Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 306: Điều Kiện Của Tần Tư Long





Tần Tư Long không nhìn đám con cháu có sắc mặt trắng bệch kia, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Sương, dụ dỗ bà ấy: “Sao? Chỉ cần con gật đầu, mười năm sau con trai con có thể dùng thân phận gia chủ nhà họ Tần để nhìn xuống cả Yên Kinh này, với thân phận địa vị như thế, bao nhiêu người dùng cả đời để theo đuổi cũng không đạt được!”

“Hơn nữa, bố cũng có thể đón chồng con tới Yên Kinh để cả nhà con được đoàn tụ, cùng nhau hưởng thụ tình thân, chẳng lẽ con không khát vọng điều này sao?”

Biểu cảm trên mặt Tần Hồng Sương lộ vẻ bà ấy đang dao động nhưng răng vẫn cắn chặt, không chịu trả lời.


Nhưng Tần Tư Long là ai? Đó là một người thông thạo cách điều khiển người dưới, chỉ cần uy hiếp và dùng lợi ích dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa là được, ngay tức khắc sắc mặt ông ta lạnh lẽo: “Đương nhiên, nếu con không đồng ý, thủ đoạn của bố thế nào, chắc con cũng biết! Con trai có bản lĩnh cao cường nhưng bố cậu ta chưa chắc chịu nổi đâu!”

Câu nói này khiến mặt Tần Hồng Sương tái mét, cả người lảo đảo sắp ngã, còn Tần Sương ở cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Đúng vậy đó em gái, dù Diệp Niệm được nhà họ Tần thừa nhận, với thân phận của cậu ta thì chỉ có thể ở rể thôi, con cái sinh ra phải theo họ Tần, đây không phải chuyện đương nhiên sao?”

Nghe chị gái nói vậy, Tần Hồng Sương nhíu mày nhưng trong lòng cũng cảm thấy có lý, cuối cùng bà ấy không thể cưỡng lại sự dụ dỗ mà gật đầu.


“Nếu con không đồng ý, anh Niệm sẽ bị họ giết, điều này là vì tốt cho hai bố con, họ… nhất định sẽ hiểu cho con!”

Bà ấy nhìn về phía ông cụ Tần - Tần Tư Long bá đạo, tự an ủi mình bằng những lời như thế.


Thấy Tần Hồng Sương gật đầu, Tần Tư Long cũng hài lòng gật đầu, chỉ cần có được thanh niên này thì đủ để sánh bằng cháu nội Tiêu Nghĩa Tuyệt rồi.
Ông ta tin chắc, dưới sự dạy bảo của mình, Diệp Thành, à không, là Tần Thư Võ chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu Yên Kinh vào mười năm sau.
Đến lúc đó, dưới sự lãnh đạo của ông ta, nhà họ Tần có thể đè ép nhà họ Thiêu, ngồi vững trên vị trí gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.



Trong lòng còn đang đắc ý, trên mặt Tần Tư Long cũng lộ ra vẻ vui mừng, ông ta nói: “Nếu là vậy, Hòng Sương, mai con đón Thư Võ đến nhà họ Tần chúng ta nhận tổ quy tông đi!”

“Vâng!”

Khi Tần Hồng Sương đáp, những người nhà họ Tần ở đó đều có tâm trạng phức tạp, không ai giống ai.
Tần Thư Ngọc che miệng nhỏ, dường như không thể tin nổi chuyện tên nhà quê bị mình khinh bỉ trong lần gặp đầu tiên lại biến thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tần trong tích tắc.


Rạng sáng hôm sau, Diệp Thành và Aokawa Sayuri đã đứng bên dưới núi Hồng Phong.


Tuy trong lòng anh không muốn gặp người nhà họ Tần nhưng tối qua, anh đã gọi điện cho bố, sau khi ông ấy nghe thấy ba chữ Tần Hồng Sương thì bật khóc thành tiếng ở đầu bên kia.


“Từ khi mình hiểu chuyện tới nay, bố luôn dạy dỗ mình rằng đàn ông đổ máu chứ không đổ lệ nhưng hôm nay ông ấy lại lộ ra biểu cảm như vậy, điều đó đủ để chứng tỏ mẹ của mình quan trọng như thế nào đối với ông!”

Trong lòng Diệp Thành quyết tâm: “Nhất định phải đưa mẹ về!”

Mà Aokawa Sayuri đang đứng sau lưng Diệp Thành, trên gương mặt xinh đẹp là sự vui sướng, cô ta nói: “Chủ nhân, nơi này chính là núi Hồng Phong – nơi mà chỉ có bốn gia tộc lớn của Yên Kinh mới có tư cách bước vào không? Bên trong đều là nhân vật lớn đó!”

Trước kia, khi Diệp Thành đi tới nhà họ Liễu, anh không dẫn cô ta theo mà hôm nay lại dẫn theo tới đây, hành động này khiến trong lòng Aokawa Sayuri vui sướng như chú chim sẻ tung tăng: “Chủ nhân đã tin tưởng mình hơn rồi!”


Đúng vậy, theo thời gian Diệp Thành tiếp xúc với Aokawa Sayuri càng ngày càng lâu, thái độ của anh đối với cô ta càng thêm thoải mái, mức độ tin tưởng cũng cao hơn nhiều.
Đương nhiên, niềm tin đó cũng chưa tới mức phó thác mạng sống như với Ân U Liên của kiếp trước.


