng Dao nghe xong câu ấy mặt mũi tối sầm, nhìn Diệp Thành nói: “Lưu manh! Cầm thú! Uổng cho tôi còn coi anh là người tốt!”

Diệp Thành tức giận xua tay, thời gian tu hành đã bị mất quá nhiều, anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chăm sóc cô ấy giúp tôi”rồi đi vào phòng ngủ.


Nhưng khi vào phòng ngủ, điện thoại liền đổ chuông liên hồi, Diệp Thành cúi đầu nhìn thì thấy là Thẩm Minh Nhan gọi đến.


“A lô.”

“Anh Diệp, mọi chuyện đều đã được giải quyết”, chưa bao giờ giọng nói của Thẩm Minh Nhan khiêm nhường như lúc này.


Ở trước mặt Diệp Thành, cô không dám có một chút kiêu ngạo nào: “Toàn bộ thế lực của nhà họ Trình đều rút khỏi tỉnh Giang, cả câu lạc bộ Kim Diệp tử cũng không cần”.


“Nhưng họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, thực lực Trình Phá Thiên ở nhà họ Trình chỉ xếp thứ ba, thực tế thì vẫn còn anh cả của ông ta là Trình Phá Sơn và ông nội Trình Bác Hiên, nghe nói người đầu sắp trở thành đại sư võ đạo, người sau càng là đại sư võ đạo nổi tiếng lâu năm, thực lực vô cùng mạnh!”

“Cô gọi điện thoại cho tôi vì chuyện này?”

Trong giọng nói của Diệp Thành có chút mất kiên nhẫn, qua trận đấu ngày hôm nay, anh đã hiểu được cho dù trên thế giới có rất nhiều võ giả, giai đoạn đầu của võ đạo không thể ngang hàng với tu chân được.


Cái gọi là đại sư võ đạo, mạnh lắm cũng chỉ tương đương Trúc Cơ sơ kì, anh sắp bước vào Tu Thể, làm sao có thể sợ nhà họ Trình cơ chứ.



Thẩm Minh Nhan vội vàng nói: “Tất nhiên là không, ngoại trừ tin tức của nhà họ Trình, tôi còn muốn nói lời xin lỗi”.


“Xin lỗi?”

“Đúng vậy, Tôi… trước đây đã đánh giá thấp anh Diệp, tôi đã không biết tự lượng sức mình mà bảo vệ anh, xin cho phép tôi thay mặt nhà họ Thẩm xin lỗi anh”.


“Không sao cả, tôi chỉ là nhất thời có hứng thú, không trách được các người”.


Lời nói lạnh nhạt của Diệp Thành đã khiến Thẩm Minh Nhan căng thẳng trong lòng, bây giờ nhà họ Thẩm đã hoàn toàn bị gắn chặt lên một con thuyền với anh ta, nếu nhà họ Trình gây khó dễ, vị đại gia này nhất thời nổi hứng, không muốn ra tay.
Thế chẳng phải nhà họ Thẩm nhất định sẽ gặp phải tai ương bị diệt vong sao?

Vì vậy cô có chút ân cần nói: "Tối mai, nhà họ Thẩm sẽ tổ chức một buổi đấu giá kín ở Hải Thành, có rất nhiều đồ cổ và đồ quý hiếm.
Không biết tối mai anh có thời gian không?"

Mục đích của Thẩm Minh Nhan cũng rất rõ ràng, đó là chi tiền, chi rất nhiều tiền, chỉ cần Diệp Thành đồng ý cô sẽ trực tiếp tặng cho Diệp Thành món bảo vật cuối cùng.
Đúng rồi, vẫn nhớ anh ta hình như rất thích nữ sắc, trên phương diện này cũng tốn chút công sức rồi…

Tuy rằng Thẩm Minh Nhan đã tính toán xong mọi thứ nhưng cô không ngờ rằng Diệp Thành lại trực tiếp trả lời mình một câu khá thờ ơ.


“Xem tâm trạng của tôi đã”.


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.