Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 310: Anh Ta Rốt Cuộc Là Ai





"Chẳng lẽ Diệp Thành còn có một thân phận nào khác mà chúng ta không biết hay sao?", mọi người chấn động, nhìn Diệp Thành với ánh mắt hoài nghi không thôi.


"Nhưng rốt cuộc là thân phận gì mới có thể khiến Miêu Trung Nhân kính trọng như vậy chứ? Phải biết là khi gặp tộc trưởng của ba gia tộc lớn còn lại Miêu Trung Nhân cũng không cung kính như thế này".


Tất cả mọi người đều khó hiểu vô cùng, đặc biệt là Dương Lão Thất thì càng cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ.
Kiếm Thủ Miêu Trung Nhân giờ lại làm lễ chào Diệp Thành như thế hệ sau chào thế hệ trước ư?

Chẳng lẽ tên Diệp Thành này là những kẻ máu mặt đã lánh đời sao, nhìn trông trẻ nhưng thực ra còn già hơn cả Miêu Trung Nhân?

Mà lúc này thì Miêu Trung Nhân cũng không quan tâm đến mọi người, ông ta cung kính đáp: "Danh tiếng của Diệp Tiên sư gây chấn động cả giới võ đạo Hoa Hạ, trong một phủ, hai các, ba môn, bốn phái có ai mà không biết đến tên tuổi của Diệp Tiên sư? Cho dù là Đảo Quốc Hàn Triều hay là Mã Lai Miến Quốc thì cũng vô cùng cung kính cậu".


Tuy trong lời nói của Miêu Trung Nhân có những danh từ mà mọi người không hiểu nhưng vẫn có thể nghe được đại khái ý hiểu.
Nói đơn giản ra là võ công của người này rất cao, cực kỳ cao.


Mọi người cũng hiểu chút ít về võ sĩ, biết là trong giới võ đạo Hoa Hạ không xét tuổi mà người đạt thành tựu sẽ được tôn vinh, thế nên cũng có thể hiểu về thái độ của ông ta.


Nhưng câu cuối cùng lại khiến mọi người thấy khó hiểu.


Cho dù Diệp Thành có võ công cao đến mấy thì cũng không đến mức để cho nhiều quốc gia cung kính đến thế chứ, dù sao thì một quốc gia làm sao có thể cung kính nột người được chứ?

Có nhiều người thấy như đang nghe kể chuyện vậy, ấn tượng của họ về giới võ đạo Hoa Hạ cùng lắm cũng chỉ dừng ở câu "Tôi muốn đánh mười tên" trong phim điện ảnh thôi, cái gì mà Thánh Vực Thần Cảnh họ hoàn toàn chưa từng nghe nói, càng không hiểu.



Rốt cuộc anh đã làm gì mà chấn động hết tất cả các nước Đông Á để Miêu Trung Nhân phải cung kính đến vậy?

Chỉ có Aokawa Sayuri là biết, đó là vì chủ nhân đã giết Ito Musashi khiến những Võ Thánh của các nước láng giềng sợ hãi, họ trở về nước như chạy nạn vậy, những nước nhỏ này chỉ có lèo tèo vài Võ Thánh, tất nhiên là sẽ vô cùng kiêng dè Diệp Thành.


"Ông biết, nhưng những người này không được hiểu cho lắm, đặc biệt là hai kẻ họ Dương kia", Diệp Thành nở nụ cười như có như không, anh chỉ vào Dương Lão Thất và Dương An đang ngồi bệt trên đất.


Lúc này cho dù tất cả gân tay gân chân đã bị cắt đứt hết nhưng Dương An vẫn không hiểu chuyện gì đàng xảy ra, vẫn điên cuồng gào thét: "Ông Miêu, ông Miêu ơi xin hãy báo thù con tôi, tôi muốn thằng ranh họ Diệp này bị xé nát ra thành từng mảnh nhỏ, ngay trước người tình bé nhỏ của nó..."

Dương An còn chưa nói xong thì sắc mặt Miêu Trung Nhân thay đổi dữ dội.
Người đàn ông nhìn trông có vẻ tao nhã thanh lịch này lóe qua tia sáng lạnh trong đôi mắt.
Ông ta nhanh chóng xông lên đến trước mặt Dương An đá lên người gã khiến Dương An lăn trên mặt đất suốt mấy vòng.
Vừa đá, ông ta vừa tức giận gào to:

"Cậu Diệp là người mà thứ như cậu đắc tội nổi sao? Còn không mau im mồm lại đi, muốn chết à?"

Dương An bò trên mặt đất, hoàn toàn sững sờ, không biết sao Miêu Trung Nhân lại đá mình.


Đám người xung quanh cũng đơ người, Miêu Trung Nhân đánh Dương An? Chẳng lẽ thế giới này đã thay đổi rồi sao?

Chỉ có Dương Lão Thất là đồng tử co rụt lại, trong lòng ông ta lờ mờ có cảm giác biểu hiện này của Miêu Trung Nhân là đang cứu Dương An.
Nếu Dương An mà nói tiếp thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



Nhưng Dương An dù sao cũng là cậu cả nhà họ Dương của gia tộc quyền thế ở Yên Kinh, Diệp Thành dám giết gã giữa chốn đông người thế này sao?

Điều này quá khó tin! Tần Thư Hoàn nhíu mày, cậu ta cũng nghĩ đến điều này nhưng lại không dám tin.
Tên nhóc này chắc chỉ là tên vô dụng mượn uy danh của Tần Hồng Sương để giả vờ giả vịt mà thôi, nếu không có nhà họ Tần thì Diệp Thành chẳng là cái thá gì cả, thế tại sao lại thành như bây giờ?

