Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 316: Gian Kế Của Tần Thư Hoàn





Nghe những lời tức giận của Tần Chí Cường và Tần Tuyết Dung, sắc mặt Tần Tư Long rất bình tĩnh nói: "Sương Nhi, còn thấy thế nào?"

Tần Sương nghe bố nhắc đến tên mình thì lạnh nhạt nói: "Diệp Thành quả thật kiêu ngạo huyên hoang, nhưng nó cũng có sức mạnh và năng lực.
Nó không có thiện cảm với nhà họ Tần cũng là điều đương nhiên thôi.
Nhưng chuyện gì cũng có đường lui, nó vẫn có cảm tình với em gái, chỉ là nhất thời không muốn thể hiện ra thôi.
Nếu lợi dụng tốt thì vẫn có thể buộc chặt nó vào nhà họ Tần chúng ta".


"Ừ..."

Tần Tư Long gật đầu, đột nhiên nói: "Hồng Sương, hôm nay bố cho phép con đến gặp con trai".


Tần Hồng Sương nghe vậy thì vô cùng kích động.
Bà ấy đứng dậy, còn không kịp chào mọi người đã đi nhanh về biệt thự có phòng dành cho khách...


Tần Thư Hoàn không nhịn được mà nói: "Ông nội, dựa vào cái gì chứ.
Dựa vào cái gì mà nhà họ Tần chúng ra phải khom lưng quỳ gối đi lấy lòng một tên như vậy?"

Tần Tư Long nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt nói: "Ý cháu là dựa vào cái gì mà những thứ vốn thuộc về cháu đều phải nhường cho Diệp Thành có đúng không".


Lúc này Tần Hồng Sương đã không còn ở trong phòng nên Tần Tư Long cũng không còn dáng vẻ giả tạo kia nữa, ông ta cười lạnh, nói: "Nếu không phải là không còn sự lựa chọn nào khác thì ông sẽ ra hạ sách này sao?"


Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Tần Sương: "Sương Nhi, con hãy nói những lời đánh giá của nội bộ Long Đằng về Diệp Thành".


Tần Sương bình tĩnh nói: "Lúc đó đánh giá của Đại tá Tham Lang là tiền đồ của Diệp Thành rực rỡ vô hạn, chưa đầy mười năm là có thể ngang hàng về địa vị với sư phụ của con".


"Sh…"

Nghe vậy mọi người đều hít sâu một hơi, cho dù họ không hiểu gì về võ đạo thì cũng biết rằng Tần Sương là đệ tử trên danh nghĩa của ai.


Chủ nhân của biệt phủ nhà họ Tiêu - Tiêu Nghĩa Tuyệt!

Tần Chí Cường trợn mắt há mồm, nói với giọng không thể tin được: "Với tính cách như thằng nhóc kia mà chưa đầy mười năm sau sẽ được như Tiêu Nghĩa Tuyệt sao?"

Tần Sương lạnh nhạt nói: "Đúng vậy.
Điều này được các cán bộ cao cấp trong Long Đằng công nhận thế nên Long Đằng luôn cố gắng giữ mối quan hệ tốt với Diệp Thành".


Nghe vậy mọi người đều im lặng.
Long Đằng là tổ chức thuộc chính phủ Hoa Hạ.
Ngay cả thế lực võ sĩ của Hoa Hạ mà cũng muốn lôi kéo Diệp Thành thì bọn họ còn có thể làm gì được nữa?

Tần Tư Long thở dài một hơi, nói: "Thực ra thì nếu chỉ có như vậy thì bố cũng không sốt ruột muốn lôi kéo Diệp Thành, điều thực sự khiến bố hạ quyết tâm là hành động của nhà họ Liễu".


Mọi người nghe vậy thì đều nhíu mày.
Tần Sương nhướng mày, kinh ngạc nói: "Bố, ý bố là chuyện liên hôn sao?"

Tần Tư Long nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Các con đừng có nghĩ là Tiêu Dao đã lấy được con gái cả của nhà họ Liễu nên thả lỏng cảnh giác đấy".


"Trước đây Sương Nhi là đệ tử trên danh nghĩa của ông cụ Tiêu, ba gia tộc lớn khác thì vì chúng ta có quan hệ gần gũi nhất với nhà họ Tiêu nên thế lực không được ổn định cho lắm".


"Nhưng lúc này hai nhà Tiêu, Liễu liên hôn, cục diện bắt đâu bất lợi với chúng ta", Tần Tư Long nhìn lướt qua đám người, hừ lạnh nói: "Đừng có quên đứa con gái kia ban đầu được định là liên hôn với nhà chúng ta!"

Nghe vậy nọi người chợt bàng hoàng nhận ra.
Phải rồi, cô gái vốn được liên hôn với nhà họ Tần lại bị ông cụ Liễu quay qua gả cho nhà họ Tiêu, nếu bị truyền ra ngoài thì không phải sẽ trở thành chyện cười cho thiên hạ sao?

Thấy họ đã phản ứng kịp, Tần Tư Long vỗ sô pha với dáng vẻ tiếc hận, ông ta trầm giọng nói: "Haizz, chẳng lẽ chỉ có bố nhắc đến thì các con mới nghĩ tới điều này sao? Đợi tương lai khi bố về chầu trời rồi thì các con làm sao mà gánh được nhà họ Tần? Đế lúc đó nhà họ Tiêu và nhà họ Liễu liên hôn sẽ càng lớn mạnh, chẳng lẽ họ sẽ tha cho các con sao?"

