Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 223: Thiên Nộ Kinh Lôi





Ngưng tụ nước thành kiếm, một tay hóa nghìn lưỡi dao.


Quay đầu nhìn về phía kiếm nước dao gió đầy trời, Cừu Lăng Vân cũng không dám khinh thường.
Lão dồn khí vào đan điền, tia chớp tách ra từ quanh người, tạo thành một cái lưới sét bảo vệ gần người.
Cừu Lăng Vân hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, đánh ra hai chưởng phong màu vàng vô cùng mạnh mẽ.


Nghìn cây kiếm nước đụng vào chưởng phong phát ra âm thanh “đùng đoàng” như hạt mưa đang rơi lõm bõm xuống mặt chiếc ô.


Chưởng phong, kiếm nước, gió mạnh mưa sa không ngừng giao nhau.
Sát khí dâng cao giống như thiên quân vạn mã trên chiến trường khiến người xem cũng không kiềm lòng nổi mà nhanh chóng chạy trốn tán loạn ra chung quanh, chỉ muốn rời xa chỗ hai người đang giao chiến kia.


Đêm khuya nằm nghe kỵ binh chạy băng băng trong mưa to gió lớn rồi tiến vào trong giấc mơ.


Giờ Khổng Uyển Linh mới hiểu vì sao những võ sĩ trông rất lợi hại này lại không dám lên núi xem cuộc chiến, hóa ra là vì lực phá hoại của hai người này không thua kém gì vũ khí nóng.


Nghìn thanh kiếm nước bị chưởng này cản lại, cái trước thất bại, cái sau tiến lên, mạnh mẽ va chạm nhau.
Tuy đã tiêu hao không ít nhưng trong vài giây này, chưởng phong cũng xuất hiện vết nứt.



Khi hai chưởng phong bị đánh tan, nghìn thanh kiếm nước cũng chỉ còn một nửa.
Những thanh kiếm nước còn lại tiếp tục lao về phía Cừu Lăng Vân, đánh vào lưới sét.


“Ken két…”

Vô số kiếm nước va chạm với lưới sét tạo thành vô số tia lửa, từng thanh kiếm nước bị đánh nát trong lưới sét nhưng cuối cùng vẫn cắt ra được một cái lỗ.


Sau khi chém rách lưới, kiếm nước chỉ còn gần trăm thanh, không còn uy hiếp gì nữa, ngay cả đại sư võ đạo có Canh khí hộ thể, chẳng lẽ Võ Thánh không có sao?

“A…”

Cừu Lăng Vân hét lớn một tiếng, Canh khí quanh thân ngưng đọng thành thực thể, chặn hết kiếm nước ở ngoài, tuy trên trán lão chảy ra mồ hôi nhưng cơ thể vẫn chưa bị thương.


“Diệp Thành, tuy cậu có pháp thuật cao cường nhưng đừng hòng thắng được tôi!”

Lúc này, Cừu Lăng Vân đã không còn ung dung như ban đầu, vừa rồi, đối thủ bày ra thực lực khiến lão cũng phải sợ hãi trong lòng.


“Vậy sao?”

Diệp Thành mỉm cười, anh lại giơ tay, ngay lúc này, nước sông Thương Lan sôi sùng ục, một con rồng được ngưng tụ bằng nước sông phóng lên khỏi mặt nước, gầm thét lao về phía Cừu Lăng Vân.


Thấy tình hình này, vô số người hoảng hốt, nước mắt rưng rưng thét lên: “Điều này đã vượt qua phạm trù võ đạo, đây là sức mạnh của Thần!”

Hồ Hoa Hạo cũng hoảng sợ, dù không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: “Dù Diệp Thành này không phải Thần Cảnh nhưng cũng chẳng kém hơn là bao.
Nếu hôm nay cậu ta thắng, sợ là nhà họ Hồ của mình không có cơ hội báo thù rồi".


Những võ sĩ khác cũng choáng váng hoa mắt, hai tay siết chặt, vô cùng muốn bản thân là người trong cuộc chiến kia.


Khổng Uyển Linh còn đắc ý hả hê khi nãy liên tục lùi ra sau, cuối cùng còn ngồi bệt xuống boong tàu, run rẩy nhìn con rồng nước khổng lồ phi phàm kia.


“Má ơi, sao Diệp Thành này lại lợi hại như vậy! Thứ này sẽ xuất hiện trong thời đại khoa học kỹ thuật sao? Không phải tôi đang xem bom tấn Mễ chứ!”

Rồng nước gầm thét đánh về phía Cừu Lăng Vân, không nói tới linh lực tràn đầy bên trong mà chỉ nói tới lượng nước khổng lồ ập xuống nhanh chóng như thế cũng đủ để giết người rồi.


