Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 266: Bình Khởi Bình Tọa





Trang trí trong biệt thự nhà họ Liễu không khác nhiều so với biệt thự nhà họ Hà, có lẽ tiền nhiều đến một mức độ nhất định đã biến thành đơn giản thiết thực, so với bầu không khí xa hoa, những hào môn chân chính này theo đuổi đơn giản và thực dụng hơn.


Đương nhiên, cái ‘đơn giản’ này chỉ là tương đối, ngay cả khi nó trông tốt hơn một chút so với nơi ở của các thế lực hạng hai mới nổi, chắc chắn những gia tộc hạng hai kia không thể cạnh tranh nổi.


Trong cách trang trí biệt thự của nhà họ Liễu, có thêm một phong cách thời đại Trung Hoa Dân Quốc.
Nghe nói nhà họ Liễu bởi bì ông cụ Liễu thời dân quốc làm tạp dịch trong một gia tộc lớn nào đó, sau đó nhân cơ hội tình thế bất ổn, lão ta nhân cơ hội giết người cướp của, đoạt lấy tài sản của ông chủ, mới dựa vào đó tạo nên nhà họ Liễu như ngày nay.


Đương nhiên sự việc cuối cùng là thật hay giả cũng chẳng ai quan tâm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy sự huy hoàng của nhà họ Liễu ngày nay, cùng với địa vị cao quý của ông cụ nhà họ Liễu là đủ rồi.


Diệp Thành đi theo Tần Hồng Sương tiến vào sảnh lớn, bố trí bên này vừa nhìn thì cũng không có gì khác biệt so với tiệc rượu nhà họ Hà, khác biệt chính là khi Tần Hồng Sương vừa mới vào cửa đã bị ngững người đàn ông ăn mặc xa hoa vây quanh, trong nháy mắt liền đẩy Diệp Thành sang một bên.


Chỉ là chuyện này làm Diệp Thành cảm thấy vô cùng thoải mái, chuyện bị một đám người vây xung quanh chào đón này kiếp trước anh đã trải qua quá nhiều rồi, kiếp này có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh đi.


Anh tùy ý bưng một lý nước trái cây chậm rãi đi ngắm cảnh xung quanh, có lẽ những người xung quanh chưa bao giờ thấy ai ăn mặc bình thường mà da mặt lại dày như thế.
Diệp Thành kinh ngạc phát hiện cho dù mình không làm cái gì cũng thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh.



Trong đám đông đó, anh nhìn thấy Dương An hai má sưng lên đang nhìn mình với đôi mắt oán hận, nhưng anh chàng này mặc dù hung dữ nhìn nhưng lại không dám có hành động gì cả.


Đầu tiên nơi này là địa bàn của nhà họ Liễu, bất kì người gây sự nào đều sẽ bị coi là kẻ thù của nhà họ Liễu; thứ hai, bọn họ không đoán được mối quan hệ của hai người Diệp Thành và Tần Hồng Sương là gì.


Vì vậy Dương An chỉ có thể trốn trong đám người nhìn chằm chằm Diệp Thành, lẩm bẩm nói: “là gì của nữ vương Tần đây?”

Đường Tông Trạch ở bên cạnh không hiểu: “Là gì quan trọng lắm sao?”

Khái niệm của võ sĩ đơn giản hơn những thứ phàm tục này nhiều, chính là mạnh ăn thịt yếu, người mạnh sẽ được tôn kính.
Trong mắt Đường Tông Trạch, “Diệp Tiên sư” là một tên có thực lực kém, tiện tay là có thể chụp chết, tuy rằng hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu nhưng chỉ cần không nhớ kĩ có nghĩa là chỉ là yếu kém như thế mà thôi.


Dương An nhìn Đường Tông Trạch, đè xuống sự khinh thường từ tận đáy lòng, kiên nhẫn giải thích: “Nữ vương Tần Hồng Sương là người lãnh đạo của Yên Kinh đế quốc, càng là một trong bốn gia tộc lớn – nhà họ Tần, nếu tên nhóc này có quan hệ thân thiết với bà hoàng Tần, nếu ra tay mà đắc tôi với bà ấy, nhà họ Dương chúng ta chỉ sợ là khó sống.


Nghe được lời này, Đường Tông Trạch như bừng tỉnh nói: “Nếu tên nhóc kia mà không có quan hệ với bà hoàng Tần, anh đã sớm ném anh ta xuống núi Hồng Phong?”

“Mẹ nó đây không phải là nói thừa sao”.


Trong lòng Dương An mắng to, trên mặt lại không dám lộ ra, chỉ có thể cười nói: “Anh Đường quả là người thông minh”.


Đường Tông Trạch cũng không biết được là Dương An đang châm chọc mình, anh ta từ nhỏ theo bố bế quan tu hành, gần đây mới có chút thành quả xuất quan ngao du giang hồ, bởi vậy về phương diện tính cách tính cách ngây thơ như tờ giấy trắng vậy.