Nghe vậy thì mọi người đều run lên, chỉ nghĩ đến tình cảnh lúc đó thôi là sắc mặt họ đã trắng bệch.



"Giờ các con đã hiểu nỗi khổ tâm của bố chưa?", vẻ mặt Tần Tư Long vô cùng mệt mỏi, ông ta nhắm mắt lại, nói: "Thế nên bố mới nhẫn nhịn Diệp Thành như thế.
Theo sự tính toán của Long Đằng thì mười năm sau cậu ta có thể ngang hàng với Tiêu Nghĩa Tuyệt, đến lúc đó có cậu ta lãnh đạo thì nhà họ Tần chúng ta mới có thể đứng vững ở Yên Kinh này được".


Nói đến đây, ông ta quát với mọi người: "Hãy nhớ kỹ, muốn sống ở đỉnh của Yên Kinh thì tuyệt đối không đơn giản, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta, có bao nhiêu đôi bàn tay đang rục rịch muốn mò vào chuẩn bị kéo chúng ta xuống".


"Một khi bị kéo xuống thì mãi mãi không thể ngoi lên được nữa!"

Nghe vậy mắt Tần Thư Hoàn sáng rực lên, nói: "Ông nội, thực ra cũng không đến mức tệ như vậy đâu".


"Hửm?", đồng tử Tần Tư Long co lại, biết rằng trong đời thứ ba của nhà họ Tần thì Tần Thư Hoàn có tâm tư tỉ mỉ nhất nên mới coi trọng cậu ta, liền nói: "Cháu nói ông nghe thử".


Mắt Tần Thư Hoàn ánh lên sự đắc ý, nói: Nếu cháu nhớ không nhầm thì lúc đó trong đám con cháu của nhà họ Tần không ai muốn liên hôn với đứa con gái cả không được yêu thương của nhà họ Liễu, thế nên chúng cháu chọn tới chọn lựa mới chọn được một tên vô dụng..."

Nghe vậy mắt Tần Tư Long sáng lên, nói: “Cháu nói như vậy ông cũng chợt nhớ ra.
Lúc đó người chúng ta chọn hình như là Diệp Thành...
Lúc đó chúng ta còn chọn thời gian phái người gọi cậu ta đến Yên Kinh, nhưng sau này nhà họ Tiêu mở lời, nhà họ Liễu từ hôn, chúng ta cũng không quan tâm đến một đứa con gái nên chuyện này đã qua đi như vậy".


"Đúng vậy!", Tần Thư Hoàn đắc ý nói: "Ông nội, ông nghĩ thử xem, nếu cô gái mà cậu chủ nhà họ Tiêu muốn cưới lại là vợ chưa cưới đoạt từ trong tay Diệp Thành thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Diệp Thành sẽ nghĩ thế nào? Với tính cách nóng nảy của anh ta thì chắc chắn sẽ đối đầu với nhà họ Tiêu!"

Những người khác nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.
Phải rồi, nếu không muốn đón chào tên Diệp Thành này lại muốn phản đối chuyện hai nhà Tiêu Liễu liên hôn thì cứ thả anh ra như một con chó điên cho đi cắn loạn là được.


Thấy mọi người đều gật đầu, Tần Thư Hoàn càng tự tin.

Cậu ta phân tích: "Thực ra cho dù kết quả thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Tần chúng ta vẫn được lợi".


"Nếu Diệp Thành thực sự giỏi như lời đồn, đánh bại nhà họ Liễu và nhà họ Tiêu, vậy thì chúng ta sẽ đón anh ta về tôn làm gia chủ, mọi người cũng tâm phục khẩu phục.
Có một gia chủ như vậy dẫn đầu thì nhà họ Tần chúng ta thậm chí có thể thay thế nhà họ Tiêu trở thành gia tộc đứng đầu Yên Kinh!"

"Mà nếu anh ta chỉ được cái danh cũng chẳng sao.
Tên này ít nhiều gì cũng làm phân tán được lực lượng của hai nhà kia, tranh thủ chút thời gian cho chúng ta để quật khởi".


"Ừ".


Mọi người đều tán thưởng không thôi, ngay cả Tần Tư Long cũng gật đầu.


Tần Sương nhíu chặt mày, nói: "Con không đồng ý.
Diệp Thành là song tu cả võ đạo và pháp thuật, cường giả Thần Cảnh.
Bản lĩnh của nó mạnh mẽ đến nhường nào cơ chứ? Nếu bị nó biết là nhà họ Tần chúng ta đứng đằng sau giật dây, ngộ nhỡ trong cơn nóng giận..."

Ông ta còn chưa nói xong thì Tần Thư Hoàn đã cười gian: "Bác cả à, bác lo lắng quá rồi, khoan không nói đến việc bác là Tổng chỉ huy của Long Đằng, chỉ riêng việc cô hai là mẹ đẻ của Diệp Thành thôi, sao Diệp Thành có thể trở mặt với chúng ta được?"


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.