Nhưng Miêu Trung Nhân hoàn toàn không quan tâm đến mọi người mà cúi người trước Diệp Thành với một vẻ mặt căng thẳng: "Diệp Tiên sư, tên Dương An này luôn hống hách, bị ông bố Dương Lão Thất chiều hư rồi.
Cậu hãy niệm tình cậu ta còn trẻ mà tha cho cậu ta lần này.
Sau này nếu cậu có chuyện gì thì nhà họ Tiêu sẽ dồn toàn lực hỗ trợ".


Là đại đệ tử nhà nhà họ Tiêu ở Yên Kinh, Kiếm Phủ Miêu Trung Nhân mà lại nói thế này, quả thật rất có sức nặng, khiến gần như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.


Với năng lực của nhà họ Tiêu thì có thể khiến một tên ăn mày biến thành tỷ phú, hoặc biến một kẻ vô danh tiểu tốt biến thành đại sư võ đạo nổi tiếng một phương, tất cả đều không phải chuyện khó, thế nên có không biết bao nhiêu người mong muốn có được sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu.


Nhưng Diệp Thành lại khẽ hừ một tiếng, nói: "Diệp Thành này tung hoành thiên hạ, muốn có cái gì thì tự mình đi giành lấy.
Nhà họ Tiêu các người có thể cho tôi cái gì?"

Tiếng hừ khẽ này của anh quả thực vô cùng chói tai đối với Miêu Trung Nhân.
Ông ta nhíu mày, không khỏi muốn phản bác.


Những người khác cũng có vẻ mặt khó tin, người này...rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy, không phải anh điên rồi đấy chứ? Sao anh lại nói nhà họ Tiêu không có thứ gì khiến anh vừa mắt chứ?


Miêu Trung Nhân bực tức, không khỏi muốn nói lại, nhưng ông ta lại nghĩ lại, hình như đúng là nhà họ Tiêu không có thứ gì có thể lấy ra trước mặt Diệp Thành...


Sách cổ võ học? Người ta đã có được truyền thừa của Tinh Tà lão nhân rồi, lúc này chuyện của Lục Tinh Hà vẫn chưa được đồn ra nên Miêu Trung Nhân không hề hay biết.


Cách bước vào Thần Cảnh? Khoan không nói đến việc có thể giết Ito Musashi thì Diệp Thành vốn đã có khả năng bước bài Thần Cảnh, cho dù là nhà họ Tiêu mà nhiều năm như thế cũng chỉ có mỗi gia chủ là bước vào Thần Cảnh thôi.


Quyền thế hay tiền bạc thì càng không cần phải nói, đến cả chính bản thân Miêu Trung Nhân còn không coi ra gì.


Nghĩ như vậy.
Miêu Trung Nhân đổ mồ hôi lạnh liên hồi, không khỏi thầm mắng mình: "Rõ ràng đã không ngừng nhắc nhở bản thân người này ngang hàng với sư phụ mình rồi, sao mình lại quên mất điều này chứ".


Ông ta vội vàng cúi người, không dám nói gì nữa.


"Hơn nữa ông cũng nên biết kết cục của kẻ xúc phạm tôi", Diệp Thành gảy ngón tay, bình tĩnh nói.


"Vâng..."

Miêu Trung Nhân cung kính đáp, miệng đắng chát.
Ông ta cũng là Võ Thánh, tất nhiên là biết Cừu Lăng Vân vì một đệ tử bị Diệp Thành giết mà đã bị chém chết ở đỉnh núi Hoành Lan.


Một kẻ đáng sợ như vậy mà Dương An dám chọc vào sao? Miêu Trung Nhân thực sự muốn đạp một cái đạp chết luôn cái tên vô dụng này.



Nhưng khi nghĩ đến nhà họ Dương dù sao cũng có ơn đối với lão quản gia Tiêu Phúc nên Miêu Trung Nhân chỉ có thể ân thầm thở dài, sau đó ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Cậu Diệp, tất cả chuyện này đều là lỗi của Dương An, nhưng..
nhà họ Tiêu chúng tôi cũng không thể thờ ơ đứng nhìn được".


"Ồ, thế sao? Nếu tôi giết Dương An thì nhà họ Tiêu các người có ngăn tôi không?", Diệp Thành híp mắt, nửa cười nửa không.


"Điều này...", Miêu Trung Nhân cứng đơ đứng đó, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.


Chữ "Phải" nằm trong cổ họng ông ta nhưng không thể nào bật thốt ra được.
Dường như chữ này còn nặng hơn cả ngàn vàng.


Ông ta hiểu rõ rằng trừ khi là ân sư Tiêu Nghĩa Tuyệt đích thân đến, nếu không cho dù là Thương Long Thất Kiếm kết hợp với lão quản gia Tiêu Phúc cũng không phải đối thủ của người này.


Tất cả mọi người ở đây dường như cũng phát hiện ra sự do dự của Miêu Trung Nhân, không khỏi kinh hãi.


Tên Diệp Thành này...thực sự dám ra tay giết người thật, mà đại đệ tử Miêu Trung Nhân của nhà họ Tiêu thậm chí còn không có lá gan để ngăn chặn.


Sau khi hiểu rõ sự tình, tất cả mọi người cũng im lặng.
Mọi người ở đây dùng ánh mắt chấn động nhìn Diệp Thành, trong đầu họ chỉ còn lại suy nghĩ:

"Rốt cuộc anh ta là ai?"


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.