Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 271: Tôi Không Thể Đi Theo Anh





Trời tối muộn.


Liễu Băng Dao ngồi ngơ ngác trong phòng, nhìn bề ngoài thì không biết cô ta đang nghĩ gì, thực tế là cô ta cũng không biết mình đang nghĩ gì.


Cô ta chỉ giữ vẻ mặt trống rỗng ngồi trên giường, ngay cả lễ phục sang trọng đang mặc cũng chưa thay, trông cứ như một con búp bê tinh xảo.


"Vì sao lại đối xử như thế với tôi?"

"Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?"

"Là bởi vì tôi luôn được hạnh phúc mà không biết hưởng nên đây là báo ứng sao?"

"Tôi chỉ muốn lựa chọn cuộc đời mà tôi thích, muốn ở bên cạnh người mà tôi thích thôi mà, nguyện vọng như vậy...cũng là mơ tưởng sao?"

Từng suy nghĩ lóe qua trong đầu cô ta, Liễu Băng Dao không khỏi nhớ đến sau khi trở về nhà, bố mẹ dặn dò cô ta rằng:

"Là con gái của nhà họ Liễu thì nên suy nghĩ cho gia tộc".


"Nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu, có thể liên minh với nhà họ Tiêu thì địa vị của nhà họ Liễu chúng ta sẽ ngày càng vững chắc".


"Cậu chủ Tiêu là người đàn ông nổi tiếng của Yên Kinh, vô cùng xứng với con.
Con gái à, con phải bớt bớt lại cái tính tình của con đi, không được làm mình làm mẩy nữa".



"Nhờ phúc của con, địa vị của bố mẹ trong gia tộc vô cùng cao, chẳng lẽ đây không phải là cách tốt nhất để con báo đáp bố mẹ sao?"

"....."

Từng câu của bố mẹ vang vọng bên tai Liễu Băng Dao, cô ta không khỏi đau khổ bịt chặt tai lại: "Không, không phải như thế, không nên như vậy!"

Không nói lý, cả nhà họ Liễu không một ai có thể nói đạo lý, cho dù là trước kia khi họ muốn cô ta cưới một tên vô dụng hay là bây giờ muốn liên hôn với nhà họ Tiêu, họ chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta.


Không phải là cô ta chưa từng thử phản kháng, cũng không phải là chưa từng thử đấu tranh, thậm chí...không phải là chưa từng thử trốn tránh.


Nhưng tất cả đều vô ích, ấm áp và dũng khí mà cô ta nghĩ lấy được từ chỗ Diệp Thành hoàn toàn không đáng một xu, nó hoàn toàn bị hủy diệt dưới quyền lực của nhà họ Liễu.


Hoặc có lẽ là do giọng cô ta quá lớn, cửa phòng bị đá tung ra, Liễu Nhược Trần đi vào, nói với giọng quái gở: "Này, vừa mới đính hôn với cậu chủ Tiêu là bắt đầu ghét bỏ nhà họ Liễu rồi hả? Hay là lại muốn bỏ nhà ra đi?"

Thấy Liễu Nhược Trần đi vào, Liễu Băng Dao vô thức rụt đầu lại, không dám nói gì.


Thấy cô ta như vậy, Liễu Nhược Trần hài lòng gật đầu: "Vẫn có chút đầu óc đấy, tao cảnh cáo mày, đừng có định giở trò gì.
Cho dù tên Diệp Thành đó đến thì đã làm sao hả, anh ta dám đưa mày đi sao?"

Nghe vậy Liễu Băng Dao giật bắn người, vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Diệp Thành đến rồi sao?"

Liễu Nhược Trần nhíu mày, biết mình đã nói lỡ mồm, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hừ lạnh một tiếng, trừng mắt châm chọc Liễu Băng Dao: "Đúng vậy, đến rồi, nhưng anh ta còn chẳng thèm nhìn mày, cả buổi chỉ ngồi chim chuột với hai cô gái xinh đẹp nhà họ Tần, trông tận hưởng lắm".


Nghe vậy Liễu Băng Dao chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, dập tắt đốm lửa cuối cùng trong tim cô ta.


Đúng vậy, cô ta đâu phải là gì của Diệp Thành chứ, chẳng lẽ anh ấy sẽ vì cô ta mà đối mặt với lửa giận của nhà họ Tiêu và nhà họ Liễu sao?

Lệ ứa hàng mi, vốn cô ta nghĩ nước mắt mình đã chảy cạn trong mấy ngày vừa qua lúc này lại ứa ra không thể kiểm soát, cô ta nằm úp trên giường khóc nức nở.
Cô ta thề rằng, đây chính là lần cô ta khóc đau khổ nhất trong cuộc đời này.