Những người đang quan sát cuộc chiến đều biến sắc, ánh mắt đều tập trung vào Cừu Lăng Vân, trong đầu nghĩ thầm: Chẳng lẽ vị Võ Thánh thành danh lâu năm này sắp bỏ mạng tại đây?

Chỉ có Cuồng Lang là đang nhìn bằng ánh mắt bình thản, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên thành nụ cười khinh miệt như thế sư phụ của hắn thắng chắc rồi vậy.



Nhìn con rồng nước đáng sợ kia, gương mặt nghiêm túc của Cừu Lăng Vân cũng lộ ra tia vui sướng, lão thản nhiên nói: “Lão phu còn cho rằng mình cách Thần Cảnh chỉ còn nửa bước.
Trong thiên hạ này, trừ Tiêu Nghĩa Tuyệt thì không còn ai đánh lại được mình nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp một người sắp chạm vào cánh cửa Thần Cảnh, hơn nữa… tuổi, còn, trẻ, như vậy!

Nương theo lời nói, hai chân lão từ từ nhấc lên khỏi mặt nước, cơ thể như nghịch hướng của trọng lực, từ từ bay lên trời.
Rồng nước của Diệp Thành ngậm đuôi đuổi theo, nhưng bầu trời lại giáng xuống một tia sét, đánh nát con rồng nước.


Lúc này, trời trở nên u ám, sấm sét vang rền, dưới tình huống đó, Cừu Lăng Vân cũng lơ lửng trong sấm chớp, cười to: “Diệp Thành, lão phu bế quan mấy chục năm, chẳng lẽ không có được một tuyệt chiêu long trời lở đất, quỷ thần sợ hãi sao?”

“Một chiêu này vốn được dành riêng cho Tiêu Nghĩa Tuyết nhưng giờ dùng với cậu, nó cũng coi như xứng đáng!”

Khi lão nói, một tiếng sấm vang lên, mưa trút xuống, tia chớp như con rắn ở trong mây đen càng thêm hung hãn.


“Ầm ầm…”

Từng tia sét không ngừng lóe lên trong mây như có sinh mệnh, tiếng sấm vang dội và tia sét chói mắt khiến những người nhát gan run rẩy.


Cừu Lăng Vân đạp lên tia sét, vẻ mặt ngạo mạn, lạnh lùng nói: “Chết dưới chiêu này là vinh hạnh của cậu đấy!”

Diệp Thành thản nhiên cười: “Trên bầu trời ngưng tụ một lượng lớn nguyên tố Lôi, chắc hẳn chiêu này của ông phải dựa vào thời tiết mới dùng được.
Vì thế ông mới chọn chiến trường trên đỉnh Hoành Lan ven sông này!”

“Chúng ta chiến đấu sẽ khiến hơi nước bốc lên với mật độ khổng lồ, sau đó hóa thành mây mưa, dẫn tới sấm sét, từ đó ông mới có thể thi triển một chiêu chấn động thế này”.


Nghe anh suy luận có trật tự rõ ràng như vậy, sắc mặt Cừu Lăng Vân cũng thay đổi, lão hung dữ nói: “Đúng vậy, lão phu ngộ ra chiêu này ở đỉnh núi tuyết nên ở nơi có độ cao thấp hơn mực nước biển thì không thể dùng được, thế nên tôi mới cố ý chọn chiến trường trên đỉnh Hoành Lan này!”

“Nhưng giờ cậu nhìn ra được những điều này thì làm được gì?”


Trong tiếng cười hả hê của Cừu Lăng Vân, tay lão phóng ra dòng điện chói mắt về phía mây đen khiến cho tia sét như con rắn đang điên cuồng cũng bắt đầu quằn quại.


Tia điện trong tay Cừu Lăng Vân cũng hao phí chút nội kình nhưng lại có tác dụng dẫn dắt, khơi thông.
Theo “vật dẫn”, những “con rắn sét” kia bắt đầu tụ lại một chỗ, biến thành một con chim sét khổng lồ trong mây đen.


Một tay một chiêu của Cừu Lăng Vân, con chim sét khổng lồ cũng từ từ nhô đầu ra khỏi mây đen, hí vang với Diệp Thành.


“Chiêu này tên Thiên Nộ Kinh Lôi! Diệp Thành, cậu phải tan thành mây khói trong tiếng sấm này thôi!”

Lời này vừa được thốt ra, chim sét mang theo khí thế hủy diệt trời đất hí vang, nhào về phía Diệp Thành, chói mắt đến mức vô số người không thể mở mắt.


Cả người Diệp Thành nhoáng lên, anh biến mất khỏi mặt sông, nhưng trong nháy mắt, chim sét khổng lồ chuyển hướng, bay về phía núi Hoành Lan.


Cừu Lăng Vân cười to: “Cậu không thoát được đâu Diệp Thành! Không ai có có thoát được sự truy kích của sấm sét, không một ai!”

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.