Nhớ lại đời trước, Diệp Thành cười khẽ, anh nói: “Họ thì là nhân vật lớn gì chứ, chỉ là một đám kiến hôi hơi lớn thôi!”

“Hừ, mạnh miệng gớm!”

Diệp Thành vừa dứt lời, đám thiếu niên, thiếu nữ cách đó không xa cảm thấy bị xúc phạm nên quát lớn, đi tới bên này.


Vừa rồi, ở dưới chân núi, Diệp Thành từng gặp đám nam nữ này một lần, họ lái ba chiếc xe sang trọng, quần áo đều là hàng hiệu, hơn nữa trong đó còn có Dương An.


Lúc đó, Dương An không nhận ra Diệp Thành, chỉ lo cười nhạo theo đám đông, châm chọc quần áo hai người Diệp Thành là hàng chợ, ăn mặc vậy mà cũng dám đến núi Hồng Phong.


Nhưng đợi khi nghe đối phương ăn nói ngang tàng, thì cả cơ thể chấn động, nhe răng cười nói: “Nhìn xem, nhìn xem, đây không phải là Diệp Thành sao!”

Diệp Thành liếc nhìn gã, dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Anh là ai?”

Đối với kẻ vô danh tiểu tốt này, anh không hề nhớ.



Dương An nghe thế thì tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi, mày đánh ông mày một cú mà còn quên mất ông mày à? Hôm nay tao phải làm mày nhớ kỹ tao!”

Sau lần đó, Dương An tốn công sức điều tra, Tần Hồng Sương- Nữ Vương nhà họ Tần hoàn toàn không quen người tên Diệp Thành này, sau đó gã kết bạn với cậu ấm nhà họ Tần là Tần Thư Hoàn, kết quả cậu ta nói là hoàn toàn không quen Diệp Thành gì đó.


Vừa điều tra ra kết quả như thế, Dương An gần như tức mới mức suýt lệch cả mũi, kẻ đánh mình một đấm không phải khách quý của nhà họ Tần.
Mà mình lại kiêng dè quá mức nên không thể báo thù ngay lúc đó.


Nhớ tới chuyện đó, lửa giận trong lòng Dương An càng dâng cao, gã cười lạnh: “Nhưng trời xanh có mắt, chúng ta lại gặp nhau.
Ranh con, hôm nay tao không tát lệch miệng mày thì tao không phải họ Dương nữa!”

Nhưng ngay lúc này, Tần Thư Hoàn cũng tiến lên, kinh ngạc bật thốt: “Anh là...
Diệp Thành?”

Mấy ngày này, cậu ta ở ngoài lêu lổng với đám bạn xấu, hoàn toàn không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước đó, Tần Hồng Sương lại không ngại làm tổn thất lợi ích của tập đoàn Thương Khung để “chiếu cố” Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông nhưng cậu ta lại điều tra ra, mách lẻo cho ông cụ Tần nên tất nhiên cũng biết Diệp Thành.


Nghe cậu chủ nhà họ Tần lên tiếng, Dương An không khỏi nhíu mày: “Thư Hoàn, cậu quen anh ta?”

Tuy Tần Thư Hoàn không phải cháu ruột của ông cụ nhà họ Tần nhưng cậu ta cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tần được mọi người ngầm đồng ý, thân phận, địa vị cao, mọi người khó có thể so sánh.
Trong nhóm này, cậu ta là lãnh đạo ngầm.



Nếu Diệp Thành và Tần Thư Hoàn quen biết, Dương An cũng không tiện ra tay.


Tần Thư Hoàn cười khẽ, châm chọc một tiếng: “À, tôi quen anh ta chứ, chỉ là một con dế nhũi đến từ Giang Thành thôi!”

Chuyện Tần Hồng Sương cưới một kẻ bình dân bị người nhà họ Tần coi là sự sỉ nhục.
Tần Tư Long đã cảnh cáo con cháu không được lộ ra ngoài, Tần Thư Hoàn tất nhiên sẽ không nói ra.


Nghe đối phương nói thế, Dương An cười nói: “Thật sao, thế thì tôi sẽ không khách khí đâu!”

Sau đó, gã quay sang Diệp Thành, chắp hai tay sau lưng kiêu căng nói: “Nhóc con, trước đó mày đánh tao một cú, ông mày cũng sẽ không chiếm lợi của mày.
Hôm nay để vệ sĩ đánh mày 100 cái là được, nếu mày chịu nổi thì tạm tha cho cái mạng chó của mày!”

Thấy đối phương dám vô lễ với Diệp Thành như vậy, trong mắt Aokawa Sayuri lóe lên tia sáng lạnh, chủ động yêu cầu: “Chủ nhân, cần tôi xử họ không?”

Diệp Thành nhún vai, bình tĩnh nói: “Tùy cô!”

Vừa dứt lời, anh ngẩng đầu, nhìn lên trên núi Hồng Phong: Chỗ đó có mẹ của anh!

Từ đầu tới cuối, đám người Dương An hoàn toàn không lọt vào mắt anh.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.