Thấy cô ta như vậy, Liễu Nhược Trần cười to ba tiếng, lại bồi thêm một nhát dao: "Mày đừng có nghĩ người trong lòng mày sẽ cưỡi mây bảy sắc cầu vồng giáng từ trên trời cao xuống, cứ ngoan ngoãn mà ở đây chuẩn bị gả chồng đi".


Nói rồi hắn nghênh ngang rời đi, dọc đường còn cười điên cuồng, có thể thấy cậu cả nhà họ Liễu này vô cùng đắc ý.


Mà Liễu Băng Dao thì tuyệt vọng đến cùng cực, mấy ngày nay khi cô ta bị bắt đi, cô ta luôn mơ tưởng rằng Diệp Thành sẽ phá hết tầng tầng lớp lớp trở ngại đến đây cứu cô ta đi, cuối cùng hai người sẽ vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau như chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy.


Nhưng hôm nay những lời Liễu Nhược Trần nói với cô ta đã hoàn toàn đập tan hết tất cả ảo tưởng của cô ta, quả thật Diệp Thành đã đến, nhưng...lại không phải đến vì cô ta!


Đúng vậy...đàn ông trên cõi đời này có ai mà không tham tiền háo sắc cơ chứ, thiếu một Liễu Băng Dao như cô ta thì có sao đâu.
Có biết bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh Diệp Thành, đâu cần cô ta nữa chứ?

Nghĩ vậy cô ta không khỏi nghẹn ngào lẩm bẩm: "Được, Diệp Thành, tôi sẽ làm đúng như mong muốn của anh, ngoan ngoãn tiếp nhận sự sắp đặt của số mệnh..."

Vừa dứt lời, cô ta cảm thấy máu trong người mình lạnh hẳn đi, cứ như cô ta đã hoàn toàn biến thành một món đồ chơi.


Nhưng ngay lúc này một giọng nói hơi bất lực vang lên: "Này này, tôi đây có mong như vậy bao giờ chứ.
Cho dù tôi có đến muộn một chút thì cô cũng đừng có thay đổi ký ức như thế chứ?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể Liễu Băng Dao run lên dữ dội, cô ta mở to mắt, kinh ngạc nói: "Diệp Thành?"

Cô ta ngẩng đầu thì nhìn thấy hai tay Diệp Thành khoanh lại, đang dựa vào tủ cười với cô ta.


"Diệp Thành!"

Liễu Băng Dao nhảy xuống giường lao vào lòng Diệp Thành.
Cô ta lấy tay sờ đối phương để xác nhận đây có phải là thật không.


"Quả thật là anh, quả thật là anh!"

Liễu Băng Dao khóc nức nở, nước mắt nước mũi dính vào người Diệp Thành, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo không chịu nhận thua lúc trước.


Lúc này cô ta giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm được về nhà.
Cô ta vùi đầu vào lòng Diệp Thành khóc to, phát tiết tất cả tủi thân và không cam lòng.


Diệp Thành thầm thở dài, giơ tay ra ôm cô ta vào lòng, nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn".


Liễu Băng Dao nhắm mắt nghe tiếng tim đập của anh, lắc đầu nói: "Không, anh đến cứu tôi là tôi đã thấy vui lắm rồi".



Nhưng nói đến đây, cô ta lại đột nhiên ngẩng đầu, nói với giọng ghen tuông: "Phải rồi, hai cô gái xinh đẹp của nhà họ Tần ở đại sảnh là sao?"

"Đã là lúc nào rồi còn ghen hả".


Diệp Thành cười khổ, kể đơn giản lại câu chuyện, rồi Liễu Băng Dao nới nói với giọng ghen tuông: "Ồ, hóa ra anh tới Yên Kinh không phải vì cứu tôi hả".


Diệp Thành thở dài, nói: "Tôi hoàn toàn không biết cô sắp bị gả đi, nói ra thì cô đang ở Hải Thành đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị bắt đến Yên Kinh chứ".


Liễu Băng Dao tủi thân nói: "Không phải là do anh họ của tôi sao, lúc anh ở thì hắn không dám làm loạn, nhưng anh vừa đi là hắn lập tức cho người bắt tôi đi".


Nghe vậy đôi mắt Diệp Thành lóe lên sự lạnh lẽo, anh hừ lạnh nói: "Hay cho một Liễu Nhược Trần, tôi ghim hắn rồi!"

Hai người nói chuyện một lúc, Diệp Thành thấy Liễu Băng Dao đã ổn định lại thì nói: "Đi thôi, tôi đưa cô đi".


Nhưng nghe thấy vậy thì nụ cười Liễu Băng Dao cứng đờ.
Cô ta buông Diệp Thành ra lui ra sau hai bước, lắc đầu nói: "Không, tôi không thể đi với anh".



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.