Ý nghĩ của anh rất đơn giản, nếu Dương An đối tốt với mình, thì đó chính là bạn tốt của mình, chuyện của bạn thì mình phải giúp đỡ hết mình.


Cho nên Đường Tông Trạch lập tức gấp chiếc quạt đang sử dụng, khẽ cười nói: “Nếu anh Dương muốn trút giận thì tôi có kế này.”

Dương An nghe thấy có thể trút giận, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, cũng bất chấp khinh bỉ đối phương là một tên nghèo kiết xác chưa từng được thấy thị trưởng, kinh ngạc nói: “Kế gì?”

Đưởng Tông Trạch mỉm cười, ý bảo đối phương lại đây, nói nhỏ vài câu vào tai đối phương, Dương An nhất thời mặt mày hớn hở nói: “Tốt tốt tốt, kế này thật tuyệt!”


Diệp Thành đang nhàn rỗi đi dạo xung quanh, lại đột nhiên bị người khác vỗ vai, quay đầu lại liền phát hiện khuôn mặt tươi cười của Tần Thư Dao.


“Đang xem gì đấy?”

Diệp Thành nhún vai nói: “Không có gì, tùy tiện xem một chút mà thôi”.


Tần Thư Dao lại đột nhiên nói: “Có phải đang rất khao khát cuộc sống thượng lưu này, trong lòng anh có phải là đang rất ghen tỵ đi, mọi người đều có một cái đầu hai cái chân, người ta địa vị cao quý, tham gia bữa tiệc sang trọng như thế này, anh lại không có đủ tư cách ngồi cùng một chỗ bình đẳng với bọn họ.


Nghe được lời này, Diệp Thành suýt nữa cười ra tiếng, bình đẳng? Toàn bộ Hoa Hạ này, người có tư cách ngồi chung mâm bình đẳng với anh, sợ rằng chỉ có một người là Tiêu Ngĩa Tuyệt mà thôi.


Còn về tất cả mọi người ở đây? Ngay cả khi tất cả không phải là rác rưởi, cũng chẳng khác gì con kiến hôi.


Mà ở bên cạnh, Tần Thư Dao vẫn cảm thấy tốt về bản thân, lắc đầu nói: “Thật ra, anh cũng không cần cảm thấy quá mất mát.
Thực ra anh cũng còn có bản lĩnh, thành lập một Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, cũng xem như tuổi trẻ tài cao rồi”.


“Chỉ cần cô hai tôi đồng ý giúp đỡ anh, nhiều cũng chỉ ba năm năm, ít thì một hai năm anh liền có thể gia nhập xã hội thượng lưu, đến lúc đó lại cưới một cô chủ nhỏ, yên ổn mà phát triển, dưới sự che chở của nhà họ Tần, nói không chừng có thể biến nhà họ Diệp thành một gia tộc mới nổi… Này! Anh cười gì chứ!”

Thì ra Diệp Thành nghe đến đây đã kiềm chế không nổi, bụm miệng cười trộm, làm cho Tần Thư Dao vừa xấu hổ vừ tức giận.


Ngay khi cô ta muốn bộc phát, đằng sau đã có giọng nói khinh miệt truyền đến: “Hừ, một tên ăn mày lớn lên ở nông thôn, xuất hiện ở buổi tiệc này thật sự là một cảnh rất thú vị đấy!”


Nghe được lời này, Diệp Thành còn chưa có phản ứng gì, Tần Thư Dao đã lộ vẻ tức giận, chỉ là khi cô ta xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt Dương An, lại “phụt” cười thành tiếng.


Hai người hiển nhiên là có quen biết, Tần Thư Dao không chút khách khí cười to nói: “Ha ha ha ha ha! Dương An, có chuyện gì với khuôn mặt của anh thế? Không phải đi trên đường va phải cây chứ!”

Dương An nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám đắc tội cô chủ nhà họ Tần, chỉ có thể nhìn về phía Diệp Thành.
Mà Tần Thư Dao phát hiện ra điểm này, quay đầu nhìn về phía Diệp Thành kinh ngạc nói: “Là anh đánh sao?”

Diệp Thành nhún vai: “Là chính anh ta cứ muốn luyện tập với tôi chứ”.


Lúc này, cô chủ nhà họ Tần cười càng lớn tiếng hơn, ngay cả mọi người xung quanh cũng đều đã chú ý đến nơi này, khiến Dương An tức giận đến đỏ mặt, siết chặt nắm đấm.


Chỉ là cô chủ nhà họ Tần cũng không phải loại phụ nữ ngực to không có não, cô ta giả vờ cười đến quặn cả bụng, đặt tay lên vai Diệp Thành nhân cơ hội nhắc nhở:

“Anh phải cẩn thận đấy, nhà họ Dương coi như thế gia hào môn mới nổi mấy năm gần đây, thế lực cũng không có gì cả, nhưng tật xấu của các gia tộc lớn lại học đến chín mười phần, anh đánh vào thể diện của Dương An, nhất định phải cần thận hắn ta đối phó anh đấy!”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.